Edit: Aya Shinta
Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại tiếp tục thao luyện, Phương Cửu thì theo Hiên Viên Diễn đi về doanh trướng bên kia, 008 lại đặc biệt ngoan ngoãn cho cô nắm tay.
Chờ đến khi đi tới doanh trướng lớn nhất, 008 lập tức buông tay cô ra, "Mẫu hậu, ta muốn ngủ."
Dứt lời, Hiên Viên Diễn lập tức nhìn về phía phó tướng ở phía sau, "Dẫn hoàng thượng xuống dưới nghỉ ngơi."
Phó tướng há miệng, muốn nói hoàng thượng nhỏ như thế, không cần người khác dỗ ngủ sao?
Nhưng đến cùng vẫn không nói gì, dắt người ra khỏi doanh trướng. Mãi đến tận khi chỉ còn lại hai người thì Phương Cửu có vẻ hơi câu nệ, dù sao thì lời nói của 008 còn thỉnh thoảng vang lên ở bên tai, bây giờ cô nhìn con trai nam chủ luôn cảm thấy là lạ.
Dường như nhận ra được ánh mắt cô khác thường, ánh mắt của Hiên Viên Diễn lóe lên, trực tiếp đi vào bên trong rót cho mình chén trà rồi uống một hớp. Hắn thấy cô còn đứng bất động ở nơi đó, không nhịn được mà lên tiếng: "Thái hậu nương nương hiện tại có thể thấy rõ ai mới thật sự là phản tặc?"
Phương Cửu buông mắt xuống, ho nhẹ một tiếng, "Trên đời này có rất nhiều chuyện đều không thể biết được."
"Vậy cho nên, hiện tại người đã biết ai là người tốt rồi?" Hắn tiến lên kéo tay cô, ánh mắt sáng quắc, "Tại sao người lại không dám nhìn ta?"
Cả người Phương Cửu cứng đờ, tuy cô cảm thấy hắn không thể nào là cục trưởng được, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
Mất công sức rút tay về, cô lui về phía sau hai bước, "Ta... Cảm thấy thật không tiện..."
Làm sao bây giờ, căn bản bây giờ cô không dám nhìn thẳng con trai nam chủ nữa!
Bầu không khí tĩnh lặng lại, Hiên Viên Diễn bỗng nhiên đem vác cô lên vai, hai, ba bước liền bỏ cô lên trên giường!
Hắn áp người xuống, mắt sáng như đuốc, "Hiện tại không ngại ngùng sao?"
Phương Cửu nuốt nước bọt, sau đó nhắm mắt lại đâm đâm cánh tay hắn, "Ngươi xuống nhanh, chúng ta như vậy không tốt."
Trong lòng cô thật ám ảnh.
Hiên Viên Diễn biến sắc mặt, dường như đã nghĩ đến điều gì rồi, hắn ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô, "Vậy người ở chỗ này, nghỉ ngơi cho tốt."
"Này!" Phương Cửu một phát bắt được cánh tay hắn, thấy đối phương quay đầu lại, cô ngượng ngùng rút tay về, "Thích khách... Đã tìm được chưa?"
Đứng bên giường, Hiên Viên Diễn liếc nhìn cánh tay quấn băng của cô, trầm thấp nói, "Tìm được rồi, nhưng không có đánh rắn động cỏ."
Thấy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào tay của mình, Phương Cửu tùy ý lay lay hai lần, "Đã tốt lắm rồi."
Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô một hồi, ánh mắt tối lại, "Ta sẽ báo thù cho người."
Nói xong, hắn liền bước khỏi lều, chỉ chừa một mình Phương Cửu ngồi ở đó.
Tâm tình hiện tại của cô rất phức tạp, Cảnh vương cũng không sai, hắn chỉ là quá yêu nguyên thân, nhưng tình huống hôm nay thì sớm muộn gì, y cùng Hiên Viên Diễn sẽ lưỡng bại câu thương, đây không phải là điều cô muốn nhìn thấy.
Không biết nghĩ đến điều gì, cô lập tức ra khỏi doanh trướng, để người ta dẫn cô đi tìm 008.
Bởi vì 008 là hoàng thượng nên nó ở chỗ tốt nhất, trên đất đều được trải thảm lông, hình như sợ nó té ngã.
