• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

“Thần không dám ——” Hạng Trị Chung thấp giọng hồi đáp, thanh âm không một tia gợn sóng, khiến Triệu Mạn không thể không bội phục hắn định lực tốt. Lúc trước, Hạng Quân Vãn bị bắt cóc, sống chết không rõ, Hạng Trị Chung không hề có biểu hiện này. Xem ra, chỉ có Hạng Quân Vãn mới là bảo vật trong lòng Hạng Trị Chung.

“Không dám?” Nghe xong lời này, Triệu Mạn nở nụ cười. Nhiều năm sống an nhàn sung sướng làm cho Triệu Mạn nhìn qua so với tuổi thực trẻ trung hơn rất nhiều, bà đặt chén trà xuống, yên lặng nhìn về phía Hạng Trị Chung, “Không biết đại tướng quân có tin nhân quả báo ứng hay không?”

Không đợi Hạng Trị Chung mở miệng, Triệu Mạn vuốt ve móng tay, chậm rãi mở miệng, “Sáng sớm, Thái tử Trắc phi và Hạng Quân Nhu còn muốn tìm cách bôi nhọ danh tiếng của Hạng Quân Vãn, kết quả tỷ muội các nàng vừa hay trở thành một trò cười lớn như vậy, còn muốn giao ra cả tính mệnh. Ngươi nói, đây có phải báo ứng hay không? Báo ứng của các nàng tới nhanh như vậy, không biết báo ứng của ngươi lúc nào thì tới!”

Vừa nghe Hạng Quân Vãn sáng sớm suýt nữa gặp chuyện không may, Hạng Trị Chung vội vã ngẩng đầu, “Vãn Nhi, hiện tại không có sao chứ?”

Bộ dáng gấp gáp này, rất nhanh liền bị Triệu Mạn bắt được.”Nàng? Tự nhiên là không có chuyện gì! Lại nói tiếp Ai gia cũng rất buồn bực, rõ ràng là một nha đầu không tài cán, vì sao mỗi lần vận khí đều tốt như vậy…”

Hạng Trị Chung dù ngu xuẩn, cũng có thể nghe ra trong giọng nói của Triệu Mạn hàm chứa cừu hận. “Lẽ nào chuyện hồi sáng này cũng là Thái hậu làm?”

“Hạng Trị Chung, ngươi là đang vu hãm Ai gia sao?” Triệu Mạn ngược lại không sợ Hạng Trị Chung hiểu sai ý của mình, vốn dĩ hai người đã xé rách mặt, bất quá duy trì mặt ngoài mà thôi.

“Có đúng là vu hãm hay không, Thái hậu người rất rõ ràng. Bất quá, ta mong muốn Thái hậu có thể minh bạch, Vãn Nhi không hề có lỗi gì với ngươi!”

Không để ý uy nghiêm của Triệu Mạn, Hạng Trị Chung trực tiếp đứng lên, căm tức nhìn Triệu Mạn, đôi mắt như hàn đao, dường như muốn đâm thành một lỗ trên người bà. Chuyện lúc trước hắn không tính toán, nhưng lúc này đây Thái hậu dĩ nhiên xúi giục Hạng Quân mỹ và Hạng Quân Nhu đi đối phó Hạng Quân Vãn, điều này đã vượt qua điểm mấu chốt của Hạng Trị Chung.

“Ai gia rõ ràng? Ha hả… Ai gia chỉ biết là là ngươi mưu sát Hoàng nhi của Ai gia, là ngươi làm hại mẹ con chúng ta nhân quỷ chia lìa, là ngươi tạo thành bi kịch ngày hôm nay! Hạng Trị Chung, Ai gia nhớ kỹ lúc Hoàng nhi mang ngươi về, ngươi bất quá là tên khất cái chết đói chết khát ngoài lề đường, là Hoàng nhi đề bạt ngươi, ngươi mới có ngày hôm nay! Của ngươi hết thảy đều là Bách Nhi đưa cho ngươi, thế nhưng ngươi con bạch nhãn lang này, dĩ nhiên hại Bách Nhi… Ngươi, chết tiệt!”

Nói đến lúc kích động, thanh âm của Triệu Mạn bắt đầu trở nên run rẩy, thân thể cũng theo vậy mà khẽ run lên. Nguyên bản đôi mắt tinh tường bị phủ lên một tầng mây mù, thoạt nhìn bà trông già đi rất nhiều.

