Tùy tiện!
Đến lúc mua lại nói khó ăn!
Phương Cửu nhìn thấu tất cả từ lâu rồi!
Sau khi rời khỏi đây thì đóng gói tất cả các loại bữa sáng đủ loại hình dạng trong cửa hàng, mỗi thứ một phần, tay xách nách mang mà trở lại trường quay phim.
"Tiểu Phương, cô mua nhiều như vậy làm gì?" Chu Thuyên vừa lúc đang nói chuyện với một nghệ sĩ, nhìn thấy cô xách về nhiều thứ như vậy đồ, không nhịn được nên đi tới.
Phương Cửu không nói gì, chỉ là liếc về phòng nghỉ, sau đó bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái.
Hình như người sau đã rõ ràng điều gì rồi, ông vỗ vỗ vai cô và nói: "Nhất định tăng tiền lương cho cô!"
Phương Cửu cười cợt, sau đó lập tức dùng chân chậm rãi đẩy cửa vào, không thể chờ đợi được nữa, đặt đồ lên.
Bên trong, Lục Đình đang xem kịch bản, chuyên gia trang điểm ở một đang hoá trang cho anh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô mua nhiều đồ như vậy nhưng chẳng nói tiếng nào.
Nhưng nữ chuyên gia trang điểm lại không nhịn được mà cả kinh nói: "Sao Tiểu Phương mua nhiều như vậy?"
Cô tuyệt không tin nam thần muốn ăn sáng nhiều như vậy!
"À, đủ loại màu sắc hình dạng liền mua, thuận tiện, chị muốn ăn không?" Tất nhiên Phương Cửu không thể bại lộ tâm tư của mình được.
Nghe vậy, nữ chuyên gia trang điểm lập tức gật gù, tiếp theo vẽ lông mày cho Lục Đình. Có lẽ là cách gần, cô ấy nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt đây mà không nhịn được nuốt nước miếng, động tác trên tay cũng đặc biệt kéo dài.
Phương Cửu thấy không có chuyện làm nên cô dứt khoát ở trên một cái ghế khác để lướt di động. Kỳ thực cái nghề trợ lý này không chỉ có khổ đâu, mà tiền lương lại thấp, gặp được nghệ sĩ dễ nói chuyện cũng còn tốt, nhưng mà gặp phải người như nữ số 3 trọng bộ phim này, thì thảm chắc rồi.
Phương Cửu từng nghe trợ lý của nữ số 3 này oán giận rồi, không chỉ có việc quần áo gì đấy toàn để trợ lý giặt, còn thường tới hơn nửa đêm mà sai người ta đi ra ngoài mua bữa ăn khuya, dù cho ở vùng ngoại thành, cũng phải sai người đi mua cà phê cho cô ta, hơn nữa một tháng chỉ có bốn ngàn đồng, hai ngày trước thì cô trợ lý kia còn nói với cô rằng cô ấy muốn từ chức.
Thực ra tuy Lục Đình có lúc xoi mói một chút, nhưng những điểm khác cũng còn tốt, Phương Cửu cơ bản không cần làm việc gì mất công sức cả. Tuy rằng tiền lương của cô được sáu ngàn thôi, nhưng ở trong toàn bộ ngành này thì đã tính là cao rồi. Bởi vì ai làm trợ lý cũng không phải vì kiếm tiền, phần lớn đều là để gần minh tinh thêm một chút, lúc mới đầu thì cô cũng là fan não tàn của Lục Đình, nhưng sau khi tiếp xúc với anh...
"Phương Cửu, đi rót nước cho tôi."
Thu di động lại, Phương Cửu lập tức tiến lên cầm lấy cái ly màu đen, đi tới bên cạnh bình nước uống rót hơn nửa ly, lúc này mới chậm rãi đặt ở trên bàn trước mặt anh.
Lục Đình hơi nhấc mắt, sau đó lại quét qua cô, "Tôi muốn uống ấm."
Chuyên gia trang điểm lại nuốt nước miếng, tiếp đó lại đánh phấn cho anh. Cô phát hiện rằng, nam thần khi soi mói cũng rất đẹp trai!
Chất giọng trầm thấp thật là say lòng người!
Hít thở sâu một hơi, Phương Cửu lại cầm cái ly về, rồi đi đổi nước ấm.