008 đang hưởng thụ mỹ thực nhìn thấy cô đi vào thì nó lập tức nhảy xuống ghế, thoát một cái, nhào vào trong lòng cô, "Mẫu hậu..."
Phương Cửu liếc mắt nhìn hai tên lính, mấy người kia lập tức lui xuống, 008 cũng lập tức trở mặt, từ mình bò lên trên ghế tiếp tục sự nghiệp cao cả.
Mang theo tâm tình nặng nề, cô ngồi vào đối diện 008, mắt quét qua cái bàn đầy hoa quả điểm tâm nhưng cũng không có chút khẩu vị nào, "Này, tôi đến đây rồi nguyên thân sẽ đi đâu?"
Dứt lời, 008 đang nhai nhồm nhoàm quả nho trong miệng lập tức khựng lại, sau đó miệng mồm không rõ mà trả lời: "Cái này thì tôi không thể nói cho cô."
"Vậy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì nàng ấy sẽ trở về sao?" Hai tay Phương Cửu nắm chặt lấy khăn trải bàn, ánh mắt sáng quắc.
Ngẩn người, 008 lắc đầu một cái.
Thấy vậy, nhất thời Phương Cửu có chút cô đơn cúi đầu xuống, "Tuy rằng như cô nói, coi như tôi không đến thì Hiên Viên Diễn cũng sẽ tạo phản, nhưng vào lúc ấy thì Cảnh vương sẽ dẫn theo nguyên thân cùng đi. Mặc dù cơ hội rất xa vời, nhưng dù sao cũng hơn hiện tại, người ta chỉ là vì muốn ở bên nữ nhân hắn yêu mến mà thôi, nhưng hôm nay lại biến thành cục diện thế này."
Phương Cửu rất buồn bực, cô có thể cảm nhận được cảnh vương yêu nguyên thân đến dường nào, nhưng người y yêu lại không biết đi đâu.
"Ai, kỳ thực... Muốn cho nguyên thân về đây thì vẫn có biện pháp." 008 bỗng nhiên nói.
Phương Cửu sáng mắt lên, thoắt một cái thì đã kéo bàn tay nhỏ của nó lại, "Cô nói mau!"
Mất công sức mới rút tay về được, 008 lại nhét nho vào trong miệng, cái mặt bánh bao phúng phính, "Cô chết rồi thì tất cả đều sẽ trở về hình thái ban đầu, tất nhiên nguyên thân cũng sẽ trở lại."
Phương Cửu: "..."
"Không phải cô nói tôi chết rồi thì ý thức sẽ không trở về được nữa sao?" Phương Cửu sâu sắc cảm thấy cái hệ thống này đang hố cô.
Hừ lạnh một tiếng, đột nhiên 008 móc từ trong ống tay áo ra một viên cầu nhỏ màu xanh lục, "Thấy không? Đây chính là cầu chuyển đổi thời không, cô chết thì tôi sẽ giúp cô chuyển đổi thời không. Chỉ có điều khi cưỡng chế sử dụng cái này thì sẽ có di chứng về sau, tương đương với nhiệm vụ này của cô thất bại, nhiệm vụ tiếp theo thì cô sẽ bị xóa bỏ ký ức liên quan đến nhiệm vụ cùng Cục Thời không, chỉ có ký ức ở thế giới đó thôi."
Phương Cửu: "... Vậy làm sao tôi biết mà hoàn thành nhiệm vụ?"
Thở dài, 008 nhảy xuống ghế, giả vờ cao thâm đi qua đi lại, "Kỳ thực thì tuy nhiệm vụ tiếp theo cô sẽ không có ký ức, thế nhưng tôi sẽ không loại bỏ tiềm thức của cô, vậy nên tiềm ý thức của cô sẽ nói cho cô biết phải hoàn thành nhiệm vụ gì, hơn nữa... Nói không chừng chờ cô hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp, cục trưởng liền cho cô trở lại thì sao?"
"Thật sao?!" Phương Cửu đột nhiên đứng dậy, kích động đến mức không biết nên nói cái gì. Mấy thế giới này quá nguy hiểm, cô không chịu được đâu!