“Là ngươi, ngươi là quân giết người! Công Tôn Nam cũng vậy! Ngươi đừng tưởng rằng không thừa nhận, Ai gia hận không thể lóc thịt các ngươi, uống máu các ngươi! Ai gia không có biện pháp, các ngươi cướp đi bảo bối trân quý của Ai gia, Ai gia cũng sẽ trả lại đủ vốn lời!”

Liên tiếp nói nhiều như vậy, hô hấp của Triệu Mạn trở nên dồn dập, nguyên bản khôn mặt phấn bạch, lúc này bởi vì tức giận cũng phồng đến đỏ bừng. Thanh Đằng liền vội vàng tiến lên vuốt lưng giùm Triệu Mạn, Triệu Mạn vung tay lên, cho Thanh Đằng lui về một bên. “Thanh Đằng, ngươi đi ra ngoài, Ai gia có vài câu quan trọng hơn muốn nói với đại tướng quân!”

“Vâng!” Thanh Đằng ly khai, lúc gần đi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Triệu Mạn và Hạng Trị Chung. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Không có người bên ngoài, Triệu Mạn không còn duy trì hình tượng uy nghiêm, tiến nhanh tới, một bạt tai quất mạnh lên mặt Hạng Trị Chung, trực tiếp đánh cho khóe miệng hắn chảy máu.

“Công Tôn Nam rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì, để ngươi vong ân phụ nghĩa, phản bội Bách Nhi? Hạng Trị Chung, ngươi làm việc khuất tất, buổi tối sẽ ngủ ngon sao? Đến tột cùng phải như thế nào, mới có thể vô tình được như ngươi? Ngươi nói cho Ai gia, nói cho Ai gia a!”

Nhìn dáng dấp của Triệu Mạn, Hạng Trị Chung trầm mặc một lúc lâu, sau đó tiến lên đỡ Triệu Mạn, “Thái hậu, người suy nghĩ nhiều.”

“Ai gia không có!” Triệu Mạn hất tay Hạng Trị Chung ra, hung tợn nhìn hắn, “Có bản lĩnh ngươi hãy nói cho Công Tôn Nam, kêu hắn cũng giết Ai gia. Bằng không, chỉ cần Ai gia có một hơi thở, Ai gia sẽ vì Bách Nhi báo thù rửa hận. Hạng Trị Chung, các ngươi chờ xem! Ngươi nên thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người nữ nhi bảo bối của ngươi, bằng không, bằng không lúc nào đó nàng cũng sẽ giống như hai tỷ tỷ của nàng vậy ——”

“Đủ rồi!” Nhâm Hạng Trị Chung cho dù tính tình hảo, lúc này cũng bị Triệu Mạn kích thích đến hỏng mất.

“Thái hậu nếu hận ta như vậy, ta đây lấy mạng đền mạng, hy vọng có thể tiêu trừ thù hận trong lòng ngươi.” Hạng Trị Chung vừa dứt lời, trong tay nhiều hơn một thanh chủy thủ sắc bén, đâm vào trái tim, mưa máu “Phốc ——” một tiếng, phun đầy lên người Triệu Mạn.

“Ngươi, ngươi đây là…”

Bất thình lình xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến Triệu Mạn choáng váng. Bà tuy rằng hận không thể tập tức giết chết Hạng Trị Chung, nhưng hắn làm ra việc vừa xong, cũng khiến Triệu Mạn trở tay không kịp.

Nhìn Hạng Trị Chung chậm rãi ngã xuống, máu trước ngực như dòng suối nhỏ ồ ồ chảy ra, mắt Triệu Mạn tối sầm, thiếu chút liền ngất đi.

Chờ tin tức Hạng Trị Chung tự sát truyền tới ngự thư phòng, Công Tôn Nam có chút không tin lỗ tai của mình, “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?”

Thanh Đằng quỳ trên mặt đất, biểu tình có chút kinh hoảng, “Bệ hạ, đại tướng quân tự sát, hiện tại các thái y đang cứu giúp, sợ là dữ nhiều lành ít ——”

“Cái gì?!” Công Tôn Nam nhoáng lên, “Mau, mau dẫn Trẫm tới!”

Tẩm cung của Thái hậu, trong ba tầng ngoại ba tầng, thái y đem Hạng Trị Chung vây lại, cầm máu, rửa vết thương, tất cả thái y đều nơm nớp lo sợ.

