• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ! Ta đã trở về!” Hạng Quân Vãn tươi cười, giống như ánh náng mùa xuân vuốt lên lòng Phượng Cửu giữa mùa đông giá rét. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua, Phượng Cửu cũng có chút áy náy. “Vãn Vãn, ta giới thiệu một người cho nàng!”

Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới phát hiện ngoại trừ Phượng Cửu bước vào, còn có một người nàng không ngờ đến —— Bách Lý Giao. Phượng Cửu vì sao mang Bách Lý Giao đến đây? Dấu chấm hỏi trực tiếp xuất hiện trong mắt Hạng Quân Vãn.

“Bách Lý Giao, sư đệ của ta, nàng đã thấy qua.”

“Hạng Quân Vãn, tẩu tử của ngươi!”

Hạng Quân Vãn từng lấy rất nhiều thân phận gặp qua Bách Lý Giao, lúc này vừa nghe Phượng Cửu nói đại danh đỉnh đỉnh Hi Quận Vương lại là sư đệ của hắn, Hạng Quân Vãn hết sức giật mình, nhưng vẫn duy trì biểu hiện ôn hoà, hữu lễ cảm tạ lệ vật tân hôn của Bách Lý Giao.

“Cám ơn lễ vật của ngươi! Kim châu rất được, ta rất thích!”

“Tẩu tử thích là tốt rồi!”

Biết tiểu nương tử vẫn còn hoang mang, Phượng Cửu mời Bách Lý Giao ngồi xuống, lại ôm Hạng Quân Vãn, “Vãn Vãn, ta muốn trở về!”

“Quay lại Bàn Long thành?”

Đối với Phượng Cửu đột nhiên quyết định, Hạng Quân Vãn cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn nói như vậy nhất định Bàn Long thành đã xảy ra chuyện gì. Hẳn là, cùng cái chết của lão thái quân có liên quan! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Chẳng lẽ có người lấy chuyện này gây sóng gió? Chỉ là thời gian quá ngắn ngủi, một lần đi Bàn Long thành cho dù thiên lý mã cũng phải mất mấy ngày lộ trình, người trong Bàn Long thành làm sao nhanh như vậy đã biết lão thái quân đã qua đời? Hoặc là, chuyện này vốn chính là một âm mưu, phụ tử Phượng Trường Minh cùng Phượng Hi ở Bàn Long Thành cũng có phần tham gia?

Trong chốc lát, Hạng Quân Vãn trong đầu biến chuyển rất nhiều ý tưởng, thời điểm đối diện với Phượng Cửu, hắn đã đọc được tâm tư của nàng, nữ nhân của hắn quả nhiên thông minh.

“Thánh chỉ của Nguyên Khuê đã đến Bàn Long thành, Phượng Trường Minh là chủ mới của Bàn Long Thành.”

Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn hoàn toàn hiểu rõ. Thì ra bọn họ đoán không sai, lão thái quân qua đời cùng Nguyên Khê có liên quan, chỉ là không ngờ Phượng Trường Minh cùng Nguyên Khê cũng nhúng tay, thật không biết Phượng Trường Minh đạo làm con thế nào, đây chính là mẹ ruột hắn!

“Được, ta với chàng cùng nhau trở về!”

Hạng Quân Vãn nắm chặt tay Phượng Cửu, vẻ mặt kiên định. Phượng Cửu đi đâu, nàng tự nhiên muốn phu xướng phụ tùy đi theo hắn. Huống chi để cho Phượng Cửu một mình đi Bàn Long thành, Hạng Quân Vãn thế nào cũng không yên tâm. Đi nhiều người một chút giúp đỡ nhau!

Từng động tác của Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu dừng trong mắt Bách Lý Giao, hắn đối với tẩu tử này có nhận thức nhất định. Phúc họa cùng chịu? Ngược lại là một thê tử rất tốt!