008 liếc qua cô, "Tôi chỉ nói là có khả năng, nếu như cô hoàn thành tốt thì nhất định sẽ được trở về, nếu như cô còn thất bại, vậy thì... Tôi cũng không còn cách nào."
"Cô cũng nói có tiềm thức, vậy tôi nhất định có thể hoàn thành!" Phương Cửu cầm nho nhét vào trong miệng, "Tôi quyết định muốn đi chết, có điều tôi cần chọn cái cái chết tốt tốt một chút, không thể quá đau."
Lắc đầu một cái, 008 không nói gì nữa. Dù sao thì cũng không thể chờ đợi được nữa mà phải đi về, mẹ ơi thế giới này quá nguy hiểm, Cục Thời không của bọn họ vẫn tốt nhất.
Trở về lều của mình, Phương Cửu lập tức sai người gọi quân y tới đây.
Nhưng khi nghe đến việc cô muốn độc dược thì quân y sợ hãi đến mức mặt trắng nhách, vội vã ngã quỵ trên đất, "Thái hậu nương nương... Thuốc này không thể sử dụng một cách tùy tiện được!"
Thấy y lớn giọng như vậy, Phương Cửu chỉ có thể nhỏ giọng đáp rằng: "Ai gia tự nhiên có tác dụng, ngươi nếu không cho, ai gia lập tức để nhiếp chính chém ngươi!"
Tốt xấu thì cô còn là một thái hậu nên tất nhiên quân y sợ đến mức cả người run như cầy sấy. Y do dự hồi lâu thì cuối cùng vẫn gật đầu, "Không biết... Thái hậu nương nương muốn loại nào?"
"Có thể làm người ta chết thanh thản, chính là ăn vào không có bất kỳ đau đớn, cũng sẽ không thất khiếu chảy máu!" Cái này thì Phương Cửu đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Dứt lời, quân y không khỏi có chút ngờ vực nhìn cô, nhưng lại cảm thấy rằng mình có lẽ đã cả nghĩ quá rồi, thế nên chỉ có thể cung kính gật đầu.
Qua một canh giờ, Phương Cửu liền thu được bao thuốc độc mà quân y lén lút đưa cho, lúc này trời đã tối mù, ngay khi cô chuẩn bị đi tìm 008 uống thuốc thì Hiên Viên Diễn lại đến đây.
"Người đi đâu?" Hắn ép cô từ ngoài cửa vào phía trong doanh trướng.
Ánh nến xa xôi, Phương Cửu nháy mắt mấy cái, trưng ra vẻ mặt thành thật mà rút tay trở về, "Ai gia chuẩn bị đến gặp hoàng thượng, làm sao, nhiếp chính vương có việc?"
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô tràn ngập xa cách, Hiên Viên Diễn lộ ra vẻ không vui, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghiêng người sang để cho cô đi ra ngoài.
Phương Cửu hơi sốt sắng chạy qua từ bên cạnh hắn, rất sợ hắn làm gì đó.
"Ta sẽ làm cho người yêu ta."
Ngừng bước chân lại, Phương Cửu lập tức tăng nhanh bước chân đi ra ngoài, cảm thấy mình chẳng thể hiểu được người này. Đến khi cô tới lều của 008, vì để tránh cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô đã cố ý điều binh lính đang canh gác ở ngoài lều đi cả rồi.
Vạn sự đã chuẩn bị và chỉ còn chờ cơ hội thôi. Sau khi đi vào, cô đã không thể chờ đợi được mà rót cho mình chén trà, rồi đổ cả nửa gói thuốc vào, chỉ sợ đến lúc đó độc không chết mà thành sống dở chết dở.
"Cô cần không?" Cô liếc nhìn 008 còn đang ăn bánh ngọt.
Người kia lắc đầu một cái, "Tôi không cần đâu, trực tiếp về Cục Thời không."
Bĩu môi, Phương Cửu nhìn chằm chằm chén trà ấm áp trước mặt này, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không xuống tay được.
"Do dự cái gì, một hơi, trực tiếp làm đi!" 008 hơi nhíu mày với cô, cái bản mặt bánh bao thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Hít thở sâu một hơi, rốt cuộc thì Phương Cửu vẫn nín thở, đột nhiên tống hết nước trà vào miệng mình.
"Chưa từng có nghĩ đến việc có một ngày tôi sẽ tự sát..." Phương Cửu đi tới bên giường, chậm rãi nằm xuống, chỉ cảm thấy đầu mình rất choáng.
Hình như cô nghe thấy có người đang nói gì đó bên tai mình, có điều nghe không quá rõ ràng...
- - -- -- -- -- -- -- --
"Ring ring ring ~ Ring ring ring ~ Ring ring ring ~ "
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa dày nặng vào bên trong gian phòng màu trắng gọn gàng, đột nhiên có một cánh tay trắng nõn duỗi ra từ cái ổ chăn trên giường, tùy tiện với tới đồng hồ báo thức bên cạnh ngăn tủ.
Sờ soạng hồi lâu thì Phương Cửu mới tắt được cái đồng hồ, nhưng vừa nghĩ tới lát nữa phải đi mua đồ ăn sáng cho "ông lớn" thì cô chỉ đành vội vã bò dậy.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cô ôm đầu đang có chút đau đớn của mình, cứ cảm thấy hình như mình đã quên đi thứ gì rất quan trọng vậy.
Nhảy xuống giường, rửa mặt thay quần áo tử tế một phen, ngay cả trang điểm cũng không kịp thì cô đã phải xách túi chạy ra khỏi phòng.
Hiện tại chính là giờ cao điểm, Phương Cửu phải xếp hàng chờ hồi lâu mới mua được nàng bánh bao hấp cùng sữa đậu nành mà "ông lớn" thích ăn, sau đó lại chạy không ngừng nghỉ về khách sạn.
Nhanh chóng đi tới phòng Tổng thống của khách sạn, cô thở hồng hộc nhấn chuông cửa, một lát sau thì cửa phòng mới được mở ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc tây phục màu xanh lam đang đứng bên trong.
"Trợ lý mới đã tới rồi, thật là đúng giờ, sau này tăng tiền lương cho cô." Người đàn ông nói xong liền nghiêng người sang để cô đi vào.
Cho đến lúc này, một giọng nói trầm thấp từ tính mới vang lên từ trong phòng, "Được, thêm một đồng."
Phương Cửu: "..." Chỉ có một trăm đồng thôi mà cũng không cho cô được!
Cô xách bữa sáng chậm rãi đi vào, vừa vặn thấy người nào đó đang mặc quần áo, trong lúc lơ đãng lộ ra dáng người hoàn mỹ, cô sợ đến mức lập tức xoay người không dám nhìn thêm.
Điều thứ nhất của quy định làm trợ lý: Vĩnh viễn không thể thèm nhỏ dãi thân thể của nghệ sĩ mình!
Mãi đến khi bữa sáng trong tay bị người khác cầm đi, lúc này Phương Cửu mới hơi quay đầu lại. Chỉ thấy nam nhân cau mày lục đồ trong túi, dung nhan lập thể tinh xảo đủ để vạn ngàn fans rít gào.
"Ống hút của sữa đậu nành bị ép xẹp, làm sao uống?" Giọng anh trầm thấp thuần hậu, anh lập tức nhét đồ lại vào trong tay cô, sau đó cùng người đại diện ra ngoài, tiện tay cầm mũ bóng chày theo.
Phương Cửu cầm đồ rồi vội vàng đuổi theo, thuận thế đóng cửa lại, "Vậy nếu không muốn thì em xuống mua ống hút lại?"
Đi ở trong hành lang của khách sạn, Lục Đình nghiêng đầu đi, lạnh lùng nhìn cô, "Cô cảm thấy thế nào?"
Phương Cửu: "..."
Chu Thuyên ở một bên có chút không nhìn nổi nên nói với Phương Cửu: "Quên đi, lát nữa chúng ta đi đoàn kịch thì thuận tiện ăn một chút."
Kỳ thực ông rất khó hiểu, bình thường Lục ảnh đế chỉ có một câu mà cũng không chịu nói với người khác, làm sao lại nhằm vào một cô gái nhỏ như vậy? Hay là mình nên thay cho cậu ta một trợ lý nam?