“Thế nào?” Triệu Mạn tuy rằng trong lòng có chút bối rối, thế nhưng trên mặt không chút nào biểu hiện ra ngoài.

“Hồi Thái hậu nương nương, vết thương cách trái tim chỉ có nửa ly, nếu đại tướng quân có thể vượt qua đêm nay, là có thể bình an, nếu không…”

“Nếu không thì sẽ làm sao?” Công Tôn Nam vừa đuổi tới, liền nghe được câu này, trong lòng kinh hãi, lập tức bước đi tiến đến. “Sẽ làm sao?”

“Bệ hạ, nếu tướng không thể qua khỏi đêm hôm nay, thỉnh bệ hạ nén bi thương…”

Lời nói này hàm súc, Công Tôn Nam cũng hiểu được ý tứ bên trong. Hạng Trị Chung lúc này đây chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. “Mẫu hậu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Công Tôn Nam lúc nói lời này, có chút nghiến răng nghiến lợi, Triệu Mạn làm sao nghe không ra ý tứ của Công Tôn Nam, Hạng Trị Chung là đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, chính là bởi vì có hắn trấn thủ, Thương Nguyệt quốc mới có thể thái bình. Hôm nay, Hạng Trị Chung biến thành như vậy, Công Tôn Nam phát cáu với bà cũng là nên.

“Là Ai gia không tốt, là lỗi của Ai gia…”

Triệu Mạn liên tục tự trách, bộ dáng kia, như là thật tâm ăn năn, làm cho mọi người cùng Công Tôn Nam cũng không tiện nói gì nhiều. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người nói gì đó, chỉ là Công Tôn Nam không nghĩ tới Hạng Trị Chung sẽ trung tâm như vậy, tình nguyện tự sát cũng không khai ra hắn, hắn đích xác chính là thần tử trung thành nhất!

Mặc dù Công Tôn Nam là người đa nghi, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tín nhiệm đối với Hạng Trị Chung, người ngoài không thể so với, có thể nói toàn bộ Thương Nguyệt quốc, người mà Công Tôn Nam hôm nay tin tưởng nhất chỉ có Hạng Trị Chung.

“Bệ hạ, đại tướng quân hôm nay không được di chuyển, hơn nữa bên người luôn cần người canh chừng.”

Thái y nói những lời này, Triệu Mạn cũng hiểu, lập tức đứng dậy, “Hoàng thượng, để hắn ở lại nơi này của Ai gia đi! Để thái y ở chỗ này coi chừng đại tướng quân, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Mặc dù Triệu Mạn đã khiêm tốn, Công Tôn Nam còn chưa quá tin tưởng bà ta. Có thể đem Hạng Trị Chung làm cho tự sát, bây giờ còn giá trị để tin tưởng sao? Chỉ là, nhiều người nhìn vào như vậy, làm mất mặt Triệu Mạn, huống chi là ngày sinh của bà, nếu chuyện hai người bất hòa bị người phát hiện, bị liên lụy còn là Thương Nguyệt quốc. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Suy nghĩ thật lâu, Công Tôn Nam gật đầu, “Làm phiền mẫu hậu!”

Hạng Trị Chung phải ở lại tẩm cung Thái hậu, sự tình hắn bị thương hiện tại không thể truyền đi. Lúc này, Công Tôn Nam dặn dò mọi người kín miệng, tất cả chờ sau khi Hạng Trị Chung tỉnh.

Công Tôn Nam liền sai người trông coi xung quanh đây, không cho ai tùy tiện ra vào. Về phần ngày sinh, vẫn phải tiếp tục, Công Tôn Nam đi ra ngoài chào hỏi khách nhân, Triệu Mạn ở lại.

Sợ ảnh hưởng tới Hạng Trị Chung, những người khác đều lui xuống, chỉ để lại người hầu của Hạng Trị Chung.

Triệu Mạn đi tới bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt mà băng gạc nhuốm máu trên ngực Hạng Trị Chung, tư vị trong lòng không cách nào hình dung. Theo lý thuyết, Hạng Trị Chung biến thành như vậy bà hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì nàng không vui? Người trước mắt này là cừu nhân giết chết Bách Nhi của nàng, bà hẳn là hận không thể khiến hắn chết mới đúng a!

“Ngươi đi xuống đi ——” Đuổi người hầu trong phòng đi, Triệu Mạn ngồi ở bên giường, nhìn Hạng Trị Chung biểu tình đờ ra.

“Chân tướng rốt cuộc là cái gì? Ngươi tình nguyện tự sát, cũng muốn bao che Công Tôn Nam sao?”

Triệu Mạn thở một tiếng thật dài, ngồi một lúc lâu, vừa mới chuẩn bị đi, tay của Hạng Trị Chung đưa qua, bắt được ống tay áo của nàng.

“Ngươi?” Triệu Mạn kinh ngạc nhìn Hạng Trị Chung mở mắt, vừa mới chuẩn bị gọi người, bị Hạng Trị Chung ngăn cản.

“Thái hậu nương nương ——” Hạng Trị Chung lấy ra một mảnh gấm nhét vào trong tay Triệu Mạn, “Thanh Đằng, Thanh Đằng không thể tin…”

Nói xong lời này, Hạng Trị Chung lần thứ hai ngất đi, Triệu Mạn không biết thật giả trong lời hắn nói, chỉ là mảnh gấm trong tay đích xác nhìn quen mắt. Mở ra, mắt Triệu Mạn nhòe đi. Trên mảnh gấm thêu kim long ngũ trảo, nét chữ quen thuộc này. Mặc dù hơn mười năm không nhìn thấy, thế nhưng Triệu Mạn liếc mắt liền nhận ra chữ này được viết từ tay Công Tôn Bách.

“Mẫu hậu đại nhân ở trên, đứa con bất hiếu dập đầu với ngài…” Vừa thấy câu nói đầu tiên, nước mắt Triệu Mạn liền lăn xuống. Đúng rồi, là hắn! Là Bách Nhi của nàng!

Mang theo tâm tình gấp gáp, Triệu Mạn đem những chữ trên mảnh gấm đọc một lượt. Sau khi xem xong, Triệu Mạn đã lệ ngân đầy mặt. Nguyên lai nàng hiểu lầm Hạng Trị Chung, nguyên lai tất cả quá trình dĩ nhiên là như vậy.

“Trị Chung, Trị Chung ngươi tỉnh tỉnh!”

Lúc này, trong lòng Triệu Mạn bị nồng đậm áy náy lấp đầy, bà nhận lầm địch nhân, là bà hiểu lầm hắn.

Gọi một lúc lâu, Hạng Trị Chung cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Triệu Mạn vội vã lau lệ, đem mảnh gấp cẩn thận cất kỹ.

Chuyện lúc ban đầu dĩ nhiên là Công Tôn Nam và mẫu phi hắn Trịnh quý phi một tay tạo thành, sau khi bà mất đi Công Tôn Bách liền quay sang nâng đỡ Công Tôn Nam, không nghĩ tới mẹ con bọn hắn dĩ nhiên là bạch nhãn lang!

Trong lòng mang theo áy náy nồng đậm, Triệu Mạn canh giữ bên người Hạng Trị Chung suốt đêm, tuy rằng Thanh Đằng nhiều lần giục Triệu Mạn đi nghỉ ngơi, để nàng ta tới chiếu cố Hạng Trị Chung, đều bị Triệu Mạn cự tuyệt. Bà tinh tường nhớ kỹ câu nói sau cùng kia của Hạng Trị Chung, “Thanh Đng không thể tin”, cung nữ này theo bà mấy thập niên lại là người của Công Tôn Nam, đây là điều mà Triệu Mạn làm sao cũng không nghĩ tới.

“Thái hậu, người đều canh giữ cả đêm, người nghỉ một chút đi!” Thanh Đằng đau lòng nhìn đôi mắt sung huyết của Triệu Mạn, nghĩ tới muốn xoa bóp cho bà, lại bị Triệu Mạn trực tiếp cự tuyệt.

“Thanh Đằng, Ai gia không có việc gì, ngươi đem chén cháo nhỏ lại đây cho Ai gia, ngươi tự mình nấu, cái loại không đặc không loãng này, Ai gia thích ăn nhất cháo ngươi nấu——”

“Vâng!”

Đuổi Thanh Đằng đi, Triệu Mạn lần thứ hai đi tới trước mặt Hạng Trị Chung.”Trị Chung, ngươi nhất định phải tỉnh lại! Ai gia hiểu lầm ngươi, là Ai gia sai. Ngươi nhất định phải tha thứ cho Ai gia ——”

Có lẽ là Triệu Mạn thành tâm, trong chốc lát, Hạng Trị Chung chậm rãi mở mắt.

“Ngươi tỉnh?” Thấy Hạng Trị Chung tỉnh lại, Triệu Mạn thật cao hứng, bất chấp thân phận, nhào vào bên giường, “Xin lỗi, là Ai gia sai! Ai gia khiến ngươi chịu ủy khuất!”

“Thái hậu nương nương, Vãn Nhi, là của cháu gái ruột của ngài, đừng liên lụy nàng…”

Nếu như nói, Hạng Trị Chung từ nhân vật phản diện biến thành nhân vật chính diện, ở trong lòng Triệu Mạn nổi lên dao động không nhỏ, hiện tại, nàng trước còn muốn tính kế như thế nào chỉnh Hạng Quân Vãn dĩ nhiên biến thành cháu gái ruột của nàng, đây không thể nghi ngờ là kinh thiên phích lịch, đánh cho Triệu Mạn nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

“Nương nương nếu không tin, chờ đêm mười lăm triệu Vãn Nhi, sẽ biết.” Sắc mặt Hạng Trị Chung trắng bệch, nói một câu phải ngừng vài lần để lấy hơi. “Thái hậu, thần giấu diếm ngài lâu như vậy, thần đáng chết…”

“Không phải ngươi đáng chết, là ta bất phân thị phi, là ta bị cừu hận che mắt.” Vừa nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa lấy đi tính mệnh của cháu gái ruột, trong lòng Triệu Mạn hoảng hốt. Hoàn hảo Hạng Quân Vãn không có việc gì, bằng không nàng cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình!

“Thái hậu, bệ hạ bệnh đa nghi rất nặng, mấy năm nay thần một mực nỗ lực lấy được tín nhiệm của hắn. Lúc này đây, bệ hạ hẳn là đối thần hoàn toàn yên tâm… Nếu Vãn Nhi có thể có được Thương Nguyệt quốc, thần nhất định sẽ thủ hộ Thương Nguyệt nước, đem Thương Nguyệt quốc hoàn chỉnh chỉnh giao cho Vãn Nhi…”

Hạng Trị Chung dụng khổ nhục kế, Triệu Mạn làm sao không hiểu. Công Tôn Nam trời sinh tính đa nghi, cả triều văn võ, hắn còn không có thân tín, hôm nay Hạng Trị Chung như vậy, sẽ triệt để chiếm được tín nhiệm của Công Tôn Nam, thế nhưng hắn cũng bởi vậy mà thiếu chút lấy mạng mình. Triệu Mạn không khỏi nhớ tới lời Công Tôn Bách nói trước đây, “Mẫu hậu, nhi thần có thể đem tính mệnh thân gia đều giao cho Hạng Trị Chung, người này có thể tin.”

“Trị Chung, Ai gia trước đây đối với ngươi như vậy, là Ai gia sai! Ai gia thực sự là lão hồ đồ!” Hiện tại, Triệu Mạn ngoại trừ thương tâm khổ sở áy náy, không còn tâm tình gì khác. Hạng Trị Chung như vậy, cũng do nguyên nhân của bà ở bên trong. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Nương nương, ngài nói không sai, là thần không có bảo vệ tốt Thái tử… Thần, tự mình cắt lấy đầu của Thái tử hiến cho bệ hạ, thần hàng đêm đều không thể ngủ yên, thần vô năng…”

Lúc nói lời này, Hạng Trị Chung rõ ràng rất kích động, ngực phập phồng rất lớn, băng gạc trước ngực lần thứ hai bị nhuộm đỏ.

“Người, mau tới!” Triệu Mạn vừa nhìn liền nóng nảy, vội vã gọi người, Hạng Trị Chung lại gọi lại nàng, “Nương nương, bệ hạ đã động sát tâm, lần này sau ngày sinh, nương nương vẫn là đi lễ Phật đi… Nương nương nếu là tin tưởng thần, liền đem chuyện thủ hộ Vãn Nhi, thủ hộ Thương Nguyệt quốc giao cho thần, thần nhất định sẽ không cô phụ Thái tử! Còn có, Thanh Đằng là người của bệ hạ, ghi nhớ kỹ…”

Nói xong những lời này, Hạng Trị Chung lần thứ ba ngất đi, lúc này đây bắt đầu phát sốt, cả người hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK