"Tôi..."
"Cảnh tổng đừng tức giận, tôi chỉ uống với thư ký Phương có hai ly mà thôi." Lưu tổng cười hai tiếng, cuối cùng vẫn đem thân thể đang nghiêng ngả thu hồi đôi chút.
Phương Cửu thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng đem ly rượu trong tay bỏ xuống.
Cảnh Liệt buông eo cô ra, sau đó lại đi về phía mấy lão già đang luôn miệng đằng kia.
Cũng may sau đó Lưu tổng không có quấy rầy cô, Phương Cửu một mình ở đó tẻ nhạt ăn một chút hoa quả.
Lúc đi ra, luồng gió đêm phả vào mặt, cô xách túi công văn vội vàng đi theo.
Cảnh Liệt mở cửa sổ xe ra, từng luồng gió mát tùy ý thổi vào buồng xe tràn ngập mùi rượu, anh nới lỏng cà vạt giữa cổ, đột nhiên hỏi: "Thư ký Phương tới công ty bao lâu rồi?"
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, bắt chéo chân, lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, "Thưa tổng giám đốc, tôi vào công ty vừa vặn được hai năm."
Nói đến đây, cô không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nghiêng đầu, gương mặt lộ vẻ cảm kích nói: "Vừa rồi cảm ơn ngài."
"Cảm ơn tôi vì cái gì?" Anh nghiêng đầu đi, nhìn khuôn mặt một năm bốn mùa đều lạnh nhạt kia.
Thư ký của mình, không phải mỗi ngày nên ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến câu dẫn mình hay sao?
"Vừa nãy Lưu tổng..." Phương Cửu hơi mím môi, tận lực để mình cao lãnh giống như nguyên chủ.
Hai người tính tình đều lạnh nhạt tán gẫu, kết quả là làm cho không khí trong xe trở nên lúng túng, tài xế ngồi phía trước đều cảm thấy không chịu được, thư ký Phương này thật không biết nói chuyện.
Cảnh Liệt xì cười một tiếng không nói gì, lấy notebook trong túi công văn liền bắt đầu xem số liệu, trong xe cũng nhất thời yên tĩnh lại.
Gió đêm không ngừng thổi qua sợi tóc bên tai, Phương Cửu nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua khung cửa, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng tâm tư sớm không biết bay tới nơi nào.
Cô là một hệ thống chuyên nghiệp, xem qua nhiều thế giới như vậy, sao có thể để nhiệm vụ thứ nhất này làm khó!
Phương Cửu đột nhiên nhớ tới đã từng có Ký chủ cũng gặp tình huống như thế, cuối cùng làm thế nào mà hoàn thành?
Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng cởi áo khoác, sau đó che đầu lại làm bộ dựa vào ghế mà ngủ, nhưng thực ra tay nhỏ đã trộm mở ra nút thứ hai trên áo sơ mi.
Cảnh đêm A thị kiều diễm nhưng lại mờ ảo, phô diễn đầy đủ sự phồn hoa của chốn thành phố. Gió đêm xua tan không ít mùi rượu trên người anh, Cảnh Liệt đem tầm mắt từ trong máy vi tính dời đi, một bên xoa xoa ấn đường đang đau trướng, một bên nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ.
Quay đầu lại, khóe mắt không biết nhìn thấy cái gì, chỉ thấy thư ký Phương ngày thường gàn bướng lại nghiêm túc thế mà đang tựa trên ghế ngủ, hơn nữa trên đầu còn có cái áo khoác trùm kín, cô ta sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ mình khi ngủ sao?
Khóe miệng Cảnh Liệt cong lên, lại nghiêng đầu sang chỗ khác xem notebook. Cho đến lúc xe thắng gấp, không chỉ làm anh đổ về phía trước, ngay cả trên vai cũng nặng lên.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy một cái đầu đang tựa trên vai mình, cái áo khoác trên đầu cô từ lâu đã trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ sạch sẽ.
"Tổng giám đốc, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe." Tài xế ở phía trước nói.
Cảnh Liệt nhíu nhíu mày, "Chú đi xem xem."
"Vâng." Tài xế cũng không nhìn phía sau, trực tiếp đẩy cửa xe, đi về con đường phía trước đang cực kì hỗn loạn.
Nhìn cái đầu trên vai, Cảnh Liệt đưa tay ra muốn đem cô dời đi, nhưng lại không biết làm sao ra tay. Có khi thư ký Phương gàn bướng này vừa tỉnh lại, không chừng cho rằng mình muốn làm cái gì với cô ta.
Quên đi, Cảnh Liệt quyết định làm một cấp trên tốt, để cô dựa vào.
Tầm mắt không nhịn được chăm chú vào khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trên vai. Cô rất trắng, trên mặt hầu như không có một chút tỳ vết nào, lông mi dài cũng không động đậy. Cô lại ngủ như một đứa trẻ, không chút nào căng thẳng như trong ngày thường.
Trước đây anh cho rằng thư ký Phương ba mươi có thừa, bây giờ xem ra, cô tựa hồ còn rất trẻ. Tuổi nhỏ như thế mỗi ngày bị gọi đi gọi lại, thế mà cũng có thể tiếp tục kiên trì.
"Tổng giám đốc, phía trước có người đụng phải một đứa nhỏ, cảnh sát đang xử lý, có điều trong thời gian ngắn khả năng đi không được, chúng ta có quay đầu đổi đường khác không?" Tài xế ở trước cửa sổ nghiêm túc hỏi. Khi thấy Phương Cửu tựa ở trên bả vai Cảnh Liệt, ánh mắt lập tức trở nên quỷ dị.
Thư ký Phương muốn thăng thiên hay sao vậy trời!
Cảnh Liệt nghĩ trong chốc lát, trầm ngâm nói: "Đổi đường."
Tài xế ngơ ngác gật gù, sau đó trở về chỗ ngồi phía trước lái xe.
Tới khúc rẽ, đầu Phương nghiêng về phía trước, Cảnh Liệt thuận tay đỡ lấy vai cô, trong nháy mắt, cổ áo sơ mi trắng liền mở ra rất nhiều. Bởi vì góc nhìn, một mảng trắng như tuyết dưới áo sơmi rõ rõ ràng ràng lọt vào tầm mắt người nào đó.
Cảnh Liệt nghiêng đầu đi không nhìn tới cô, chỉ là ánh mắt sâu thêm không ít.
Chính Phương Cửu đang giả bộ ngủ lại không thể mở mắt, liền bất tri bất giác thật sự ngủ thiếp đi...
Liếc nhìn Phương Cửu vẫn còn ngủ say trên vai, cổ áo vẫn hé mở ra, bầu ngực căng cứng trong áo sơmi, rất khó tưởng tượng người gàn dở như cô lại có vóc người tốt như vậy.
Cảnh Liệt nghiêng đầu đi, ở trong máy vi tính gõ mấy lần, sau đó nói với tài xế phía trước: "Đi tới chung cư Mỹ Vân ở đường 26 Nam An."
Tài xế ngồi phía trước ngẩn người, tuy rằng không hiểu tại sao anh ta không trở về công ty, nhưng vẫn dựa theo địa chỉ của anh mà đổi đường.
Khi xe dừng lại, Cảnh Liệt liếc nhìn chung cư cao tầng kia, liếc mắt là đã nhìn ra chung cư loại này không có cái giá năm triệu tuyệt đối không mua được, xem ra ví tiền của cô thư ký này còn rất dày.
"Tỉnh lại đi." Anh vỗ vỗ mặt cô, vô cùng không khách khí.
"Hả?" Phương Cửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình còn tựa trên vai Cảnh Liệt thì, lập tức kinh ngạc ngồi thẳng người, "Vâng... Xin lỗi tổng giám đốc, tôi... Tôi không biết..."
Đời người như một vở kịch, tất cả dựa vào hành động.
"Xuống xe." Trên mặt anh không có chút biểu tình nào.
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, đành phải đẩy cửa xuống xe, khi thấy đã đến dưới nhà mình thì, cô thật sự kinh ngạc.
Chờ cô xoay người lại thì, xe đã quay đầu lái đi từ lâu.
Nhìn bóng đêm từ từ biến mất, Phương Cửu bĩu môi, sau đó liền ngâm nga một đường trở lại phòng mình.
Vừa vào cửa, cô liền cởi giày cao gót, ở trên ghế salông nằm một hồi, cảm thấy mình vẫn phải gọi điện thoại cho cấp trên nói cám ơn thì tốt hơn.
Cầm điện thoại di động lên, cô dừng một chút, sau đó lập tức chạy đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lập tức tí tách dội ở trên sàn nhà.
Điện thoại vang lên không tới một lúc thì kết nối được, Phương Cửu lập tức lên tiếng: "Vừa nãy đã quên, cảm ơn ngài đã đưa tôi trở về."
Cũng không biết anh ta làm sao biết địa chỉ của mình!
Nghe điện thoại đầu bên kia truyền đến âm thanh tí tách, Cảnh Liệt đem tầm mắt từ trong máy vi tính dời đến phía ngoài cửa sổ đang nổi gió, "Tiện đường."
Nói xong, anh rốt cục không nhịn được hỏi một câu, "Cô đang làm gì?"
Trong nhà có lũ?
Phương Cửu tựa ở trên bồn rửa tay, cố ý trầm mặc một chút, sau đó âm thanh mang theo chút khó chịu nói: "Tôi... Chuẩn bị tắm."