Phương Cửu gật gù không nói gì, nếu không ai ăn thì cô tự mình ăn. Sau khi ngồi xe bảo mẫu đi tới trường quay phim thì mặc dù mới tám giờ sáng, nhưng bên ngoài trường quay vẫn có rất nhiều fans đang canh giữ, trong tay còn cầm băng rôn. Nếu như không phải có bảo an ngăn cản thì đảm bảo những người này sẽ vọt vào như ong vỡ tổ.
"A! Là Lục Đình! Ở bên kia!"
Không biết là ai hô một câu, đám fans nữ điên cuồng như phạm nhân mới được thả tù, kích động hận không thể bay đến.
"Nào nào! Mọi người bình tĩnh, hiện giờ Lục Đình phải vào trong đóng phim!" Chu Thuyên cùng bảo an vội vã che chở cho Lục Đình đi vào.
Nhưng đám fans nữ kia giống như điên rồi, chỉ lo xông lên, Phương Cửu cũng chăm chăm ngăn ở trước mặt anh, chỉ sợ có fan nữ fans sẽ đưa tay đến sỗ sàng, dù sao thì việc này cũng không phải là việc chưa từng xảy ra.
Mãi đến khi phía trước càng lúc càng lấn tới, không biết cô bị ai đâm đầu bút trúng mặt, Phương Cửu đau đến phát giận mà không dám nói gì.
Lục Đình liếc cô rồi bỗng nhiên kéo cô đến bên người, "Vướng chân vướng tay, cô chặn đường rồi!"
Phương Cửu: "..."
Thật vất vả mới vào được trường quay phim, vùng vẫy thoát khỏi đám fans nữ kia mà Phương Cửu giống như mới đi đánh trận về, mồ hôi đầy người.
Lúc này, trường quay đã có một vài người, bởi vì đây là một bộ điện ảnh lớn, vai phụ hay là vai chính cơ bản đều là hạng nhất, hơn nữa đều hạ cát xê mà vào đây, dù sao thì đều nhắm tới việc nhận thưởng từ bộ phim này.
Nhìn thấy Lục Đình đi vào, nữ số 2 vốn đang ngồi ở trên ghế ăn điểm tâm lập tức đứng dậy, lập tức cầm một túi bữa sáng ngăn cản đường đi của anh, "Anh ăn điểm tâm chưa?"
Nữ số hai này tên là Tô Lộ, cũng là một diễn viên có diễn xuất không tệ trong thế hệ tân binh, cũng là trải qua tầng tầng chọn lựa mới được vào, có điều dường như cô rất có hứng thú với Lục Đình, thường thường lại đây để "Xin chỉ bảo kịch bản".
"Ừ." Anh trực tiếp đi ngang qua từ bên cạnh cô, sau đó đi vào phòng hóa trang.
Thấy vậy, Chu Thuyên lập tức tiến lên hòa giải, "Quả thực cậu ta mới ăn sáng, có điều tôi còn chưa ăn đây."
Đều là kẻ khôn, biết ông ấy đang cho mình bậc thang, Tô Lộ cũng cười đưa bữa sáng tới, "Anh Chu muốn ăn, em nào dám nói không!"
Những người khác trong đoàn phim thấy vậy, thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dẫu sao thì Lục ảnh đế nhà bọn họ chính là cao lãnh như thế.
Phương Cửu cũng vào phòng hóa trang theo, thấy Lục Đình còn đang tự mình tự pha cà phê thì không thể làm gì khác hơn là lại ra bên ngoài.
"Cô đi mua bữa sáng cho tôi."
Cô ngừng bước lại, khẽ cắn răng, quay đầu lại cười hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"
Nhẹ nhàng dùng thìa quấy cà phê, Lục Đình quay đầu lại, hình như suy nghĩ một chút rồi nửa ngày mới trả lời: "Tùy tiện."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy Cảnh vương quá đáng thương, thế nên vẫn để cho y cùng nguyên thân cùng nhau đi ~
Aya: Hận tg trước chết đi được... Đọc trước cái kết cục mà nhây đến vài tháng. Tg này chắc sẽ nhanh thôi:))))))
Vân: Bạn Aya nói không đăng được nên Vân phải chạy từ bên acc kia qua đây để đăng dùm Aya:))))))