Mà Phượng Cửu thấy Hạng Quân Vãn không chút do dự đáp ứng sẽ đi cùng hắn, trong lòng đương nhiên cũng cao hứng. Nói thật, tân hôn vốn dĩ là chuyện tình hạnh phúc ngọt ngào bao nhiêu, lại bị lão thái quân chết quấy rầy, hiện tại Bàn Long thành lại xảy ra rắc rối, nếu không phải chuyện xảy ra đột nhiên, hắn không muốn khiến Hạng Quân Vãn đi theo mình chịu khổ.

Vốn dĩ hắn muốn Hạng Quân Vãn lưu lại Cẩm thành, không rõ Nguyên Khê chuẩn bị cái gì để đối phó với nàng, để nàng ở lại phủ tướng quân mới là an toàn nhất. Nhưng mà nàng đã nói thẳng sẽ cùng hắn, tình phu thê như thế làm sao không khiến cho Phượng Cửu cảm động! Bất quá, cảm động thì cảm động, hắn cũng không muốn mang theo Hạng Quân Vãn.

“Vãn Vãn, kỳ thật không có đại sự gì, Phượng Hi muốn khống chế Bàn Long thành, hắn vẫn còn non một chút. Nàng ở tại chỗ này ta mới yên tâm!”, Thuyền cẩn thận mới chạy được vạn năm, Phượng Cửu nay mới uy hiếp Hạng Quân Vãn, nếu nàng có chuyện không hay xảy ra, Phượng Cửu không dám cam đoan chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Dù cho Phượng Cửu xác định bản thân có năng lực bảo hộ Hạng Quân Vãn, nhưng phàm sự tình đều có vạn nhất, Phượng Cửu không ngờ nổi “vạn nhất” này.

Thấy mình bị Phượng Cửu “ngăn cách” ở bên ngoài, Hạng Quân Vãn có chút mất hứng, lập tức kéo tay Phượng Cửu không buông, “Ta mặc kệ! Chàng phải mang theo ta! Chàng đi đâu ta đi đó! Chàng dám để lại một mình ta, ta không chấp nhận!”

Hạng Quân Vãn bộ dạng “vô lại” khiến cho Bách Lý Giao nở nụ cười, “Sư huynh, hay là mang theo tẩu tử đi! Vạn nhất nàng vụng trộm chạy tới, ngươi không phải càng lo lắng sao?”

Nghe Bách Lý Giao nói thế, Phượng Cửu đương nhiên đã nghĩ tới, cúi đầu, lại nhìn thấy bộ dáng Hạng Quân Vãn hết sức quật cường, Phượng Cửu thở dài, bàn tay to bao lấy tay Hạng Quân Vãn.

“Ta vốn dĩ muốn sư đệ sắm vai ta, cùng nàng ở lại phủ tướng quân, để lừa hết bọn thám tử, nàng đã muốn cùng với ta, thì cứ vậy đi! Chỉ là, không có ai sắm vai nàng, ta lo lắng chuyện này sẽ bị tiết lộ.”

Thì ra Phượng Cửu mang Bách Lý Giao đến đây là vị cớ này! Hiện tại Hạng Quân Vãn có chút hiểu được, vì sao mỗi lần có chuyện phiền phức, Phượng Cửu đều đem vấn đề quăng cho Bách Lý Giao, còn tưởng rằng Phượng Cửu trêu chọc hắn, ai ngờ bọn họ là sư huynh đệ. Xem ra, trình độ của Bách Lý Giao phải đạt tới mức độ kinh người nào đó!

Phượng Cửu nói, cũng là một chuyện thật phiền toái. Khiến cho ai đến thay thế mình đây chứ? Hạng Quân Vãn cắn môi, đôi mi thanh tú nhíu lại. Nàng đang suy nghĩ, một thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng truyền đến, “Ta nguyện ý giúp các ngươi!”

Người nói chuyện là Lạc Tuyết, xác thực mà nói, là Công Tôn Lan Tịch. Nàng vô ý nghe được hai câu cuối cùng của Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn, tuy rằng không biết rốt cuộc là sự tình gì, trực giác nói cho Công Tôn Lan Tịch biết Hạng Quân Vãn đang gặp phiền toái. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Đối với Hạng Quân Vãn, Công Tôn Lan Tịch phi thường bội phục. Chưa nói đến Hạng Quân Vãn tài hoa, chỉ riêng việc có thể từ trong hoàng cung quang minh chính đại đem người mang ra ngoài, phần khí phách này, phần gan dạ sáng suốt này, Công Tôn Lan Tịch cảm thấy mặc cảm. Ngay ngày hôm qua, Đông Trùng đã bình an đến phủ tướng quân, chủ tớ đoàn tụ, Công Tôn Lan Tịch không biết làm sao cảm tạ Hạng Quân Vãn.

