"Thái tử hoàng huynh, sao huynh lại rảnh rỗi đến chỗ này của đệ?"
"Đến chúc tết đệ nha......Không ngờ thấy được trò hay".
Công Tôn Ký cười đi tới, đi theo phía sau hắn là một vị mỹ nhân áo tím. Lúc nhìn thấy mỹ nhân áo tím thì vết thương sau ót của Đường Thanh đau như rách ra, nàng cắn môi, không để cho mình lên tiếng. Vừa nhắm mắt lại, một cỗ trí nhớ như nước chảy tràn vào trong não của nàng.
Thì ra là như vậy.......Nhìn chung mười bảy năm ngắn ngủi của người này, Đường Thanh đưa ra một kết luận, người này chính là một nhân vật bi kịch. Nghĩ đến cuối cùng vì chức chưởng môn, chính mình bị chính em gái thương yêu suốt mười chín năm tính kế, một viên đạn lấy đi tính mạng của mình, Đường Thanh liền đối với chủ nhân của khối thân thể này sinh ra chút đồng tình
Thì ra, người phản bội ngươi luôn là người ngươi quan tâm, thương yêu nhất a.......
Hạng Quân Vãn, ngươi yên nghỉ đi. Mối thù của ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo! Về phần những người đã thương tổn ngươi, ta sẽ làm họ sống không bằng chết, khiến bọn họ trả lại ngươi gấp trăm lần! Hấp thu những trí nhớ này, lúc Đường Thanh chậm rãi mở to mắt, mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng.
"Còn không mau thỉnh an thái tử hoàng huynh?" Công Tôn Trường Khanh liếc Hạng Quân Vãn một cái, nữ nhân này từ lúc Công Tôn Ký đến đây nàng ta liền đứng đó ngẩn người, mất mặt chết đi được! Công Tôn Trường Khanh có chút hối hận chính mình vừa rồi nhân từ, nếu không làm sao có thể để cho Công Tôn Ký chế giễu.
"Không cần đâu! Cô gia thấy Yến vương phi dường như thân thể có chút không khỏe, có có phải đệ giận nàng hay không?? Nếu không vừa rồi tại sao nàng lại nói như vậy? Vãn Vãn, Tam đệ nếu khi dễ muội, trực tiếp nói với cô gia, đừng quên cô gia là tỷ phu của muội! Nói ra rồi, tỷ phu sẽ giúp muội trút giận!"
Công Tôn Ký nhìn nữ tử cung trang màu vàng trước mặt, trong mắt tràn ngập ý vị thương hại, giống như vì Hạng Quân Vãn ra mặt vậy, còn lôi thân phận tỷ phu ra.
Mà sự nhắc nhở của Công Tôn Ký làm cho thân hình nữ tử áo tím bên cạnh hắn hơi cứng ngắc, còn Công Tôn Trường Khanh lại là sắc mặt khó coi.
Khốn kiếp! Công Tôn Trường Khanh nắm chặt quả đấm, nếu không phải ngại thân phận thái tử của Công Tôn Ký, quả đấm cứng rắn của hắn nhất định sẽ ân cần hỏi thăm khuôn mặt đáng ghê tởm kia Công Tôn Ký. Lại nhìn Hạng Quân Mỹ sắc mặt tái nhợt, trong lòng của hắn đau như cắt.
Lúc này, hắn rất muốn đem nữ tử áo tím kia kéo vào trong ngực, dùng vòng ôm rắn chắc của hắn để sưởi ấm nàng a! Nếu không có Hạng Quân Vãn chắn ngang một bước, vị trí Yến vương phi hẳn là của nàng, nàng sẽ là thê của hắn a.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Trường Khanh lại càng thêm oán hận Hạng Quân Vãn. Hết thảy, đều do kẻ quái dị này. Đều do ả ta!
Đường Thanh không phải kẻ ngốc, vẻ mặt của những người đứng đây toàn bộ đều rơi vào trong mắt nàng, huống chi nàng còn có trí nhớ mười bảy năm của người này, tự nhiên biết hận ý trong mắt của Công Tôn Trường Khanh từ đâu mà đến, cũng nhận ra nữ tử áo tím kia, là tỷ tỷ của người này, sườn phi của thái tử - Hạng Quân Mỹ.
"Thái tử điện hạ vạn an!" Đường Thanh chậm rãi hành lễ, đứng lên đem sự việc nói lại một lần. Theo giọng nói ôn hòa của nàng chậm rãi thuật lại, sắc mặt của Công Tôn Trường Khanh càng khó coi, mà trên mặt của Công Tôn Ký lại là nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
"Nếu Tam đệ đã hứa, dĩ nhiên sẽ thực hiện. Vãn Vãn, muội muốn cái gì?"
Một tiếng Vãn Vãn của Công Tôn Ký làm cho Đường Thanh nhíu mày. Hình như nàng cùng hắn cũng không thân thuộc, nam nhân này chỉ muốn mượn nàng đến để đả kích Công Tôn Trường Khanh, cần gì phải biểu hiện ra vẻ chính nghĩa làm gì chứ.
"Phốc xuy.... .....Ta thấy nàng ta là muốn thị tẩm."
Tam phu nhân che miệng cười khẽ. Không đợi nàng ta mở miệng lần nữa, Đường Thanh hừ lạnh một tiếng, một bạt tai mạnh mẽ quét qua, trực tiếp đánh vào khuôn mặt hoa dung thất sắc của Tam phu nhân, hai mắt ứa ra sao năm cánh.
"Ngươi....Ngươi dám đánh ta?!"
Cái tát của Hạng Quân Vãn đánh cho xoang mũi của Tam phu nhân ứa máu, má trái trắng nõn lập tức sưng đỏ lên, hai hàng máu mũi nóng hổi nhanh chóng chảy xuống dưới. Mà bản thân Tam phu nhân, còn đang bị tập kích bất ngờ đánh cho ngu ngơ. Nàng ta đứng ngây ngốc ở đó, nhìn nữ tử mảnh khảnh trước mắt này, vẻ mặt không thể tin được.
Chờ Tam phu nhân rốt cuộc phục hồi tinh thần, lập tức giương nanh múa vuốt hướng về phía Hạng Quân Vãn: "Hạng Quân Vãn, ngươi lại đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!"
Tam phu nhân còn chưa tới trước mặt Đường Thanh, nàng đã phi cước lên, một cái đá về phía sau, nặng nề đá lên má phải của Tam phu nhân, liền đem nàng đá bay ra ngoài. Một cước kia, sạch sẽ lưu loát, mà ngay cả Công Tôn Trường Khanh cũng chưa nhìn ra nàng xuất chiêu như thế nào, chỉ nhìn thấy một trận gió màu vàng, Tam phu nhân liền hộc máu nằm trên đất.
"Vô lễ! Bổn vương phi là Yến vương phi do hoàng thượng ban cho, ngươi ở trước mặt bổn vương phi không dùng kính ngữ, bổn vương phi giáo huấn ngươi, ngươi cư nhiên không biết hối cải, còn tập kích bổn vương phi, ngươi thật là to gan!"
Tam phu nhân vừa phun ra răng máu, sau khi nghe những lời này xém chút tức chết. Đây còn là Hạng Quân Vãn khúm núm ở trong Hạnh Viên, mặc cho nàng tùy ý nắn tròn nắn dẹt sao? Nàng từ lúc nào nhanh mồm nhanh miệng, cả vú lấp miệng em như vậy?
Một loạt biến cố, làm cho toàn trường trong lúc nhất thời an tĩnh lại. Công Tôn Ký như nghĩ tới cái gì nhìn đến Hạng Quân Vãn, ánh mắt hoang mang không thôi. Nếu không phải vì vết bớt đỏ sậm trên má trái nàng, hắn còn nghĩ rằng nữ nhân đứng trước mắt này là một người khác (Bingo )
So với sự kinh ngạc của Công Tôn Ký, Công Tôn Trường Khanh là giật mình kèm theo phẫn nộ. Giật mình là Hạng Quân Vãn thế nhưng lại ra tay với sủng cơ của hắn, phẫn nộ chính là nàng lúc này thế nhưng lại lôi phụ hoàng ra, là có ý gì? Muốn tìm núi dựa? Muốn nhắc nhở hắn, nàng mới là Yến vương phi cưới hỏi đàng hoàng? Nữ nhân này thật sự là ghê tởm!
"Thái tử điện hạ, người nghĩ, ta nói đúng chứ?"
Đường Thanh trực tiếp bỏ qua ánh mắt giết người của Công Tôn Trường Thanh, chuyển hướng sang Công Tôn Ký.
Công Tôn Ký làm sao không biết nàng chính là muốn kéo mình xuống nước. Hắn vốn dĩ muốn tiếp tục xem cuộc vui, nhưng lúc nhìn thấy răng của Hạng Quân Nhu cắn vào môi còn có bộ dáng nổi giận của Công Tôn Trường Khanh, tâm tình của hắn rất tốt: "Vãn Vãn nói đúng! Tiện tỳ này đáng đánh! Tam đệ, trong phủ của đệ làm sao lại có người không hiểu quy củ như thế? Thế nhưng lại bất kính như vậy với Yến vương phi, đệ biết phụ hoàng chú trọng quy củ nhất, nếu chuyện này lọt vào tai của phụ hoàng......"
"Người đâu, đem tiện tỳ này lôi xuống dùng trượng đánh chết!"
Công Tôn Trường Khanh sẽ không cho Công Tôn Ký có cơ hội bắt lấy bím tóc của chính mình, lập tức cho người đem Tam phu nhân kéo xuống.
"Vương gia! Cứu thiếp! Vương gia cứu mạng a! Vương gia......" Tam phu nhân làm thế nào cũng không nghĩ đến, đây là cái người nam nhân mới vừa rồi còn cùng nàng, nói buổi tối muốn nàng hầu hạ. Trở mặt như vậy, làm sao không khiến cho lòng người lạnh lẽo.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ xa truyền đến, Công Tôn Ký vẫn như cũ duy trì nụ cười, tay trong tay áo Công Tôn Trường Khanh nắm chặt thành quyền. Nhìn bộ dáng một thân vô sự của Hạng Quân Vãn, hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhân chết tiệt!