"Anh..." Phương Cửu mất công tôn sức tính rút tay về nhưng đối phương lại nắm quá chặt.
"Không phải em nói em là fan tôi sao?" Anh đột nhiên hỏi.
Phương Cửu ù ù cạc cạc gật đầu, "Lẽ nào anh muốn cho em ảnh có chữ ký?"
Cách xa như vậy mà chạy tới đây là để đưa ảnh kèm chữ ký đến cho cô?
Lục Đình tự mình đặt cô lên ghế sô pha, thấp giọng, "Cả người tôi đều cho em."
Phương Cửu: "..."
Ánh mắt anh sáng quắc, không chờ cô mở miệng, anh đột nhiên hôn lên cánh môi đỏ mọng mình nhớ nhung đã lâu, thăm dò nạy răng môi cô ra...
Phương Cửu mở to mắt, đột nhiên cảm thấy tim mình sao đập nhanh quá, hay là đang mơ thế?
Thấy cô chỉ trợn trừng không nhúc nhích, Lục Đình liền đưa tay che mắt cô lại, chậm rãi trằn trọc tiến sâu hơn nữa...
"Anh... anh đừng như vậy..." Phương Cửu vừa dùng sức đẩy anh ra, vừa đỏ mặt thở hổn hển, "Em, em bị sốt, sẽ lây bệnh cho anh."
Không đúng, cô nói gì thế này?!
Ánh mắt Lục Đình tối lại, anh đưa tay giam cô vào trong ngực, áp trán mình lên trán cô, "Tôi không sợ bị sốt."
"Anh, anh thả ra, em... em chỉ là trợ lý trước đó của anh thôi!" Phương Cửu dùng hai tay chắn trước ngực anh, tiếp tục dùng sức đẩy ra.
"Em đã nói mình là fan của tôi, không phải fan đều muốn ngủ với thần tượng sao?" Anh vô cùng nghiêm túc nói.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Phương Cửu há miệng mấy lần mà cũng chẳng biết nói gì, muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào đây. Nói như anh, hình như đúng là có đạo lý này.
"Tôi cho em ngủ mà em còn không muốn?" Anh hơi nhếch lông mày, ra vẻ mình chịu thiệt vô cùng.
Phương Cửu trợn trắng mắt, lại dùng sức đẩy anh ra, "Thứ em thưởng thúc chính là mặt anh... Không, là diễn xuất! Không phải là muốn cái mà anh nói!"
Cô chắc ăn là hôm nay Lục Đình cũng sốt rồi, vậy mà chạy qua đây nói mấy lời này với cô? Điên rồi điên hết rồi!
Dứt lời, cô lại cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Chu Thuyên. Còn không đưa người này đi nữa, cô không dám hứa rằng mình có thể thực sự không "thịt" anh hay không!
"Thưởng thức trên mặt tinh thần cũng có thể phát triển thành thưởng thức trên thể xác." Anh đoạt lấy di động của cô, bất chợt quỷ dị nói: "Em đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm đó có phải em nhân lúc tôi ngủ mà hôn trộm tôi?"
Phương Cửu: "!!!"
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong phòng. Phương Cửu bị dọa cho sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy Lục Đình bỗng móc điện thoại di động ra khỏi túi tiền rồi nhận cuộc gọi.
Tuy cách rất xa nhưng Phương Cửu vẫn nghe được tiếng Chu Thuyên gầm gào từ đầu bên kia, chắc cũng đã biết tin Lục Đình chạy ra ngoài rồi.
"Anh tự mình khai trừ trợ lý của tôi, tôi còn chưa hỏi anh, anh lại còn tìm tôi?" Lục Đình cầm điện thoại đi về phía toilet.
Phương Cửu ngồi trong phòng khách chỉ có thể mơ hồ nghe được một vài tiếng nói chuyện, nhưng cô vẫn thấy rất hồi hộp đến nỗi không chịu nổi, phải vỗ trán cái bốp!
Nhưng trước mắt vẫn chân thật thế này, vậy mà Lục Đình lại muốn để cho mình ngủ anh ta?!
Ô hay! Vậy mà anh ta lại muốn quy tắc ngầm với fan?
Không đúng, bây giờ cô nên từ chối hay chấp nhận đây?
Phương Cửu nghĩ đi nghĩ lại, tiện tay nhét quần áo vào vali, ngay cả mỹ phẩm trên bàn cũng chẳng thèm lấy, cầm di động chuẩn bị chạy lấy người!
Lúc Lục Đình đi ra thì thấy cô đang mở cửa, còn xách theo một vali hành lý trong tay, gấp gáp tới nỗi dép khách sạn cũng không có đổi.
"Em làm gì đấy?"
Phương Cửu khựng người lại, cô chầm chậm quay đầu lại thì thấy Lục Đình bỗng chốc tới bên người, giành lấy vali trong tay mình.
"Em đi đâu?" Anh hơi nhíu mày, dường như có chút không rõ ràng nhìn cô, "Làm sao, cảm thấy tôi không xứng với em?"
"Không phải không phải!" Cô vội vã xua tay, "Em chỉ là..."
"Không phải là được rồi." Lục Đình kéo tay cô bước vào phòng, "Bây giờ em đổi giày, lát nữa theo tôi trở về."
Phương Cửu không biết nên nói gì, lẳng lặng ngồi trên giường một lúc. Có lẽ đã suy nghĩ kỹ càng nên cô bỗng nhiên đứng dậy tới trước mặt anh, vô cùng nghiêm túc nhìn anh hỏi: "Anh có ý gì?"
Lục Đình dựa vào sô pha, ánh mắt hơi chuyển, khẽ ho một tiếng, "Cái gì mà có ý gì?"
"Đừng đánh trống lảng, em hỏi anh, đến cùng anh có ý gì với quan hệ giữa hai chúng ta? Nếu như anh chỉ muốn tìm bạn giường, vậy thì vẫn nên đi tìm người khác đi!" Cô nghiêm túc xoay người muốn chạy.
Lục Đình kéo tay cô, thấp giọng thì thầm, "Tôi chỉ tìm bạn giường có thể bên nhau hết đời."
Phương Cửu đỏ mặt, giần giật mấy lần cũng không rút tay về được. Cô chỉ đành trừng mắt nhìn anh: "Vậy ý anh là anh thích em à? Anh có suy nghĩ này từ khi nào thế?"
Trước đó còn làm hung với cô như vậy, giờ nghĩ lại, cô thấy mình ăn thiệt nhiều lắm đó!
Lục Đình cúi đầu, tai ửng đỏ, "Không phải là... có câu này rất được hay sao? Đến khi mất mới biết quý trọng, tôi... bây giờ tôi đột nhiên phát hiện ra rằng bên người không thể không có em."
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp chân thành kia, đột nhiên Phương Cửu có loại cảm giác đang đóng phim thần tượng, hơn nữa mấy lời tỏ tình này lại có bài bản thế!
Ôm tay, cô hơi hất cằm lên, "Anh muốn làm bạn trai em thì phải đáp ứng với em mấy điều kiện. Thứ nhất, sau này không thể mắng em, hung dữ với em. Thứ hai, không thể tiếp xúc quá thân mật với nữ nghệ sĩ khác, cảnh hôn với cảnh nóng cũng không được. Thứ ba... tạm thời em chưa nghĩ ra, sau này bổ sung tiếp."
Mặc dù ăn nói có vẻ trùm sò đấy, nhưng thực ra cả người Phương Cửu lại hơi run lên.
Lời vừa dứt, Lục Đình chỉ đứng dậy ôm eo cô, cúi đầu nghiêm túc nói rằng: "Tôi chỉ diễn cảnh hôn với em."
Nói xong, anh lại cúi đầu ngậm lấy môi cô. Phương Cửu muốn đẩy anh ra nhưng sức lực không được như những người khác, cuối cùng thực sự thở không nổi nữa thì mới được người ta buông ra.
Lục Đình ôm eo cô, đưa tay rờ trán cô, hơi nhíu mày, "Vẫn còn hơi nóng, bây giờ theo tôi về?"
Vừa nâng mắt thì có thể đối diện với ánh mắt chăm chú kia, Phương Cửu mơ màng gật đầu. Cô chỉ cảm thấy hình như hôm nay mình lãi rồi, sau này có thể trắng trợn chà đạp... không đúng, là thưởng thức sắc đẹp của anh!
Bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí nên cuối cùng cô vẫn theo Lục Đình về khách sạn gần đoàn phim. Nhưng phòng cũ của cô đã bị trợ lý mới vào ở rồi. Lục Đình muốn để cô ở chung phòng với anh nhưng Phương Cửu đời nào đáp ứng, sau cùng anh lại đặt một phòng hạng sang cho cô.
Không khí trong phòng hạng sang quả thực không như phòng thường, Phương Cửu lăn qua lộn lại trên giường lớn hai lần. Nhìn thấy Lục Đình còn đang gọi điện thoại cho trợ lý lớn để cậu ta đi mua cơm, cô lập tức lấy di động, ngoắc ngoắc tay với anh.
"Anh lại đây, chúng ta chụp một tấm!"
Cúp điện thoại, Lục Đình tới bên giường ngồi xuống, thế rồi Phương Cửu nhích đầu lại gần, màn hình điện thoại lập tức xuất hiện khuôn mặt của hai người.
"Anh cười cái nào!" Phương Cửu liếc anh.
Người kia đưa tay nắm vai cô, sau đó hôn lên mặt cô một cái, "Em chụp tiếp đi!"
Phương Cửu: "..."
Cô vẫn tiếp tục cầm điện thoại chụp hơn mười tấm. Chụp xong, cô vừa kiểm tra lại ảnh trong di động, vừa lầm bầm: "Sao mặt em còn lớn hơn mặt anh một chút..."
Đoạn, cô lại hơi ngại ngùng nhìn anh, "À thì... Anh có thể cho em một tấm ảnh kèm chữ ký được không?"