Nay, Hạng Quân Vãn có chuyện khó xử, Công Tôn Lan Tịch vốn dĩ chính là một nữ tử trượng nghĩa, tự nhiên muốn cảm tạ người ta, cho nên trực tiếp lên tiếng đề nghị, nàng muốn giúp Hạng Quân Vãn một phen!

Hạng Quân Vãn võ công không tệ, lại càng không cần phải nói Bách Lý Giao cùng Phượng Cửu là cao thủ, Công Tôn Lan Tịch xuất hiện khi nào, bọn họ hết sức rõ ràng, biết nàng chỉ vô ý đi ngang qua, không hề có ý tứ nghe lén.

“Ngươi?” Bách Lý Giao cao thấp nhìn nhìn Công Tôn Lan Tịch, lúc này Lạc Tuyết còn chân chính còn sắm vai Công Tôn Lan Tịch trong cung, vị công chúa trước mặt một thân nô tỳ của Hạng Quân Vãn.

“Ngươi không phải là tỳ nữ bên người tẩu tử hay sao? Ngươi sắm vai tẩu tử cũng không phải không được, chỉ là một tỳ nữ quen thuộc bên người tẩu tửu, đột nhiên biến mất, sẽ khiến cho người ta hoài nghi?”

Bách Lý Giao nói cũng có lý, Công Tôn Lan Tịch suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, “Việc này giải quyết không khó, chúng ta thông báo nàng nhiễm bệnh, phải cách ly vài ngày, cũng sẽ không có người hoài nghi. Chờ hai ngày nữa Lạc Tuyết trở về, nói thẳng hết bệnh rồi, không có người để ý đâu.”

Công Tôn Lan Tịch nói ra đem Bách Lý Giao đầu óc choáng váng, chờ Hạng Quân Vãn giải thích thân phận Công Tôn Lan Tịch, Bách Lý Giao mới hiểu được, sắc mặt cũng trở nên lãnh liệt.

“Nàng họ Công Tôn, là hoàng thất công chúa, sao có thể tin!”

Lời của Bách Lý Giao, đâm vào lòng Công Tôn Lan Tịch một trận ủy khuất. Bọn họ muốn làm cái gì nàng không rõ, chỉ một lòng muốn giúp Hạng Quân Vãn mà thôi, lại bị người ta hiểu lầm, nóng giận lập tức lên, “Ta sẽ không hại Quân Vãn! Vãn Vãn đã cứu ta cùng thị nữ của ta, ta không phải là người lấy oán trả ơn!”

Bởi vì tức giận cộng thêm phẫn nộ, mắt hạnh của Công Tôn Lan Tịch nhiễm lên một tầng lửa giận. Bách Lý Giao nàng nhận ra, là Hi Quận Vương Chu Liên quốc, hắn thế nhưng nói nàng như vậy, nghi ngờ nhân phẩm của nàng, thật sự là đáng giận!

“Nếu nói theo ngươi như vậy, ngươi là Quận Vương Chu Liên quốc, chẳng phải là càng không thể tin!”

Bị tiểu cô nương phản bác, quả hạch đào trong tay Bách Lý Giao nhất nhất dừng chuyển động, nở nụ cười lạnh. “Tình cảm của ta cùng Phượng Cửu, há là ngươi có thể châm ngòi!”

“Ngươi!” Thái độ đối với người, cùng ngữ điệu của hắn, cùng với thần thái ánh mắt, thấy thế nào cũng chán ghét.