Nhưng cô không thể hiểu được, một tên đàn ông mà mùa hè đi uống nước ấm! Có phải tới tháng đâu!
Đặt ly nước ấm ở trước mặt anh thêm lần nữa, Phương Cửu lại tiếp tục ngồi ở đó lướt di động. Hot search ngày hôm nay là tin của một tiểu hoa đán hạng hai té lộn mèo trên thảm đỏ, có người nói cô ta làm thế để lên hot search, nhưng Phương Cửu biết, hẳn sẽ không có nữ nghệ sĩ nào dùng loại phương thức này để lên hot search, phải biết rằng sau này chỉ có nước đen thôi.
Lướt di động một hồi, bên ngoài đã phải quay rồi. Bởi vì trời nóng nực, bên trong lại càng hầm hơn, vậy mà Lục Đình còn phải mặc một thân trường sam dày. Bởi vì anh phải đóng vai một thầy giáo của thời đại trước, nhưng thích mẹ của học sinh mình, vào lúc đó thì việc này được coi là vi phạm luân lý đạo đức, nhưng loại đề tài cấm kỵ này giành thưởng là tốt nhất.
Quay xong, Lục Đình liền mang một cái kính mát màu đen, đang đứng trên bục giảng bài cho bọn nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt có dáng vẻ thư sinh, dáng dấp ôn nhuận như ngọc kia không hề có chút cao lãnh nào, hay là đây chính là mị lực diễn viên.
Chữ viết phấn của anh rất đẹp, cũng không cần tìm chữ thay thế, trực tiếp quay là được rồi, một vài nữ nhân viên đều lặng lẽ si mê ở bên đó.
"À ừm.... Cô là trợ lý của Lục Đình?"
Phương Cửu đang xem đến hăng say thì nghe thấy có người nói bên tai mình. Cô vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tô Lộ ăn mặc sườn xám của niên đại 80, môi son đỏ chót, phong thái yểu điệu cầm quạt máy nhỏ.
"Chào Tô tỷ, có chuyện gì sao?" Cô không rõ, nháy mắt mấy cái.
Người sau không nói gì, liếc nhìn phòng giải khát cách đó không xa rồi giẫm giày cao gót đi tới. Thấy vậy, Phương Cửu cũng lập tức đi theo.
Vào phòng giải khát rồi, Tô Lộ cũng không phí lời, trực tiếp lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền ra trước mặt cô, "Cô có điện thoại của Lục Đình đúng chứ?"
Phương Cửu: "..."
Chuyện như vậy Phương Cửu cũng đã gặp qua lúc trước, hết cách rồi, Lục Đình không chỉ ở àm cho fans nữ cuồng si, ở trong vòng nữ nghệ sĩ lại càng như thế, hơn nữa ai bảo người ta vẫn là ảnh đế trẻ nhất từ trước tới nay cơ chứ?
"Tô tỷ, thật không ngại quá, Lục ca có hai số điện thoại di động, số điện thoại tư nhân thì tôi cũng không biết." Phương Cửu cũng gây khó dễ, thực ra cô đều có cả hai cái!
Nghe vậy, Tô Lộ không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, "Vậy cô đưa số điện thoại công việc của anh ấy cho tôi đi."
Liền biết những người này sẽ không buông tha cho bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào, Phương Cửu không biết gặp qua bao nhiêu lần rồi, nên cô rất quen tay gõ một dãy số điện thoại.
"À... Tô tỷ, tiền này tôi không thể lấy, bị Chu ca biết thì không tốt." Phương Cửu nói giỡn rồi nhìn về phía ngoài cửa, "Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước."
Nói xong, cô lập tức chạy ra khỏi phòng giải khát, vừa vặn vừa quay xong phân cảnh ngắn kia, một đám người lập tức vây quanh Lục Đình, bổ trang, giảng kịch bản, Phương Cửu cũng bận rộn cầm lấy một bình thủy cùng khăn lông ướt chen vào.
Nhìn thấy cô chui vào, Lục Đình liền nhận lấy thủy trong tay cô, sau đó chỉ chỉ cái trán, "Mồ hôi."
Dứt lời, Phương Cửu lập tức cầm khăn lông ướt nhón chân lên lau mồ hôi cho anh, đạo diễn cũng ở bên kia nghiêm túc giảng kịch bản.
Lục Đình chăm chú nghe, cũng hạ thấp đầu cho cô lau, còn thỉnh thoảng trò chuyện với đạo diễn về phân cảnh.
Chuyên gia trang điểm chung quanh thấy cảnh này, đều là ước ao ghen tị trong lòng, làm trợ lý của Lục ảnh đế thực sự quá hạnh phúc, tại sao các cô không có số tốt như vậy!
Chờ Lục Đình lại đi đóng phim, Phương Cửu liền tựa ở bên tường lướt di động, sau đó hai nữ chuyên gia trang điểm cũng chậm chậm tiến tới.
"Em gái à, trong điện thoại di động của em nhất định có rất nhiều ảnh của Lục ảnh đế đúng chứ?" Cô gái có thân hình hơi cao đẩy cánh tay cô một cái, tươi cười quyến rũ.
Một người khác cũng chộn rộn phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, em có bao nhiêu tấm, bọn chị mua hết!"
Phương Cửu nhìn bản mặt mê si của hai người kia, không biết nên nói gì. Thực ra chữ ký của minh tinh cũng có thể bán lấy tiền, đặc biệt như minh tinh không dễ dàng ký tên cho người ta như Lục Đình. Nghe nói chỉ truyền lưu ba tấm, đã đẩy lên hai mươi ngàn đồng một tấm, càng khỏi nói đến ảnh chụp cá nhân của anh, chắc chắn giá sẽ bị đẩy lên rất cao!
"Cái này thì tôi không có, các chị biết đó, chúng tôi làm nghề này đều có ký hợp đồng, nếu như bị Chu ca phát hiện tôi chụp trộm, vậy tôi nhất định sẽ cuốn gói." Phương Cửu nháy mắt mấy cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Dứt lời, hai nữ chuyên gia trang điểm kia cũng là thấy đáng tiếc, nhưng vẫn giãy dụa hỏi: "Vậy em có chữ ký của anh ấy đúng chứ? Mỗi ngày em đi theo bên cạnh anh ấy, tiện tay kí xuống một hai chữ chắc chắn không thành vấn đề!"
Phương Cửu: "..." Lục Đình á hả, có cái khuôn mặt tươi cười cũng không cho cô, còn kí tên?
Phương Cửu cảm thấy có lẽ mình là trợ lý giả.
"Lục ca rất ít khi ký tên cho người ta, nói cũng không nói nhiều thêm một câu, thực ra tôi cũng rất muốn ấy chứ!" Phương Cửu nói xong, vừa nhìn về phía Lục Đình bên kia, "Không nói nữa, tôi qua lấy nước!"
Đến khi cô nhanh chóng lẩn đi, hai cô chuyên gia hóa trang cũng rất mệt tâm, không cho phép chụp ảnh trong đoàn phim, bởi vì có người giám sát nên trong tay các cô chỉ có vài tấm chụp trộm mờ căm!
Quay tới sáu giờ chiều sáu giờ, mọi người đều không thể chờ đợi được nữa mà về khách sạn bật điều hòa, Phương Cửu cũng theo Lục Đình trở về khách sạn.
Trên xe, Chu Thuyên ở đằng trước còn căn dặn, "Buổi tối tôi bay trở về công ty bên kia, không thể ở đây được, chính cậu cũng chú ý một chút, đều cùng một đoàn phim nên có quan hệ với mọi người, tuy rằng cậu cũng không cầu bọn họ cái gì, nhưng chắc rằng nhiều bạn sẽ tốt hơn nhiều kẻ thù."
Phương Cửu ngồi ở trong góc không nói lời nào, Lục Đình xem tạp chí cũng không nói lời nào, trong xe nhất thời rơi vào trong một bầu không khí ngột ngạt ở.
"Tôi biết cậu một lòng chỉ có đóng kịch, nhưng tạo mối quan hệ cũng rất quan trọng, người khác nói với cậu một câu thì cậu cũng nên đáp lạinếu không đến lúc đó truyền thông lại nói cậu có bệnh minh tinh!" Chu Thuyên cũng đau đầu lắm, không biết làm thế nào để nói chuyện với vị tổ tông này nữa.
"Tôi biết." Lục Đình rốt cục nhàn nhạt lên tiếng.
Nhưng Chu Thuyên vẫn vô cùng không vừa ý nên quay đầu lại, "Nếu cậu biết, vậy Tô Lộ lấy lòng cậu, sao cậu không tiếp nhận? Tôi biết cô ta hứng thú với cậu, nhưng chỉ cần cậu cho thấy thái độ là được rồi, chớ có biến quan hệ căng thẳng như vậy, các cậu còn phải làm việc chung đến hai tháng nữa đấy!"
Phương Cửu yên lặng lướt di động ở đó, không dám nói lời nào.
Lục Đình lại ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Cô ta đóng máy sớm, chỉ có một tháng."
Phương Cửu che miệng lại, nỗ lực nín cười, chỉ là cô thích xem dáng vẻ của Lục Đình khi vặn lại người khác!
Chu Thuyên đã không còn lời nào để nói, trực tiếp vung tay mặc kệ.
Lúc xuống xe, ông còn cố ý dặn Phương Cửu một chuyện, còn nói cái gì mà nhất định không thể để cho fans nữ tiếp cận Lục Đình, cũng không thể để cho anh đi ra ngoài ăn một mình, Phương Cửu tất nhiên là vội vã đáp ứng sẽ coi chừng anh thật kỹ, nhất định ngăn chặn loại sự tình phát sinh!
Nhìn thấy Phương Cửu còn đang nói chuyện phiếm với Chu Thuyên ở ven đường, Lục Đình đi ở phía trước lại kéo thấp mũ, lui trở về rồi kéo tóc đuôi ngựa của cô một cái, "Còn không mau đi!"
"Đi đi đây!" Phương Cửu vội vã kéo tóc đuôi ngựa, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.
Chu Thuyên không nhịn được thở dài, ông cảm thấy mình nhất định phải tăng lương cho Phương Cửu, thật làm khó cho cô gái nhỏ này rồi.
Trong sảnh lớn của khách sạn có rất nhiều người lui tới, trong thang máy có bảy, tám người, Phương Cửu rất sợ người ta nhận ra Lục Đình nên vẫn che ở trước mặt anh. Có điều đáng tiếc là cô quá thấp, không che được mặt anh.
Thang máy đến lầu ba, lại có mấy nhân viên trong quán rượu bước vào, Phương Cửu đột nhiên bị một tên béo phía trước đẩy ra sau, vai cô lập tức bị một bàn tay nắm chặt.
Nghiêng người sang, kéo cô vào góc tối, Lục Đình một tay chống ở bên cạnh người cô, kéo thấp mũ rồi quay lưng với những người khác, hình như cũng sợ bị người khác nhận ra.
Có lẽ là cách gần, Phương Cửu còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà độc nhất trên người anh. Cũng không biết làm sao, tuy Lục Đình thích trêu chọc người ta nhất, nhưng cô lại không thể ghét anh được, hết cách rồi, ai bảo người ta có một gương mặt đẹp cơ chứ!
"Lát nữa anh ăn cái gì? Em đi đi mua cho anh." Phương Cửu nhìn anh rồi nói nhỏ.
Bởi vì cô ở một mình trong phòng thường, không phải cùng một tầng với Lục Đình, nếu như anh không ăn cơm, vậy thì cô sẽ về phòng của mình.
Trong thang máy chỉ có hai, ba người đang nói chuyện. Hình như sợ bị người khác nghe thấy tiếng nói của mình nên Lục Đình cố ý thấp giọng, "Lát nữa tôi đi ra ngoài ăn."
"Không được!" Phương Cửu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, không phát hiện tư thế của hai người rất ám muội.
Cô cao giọng nên đã làm cho mấy cô gái phía trước chú ý, Phương Cửu lập tức nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói: "Chu ca nói không được!"
Nếu như đi ra ngoài mà bị người khác nhận ra, vậy Lục Đình nhất định sẽ bị đám fans điên cuồng bám lấy cho coi!
Thang máy còn đang chầm chậm tăng lên trên, một tay anh chống ở bên cạnh người cô, cúi người ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Cô nghe ông ta hay là tôi?"
- -----------
#Góc ngoài lề
Phương Cửu: Đương nhiên là... nghe anh *đỏ mặt*
Vân: Xùy, ăn nằm với nhau hết 6 thế giới rồi mà còn ngại *khinh bỉ*
Phương Cửu: Cho cưng nói lại đó *đang mài dao*