Như vậy cô có thể lấy ra phát cho bạn học! Cũng sẽ có trợ giúp lớn trong việc giao thiệp với người của đoàn phim!
Nghe thế, hình như Lục Đình không tình nguyện cho lắm. Anh đứng dậy qua bên kia rót cho mình ly nước, "Không ký, mỏi tay."
"Sao, sao anh nói không giữ lời, lúc trước còn nói là nghe theo em hết!" Phương Cửu chỉ thấy một khi người đàn ông này đạt được mục đích liền thay lòng!
Uống một hớp, Lục Đình giơ tay nhìn xuống đồng hồ, "Trong công ty có người ký thay, ngày mai để Chu Thuyên cầm mấy tấm qua cho em."
Phương Cửu: "..."
Thường thì minh tinh nổi tiếng rất ít khi tự mình ký tên ngoại trừ khi ở hiện trường, nên công ty sẽ tìm người khác môt phỏng theo chữ ký của họ. Tuy rất buồn bực nhưng nghĩ đến chuyện chứ ký không khác nhau mấy, người ta cũng không nhận ra.
Chỉ đành thở dài, cô chỉ có thể coi như thôi.
Sau khi cơm nước xong, Phương Cửu liền bắt Lục Đình về phòng của anh. Nhớ đến ánh mắt của trợ lý mới khi nhìn cô, cô lập tức cảm thấy xấu hổ quá đi.
Có lẽ chịu ngược quen rồi nên ngày hôm sau, khi chuông báo thức vừa vang lên mà cô đã vội vã rời giường đi rửa mặt, mù mờ nghĩ rằng lát nữa phải đi mua bữa sáng cho Lục Đình.
Nhốn nháo hoảng loạn một hồi xong, cô chuẩn bị ra khỏi cửa thì thấy Lục Đình đứng trước cửa phòng mình, tay anh xách theo mấy túi đồ ăn sáng đủ kiểu đủ loại.
Phương Cửu: "..." Hình như cô quên mất cái gì rồi.
"Em còn đang uống thuốc, ăn nhiều dầu mỡ không tốt." Anh nói xong rồi bảo trợ lý ở đằng sau: "Lát nữa cậu mua chút cháo, thanh đạm một chút."
Cậu trợ lý gật đầu nhưng trong lòng đắng cay vô cùng, bây giờ phải hầu hạ đến hai người.
Cô cảm thấy hình như mình đã vươn mình được rồi. Lần thứ hai trở lại đoàn phim, mọi người đều hỏi xem Lục Đình đã hết sốt chưa. Dẫu sao thì chuyện ngày hôm qua quá ầm ĩ, fans trên mạng đều truyền ầm cả lên!
Ngay cả đạo diễn cũng mặt mày quan tâm đi tới vỗ vai anh, "Nếu cậu không khỏe thì nghỉ ngơi một ngày, sức khỏe là quan trọng nhất."
"Không sao, đã khỏe rồi." Lục Đình vẫn kiệm lời, nói xong cũng vào trong phòng hóa trang thay đồ.
Cũng chỉ còn một mình Phương Cửu rỗi rãi lắc lư khắp nơi. Cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện, mình không cần làm trợ lý nữa, vậy cần lão đẽo theo Lục Đình làm gì!
"Tiểu Phương!"
Chuyên viên hóa trang của Lục Đình không biết chạy ra từ đâu, cả túi xách còn chưa kịp đặt xuống mà đã ôm lấy vai cô, "Sức khỏe nam thần nhà tôi thế nào rồi? Sao nghiêm trọng vậy, còn phải đi bệnh viện?"
Cô ấy vừa dứt lời, mấy nhân viên nữ cũng lập tức bỏ công việc trong tay xông tới, "Nghe nói là cùng bạn gái đi khám bệnh, tôi thấy khả năng này rất lớn. Lục ảnh đế nhà chúng ta sẽ không đi bệnh viện vì anh ấy bị sốt đâu!"
"Đúng vậy đó, tôi biết hôm qua tiểu Phương phải làm bia đỡ đạn cho cô gái kia, cô nhất định phải thấy được cô ta mặt mũi ra sao đúng chứ?"
"A! Tôi không thể chấp nhận việc nam thần có bạn gái đâu!"
Một đám ngồi chồm hỗm dưới đất ríu ra ríu rít. Phương Cửu thấy đố kỵ in trên mặt mấy người kia thì mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Cô thấy hay là mình chuồn đi, nếu không bị người ta phát hiện ra rồi, e rằng sẽ bị kéo đi mất.
"Việc này thì tôi cũng không rõ lắm, không nói nữa, Vào lúc này thì anh Lục sẽ uống cà phê!" Phương Cửu nói xong, vọt ngay qua bên phòng hóa trang của Lục Đình.
Đến khi vào phòng hóa trang, cô thấy Lục Đình đang tự mình pha cà phê. Phương Cửu đi tới lẳng lặng nhìn anh, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Em không muốn đợi ở đây."