Thấy hai người châm chọc lẫn nhau, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Hạng Quân Vãn vội vàng đứng ra giải vây. Bách Lý Giao là sư đệ Phượng Cửu, thời gian Công Tôn Lan Tịch cùng nàng ở chung tuy chưa được bao lâu, nhưng nàng biết vị tứ công chúa này một chút kiêu ngạo cũng không có, làm người rất có khí chất, Hạng Quân Vãn cũng không hy vọng hai người này quan hệ náo loạn.

“Lan Tịch, hắn chính là hơi mạnh miệng, người cũng rất tốt, giúp ta cùng Phượng Cửu rất nhiều lần.”

Hạng Quân Vãn kéo kéo tay Công Tôn Lan Tịch, thái độ hoà hảo, sau đó lại trừng mắt nhìn Bách Lý Giao một cái, “Lan Tịch là hảo tỷ muội của ta, ngươi nếu khi dễ nàng, chính là khi dễ ta! Ngươi khi dễ ta, Phượng Cửu sẽ giúp ta báo thù!”

Hạng Quân Vãn vốn nghiêm trang, nhưng thời điểm nàng nói ra lời này, có pha chút đắc ý khôi hài. Nhìn hai người bọn họ quan hệ rất tốt, Bách Lý Giao bĩu môi, không nói thêm cái gì, “Nếu ngươi cùng sư huynh không phản đối, ta cũng sẽ không phản đối.”

Bách Lý Giao nhượng bộ, Công Tôn Lan Tịch cũng không để bụng, ngược lại hết sức chân thành nhìn về phía Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn, “Là ngươi đem ta ra khỏi địa phương ăn thịt người kia, hiện tại các ngươi có cần, có chuyện khó khăn, ta đều nguyện ý giúp ngươi! Quân Vãn, tin tưởng ta!”

Điều này ước chừng cũng là biện pháp thích ứng nhất lúc này. Hạng Quân Vãn nghĩ nghĩ, cùng Phượng Cửu trao đổi ánh mắt, cuối cùng gật đầu đáp ứng, đem chuyện tất cả mọi chuyện nói cho Công Tôn Lan Tịch.

“Thì ra là như thế!” Hạng Quân Vãn gần đây gặp quá nhiều phiền toái, Công Tôn Lan Tịch đã sớm nghe đồn, cũng vì nàng sốt ruột chỉ không biết làm sao giúp được Hạng Quân Vãn. Hiện tại, đây là một biện pháp tốt!

“Quân Vãn, đem ta dịch dung thành ngươi, để cho ta thay thế ngươi đi! Ngươi yên tâm, hành động của ta không tệ lắm, có Hi Quận Vương phối hợp, sẽ không bại lộ đâu.”

Công Tôn Lan Tịch tuy rằng không xinh đẹp, nhưng mà rõ ràng là một con người lưu loát, nàng mất mẹ đẻ từ sớm, ở trong cung không có ai bảo hộ mà lớn lên, cũng là một con người biết ẩn nhẩn, biết diễn để sống. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nghĩ vậy, Hạng Quân Vãn gật gật đầu, “Lan Tịch, vậy làm phiền ngươi rồi!”

Chuẩn bị cả một ngày trời, Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu dịch dung sau đó rời khỏi Cẩm thành. Vì lấy giả đánh tráo, Phượng Cửu để lại Phi Sương bên người Bách Lý Giao, hiện tại ở lại phủ tướng quân là Bách Lý Giao cùng Công Tôn Lan Tịch đã dịch dung.

Trên đường, Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu giả dạng thành đôi vợ chồng bình thường, không thể không nói nhân khí trên người, cho dù mặc áo tang vải thô, nhìn cũng không giống người thường. Hoàn hảo thuật dịch dung của Hạng Quân Vãn không tệ, mạnh tay đem ánh mắt Phượng Cửu dùng thuốc dán che khuất, cộng thêm Phượng Cửu thu liễm một ít, cho nên mới khó có người nhận ra.

“Có mệt hay không?” Đi gấp sáu ngày đêm, hai người đã đến biên cảnh Thương Nguyệt quốc. Cả dọc đường đi không ngừng nghỉ, hai người đều có chút phong trần mệt mỏi. Nhìn tóc của Hạng Quân Vãn hơi rối, cùng tro bụi trên mặt, Phượng Cửu rất đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK