Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Mẫu hậu, người rốt cuộc đối với hắn làm cái gì?” Cho dù Công Tôn Nam muốn duy trì mặt ngoài bình tĩnh như thế nào đi nữa, bây giờ thấy bộ dáng Hạng Trị Chung như vậy, cũng bắt đầu nổi nóng. Phải biết rằng Hạng Trị Chung trong quân đội uy vọng rất cao, nếu hắn thực sự chết thẳng cẳng, võ tướng cả triều, không ai có thể thế thân hắn, cho dù người có năng lực cũng không thiếu, nhưng Công Tôn Nam không thể tin người khác, huống chi đem binh lực của cả quốc gia giao vào tay người khác.
“Hoàng, Ai gia, Ai gia…”
Nhớ tới lời sau cùng Hạng Trị Chung nói, Triệu Mạn chậm rãi thở dài, “Chờ ngày sinh nhật qua đi, Ai gia quyết định tới phật đường ăn chay lễ Phật, ở Tự Lý an độ lúc tuổi già.”
Triệu Mạn quyết định, khiến Công Tôn Nam vui vẻ hơn, cũng rất phiền muộn. Vì sao trong thời gian ngắn, Triệu Mạn lại chọn tới Phật môn? Lẽ nào nàng buông tha báo thù? Còn nữa, nàng cho rằng Hạng Trị Chung là địch nhân, bây giờ thấy Hạng Trị Chung như vậy, nàng cũng yên tâm?
Trong đầu Công Tôn Nam suy nghĩ rất nhiều, duy chỉ có bỏ sót Hạng Trị Chung lúc này. Bất quá, mặc kệ rốt cuộc Triệu Mạn nói thật hay giả, nếu bà tiến nhập Phật môn ăn chay niệm Phật, không bằng thành toàn cho bà. Nhốt một người, so với thần không biết quỷ không hay giết chết một người dễ hơn nhiều.
Mặc dù Công Tôn Nam muốn tiếp tục giấu diếm chuyện tình Hạng Trị Chung, bên ngoài đã có tin đồn, đơn giản, Công Tôn Nam trực tiếp công bố Hạng Trị Chung ở trong cung bị đâm, bị trọng thương. Bởi trước khi Hạng Trị Chung bị đâm, từng trải qua những việc như vậy,lúc này đây Công Tôn Nam mang lý do này ra, thật sự không có ai hoài nghi.
Lúc Hạng Quân Vãn nghe Hạng Trị Chung bị đâm, ngay lập tức chạy tới hoàng cung. Nhìn Hạng Trị Chung nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, lòng của Hạng Quân Vãn như bị ngàn cân đè xuống.
“Hoàng thượng, thích khách bắt được chưa?” Hạng Quân Vãn nhịn xuống tức giận trong lòng.
“Cái này, thích khách đã chạy mất…” Công Tôn Nam tự nhiên sẽ không nói thật, bằng không chuyện tình Thái hậu bức tử đại tướng quân truyền đi, bảo Công Tôn Nam hắn phải giải thích như thế nào? Vạn nhất bị người khác tra ra chuyện năm xưa vậy làm sao bây giờ?
“Thích khách chạy mất?”
Hạng Quân Vãn không tin điều này, bởi vì trên mặt Công Tôn Nam viết rõ rõ ràng ràng, đó là một lời nói dối. Chỉ là Hạng Trị Chung vẫn còn đang hôn mê, Hạng Quân Vãn không tiện phát tác, tất cả chờ Hạng Trị Chung tỉnh lại thì hơn. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Đối với việc Hạng Quân Vãn đến, người cao hứng nhất chính là Triệu Mạn.
Từ khi ở chỗ Hạng Trị Chung biết được Hạng Quân Vãn chính là cháu gái ruột của bà, Triệu Mạn hận không thể lập tức vọt tới phủ tướng quân đưa cháu gái bảo bối này kéo vào lòng hảo hảo thương yêu một phen, nhưng bà biết bây giờ không phải là lúc bà và Hạng Quân Vãn nhận nhau, bất đắc dĩ cưỡng chế đem những ý niệm vừa sinh ra mạnh mẽ cắt đứt.
Hiện tại, nhìn thấy Hạng Quân Vãn, tay của Triệu Mạn ở trong tay áo kích động run rẩy. Đây là cháu gái của bà, là huyết mạch của Công Tôn Bách a! Bà còn tưởng rằng Công Tôn Bách mất đi, lưu lại bà già này trên trần thế, cô cô linh linh, không nghĩ tới bà còn có một tôn nữ. Thoáng cái, trong thế giới của Triệu Mạn dấy lên hy vọng.
Nhìn Hạng Quân Vãn ở bên giường Hạng Trị Chung bận trước bận sau, dáng dấp nóng nảy, trong lòng Triệu Mạn áy náy càng sâu.
Hạng Trị Chung đối Hạng Quân Vãn làm sao, bà biết rõ ràng, so với con ái để của hắn còn tốt hơn gấp trăm lần. Hiện tại Hạng Trị Chung nằm ở chỗ này, cũng là bởi vì mình quá mức bức bách hắn, Hạng Trị Chung mới lựa chọn phương thức như vậy, ngẫm lại thực cảm thấy có lỗi với hắn.
Cố nén ý muốn cùng Hạng Quân Vãn nhận nhau trong đầu, Triệu Mạn hít một hơi thật sâu, nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại. Hiện tại nhận người thân, chỉ có thể mang đến phiền toái không cần thiết cho Hạng Quân Vãn, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng của nàng. Hạng Quân Vãn là con gái duy hất của Công Tôn Bách, bà là bà nội, nhất định phải hảo hảo bảo hộ nàng.
“Vãn Nhi, Dụ Tịnh theo ngươi, đã quen chưa!” Rốt cục, Triệu Mạn tìm một đề tài, muốn cùng Hạng Quân Vãn nói hai câu. Chỉ là Hạng Quân Vãn lúc này tâm đều ở trên người Hạng Trị Chung, không có nghe rõ sự quan tâm trong lời của Triệu Mạn.
“Dụ Tịnh? Hoàn hảo đi!” Hạng Quân Vãn toàn tâm vẫn đặt trên người Hạng Trị Chung, bất chấp Triệu Mạn. Nàng đưa lưng về phía bà, đưa tay bắt mạch cho Hạng Trị Chung. Xem ra, tình huống thực sự là không mấy lạc quan!
Hạng Quân Vãn đi tới trước mặt Công Tôn Nam, xuất ra một hộp gấm nhỏ. “Bệ hạ, đây là Hồi Xuân hoàn Phượng Cửu đưa cho ta, có tác dụng cải tử hồi sanh, do Nam công tử phối trí, hẳn là đối với cha ta hữu dụng, phiền bệ hạ thỉnh thái y xem qua một chút. Nếu là có thể dùng, phải nhanh một chút cho ta cha ăn vào mới được!”
Nam công tử là ai, Công Tôn Nam mặc dù chưa từng thấy qua, cũng biết bản lãnh của hắn. Nhiều người đều nói Công Tôn Trường Khanh phế rồi, kết quả Nam công tử chỉ dùng vài châm, khiến cho Công Tôn Trường Khanh khôi phục lại, hiện tại có Hồi Xuân hoàn của Nam công tử, Hạng Trị Chung nhất định sẽ bình an vô sự!
Công Tôn Nam lập tức cho thái y tới kiểm tra dược hoàn, không có vấn đề, lúc này cấp Hạng Trị Chung ăn vào.
Lúc này, Công Tôn Nam thoáng thở phào nhẹ nhõm, có thể dược hoàn đối Hạng Trị Chung mà nói không có tác dụng quá lớn, tốt nhất là có thể lập tức khôi phục. Nếu là có thể đi qua Phượng Cửu mời Nam công tử tới, đó là biện pháp tốt nhất!
Nghĩ tới đây, Công Tôn Nam đã mở miệng, “Vãn Nhi, ngươi xem, có thể hay không phiền phức Phượng thiếu chủ đem Nam công tử mời tới? Nếu có hắn ở đây, cha ngươi nhất định sẽ rất nhanh hồi phục!”
Hạng Quân Vãn chính là chờ những lời này, nghe Công Tôn Nam đề nghị, Hạng Quân Vãn làm bộ do dự một hồi, “Nghe Phượng Cửu nói Nam công tử hành tung bất định, cũng không biết hắn bây giờ có còn ở Cẩm thành hay không. Ta hiện tại sẽ đi ra ngoài gọi Phượng Cửu!”
“Được được được! Vậy ngươi nhanh đi!”
Lúc Hạng Quân Vãn rời đi, vừa lúc đụng phải Ngọc phu nhân. Thấy Hạng Quân Vãn vội vã rời đi, Ngọc phu nhân gọi lại nàng, “Cha ngươi trọng thương, ngươi không ở lại bên cạnh coi chừng, muốn đi đâu?!”
Ngọc phu nhân cũng không biết chuyện tình của Hạng Quân Mỹ và Hạng Quân Nhu, Công Tôn Nam ở yến hội lên đã công bố tin tốt Hạng Quân Mỹ mang thai, đồng thời sắc phong Hạng Quân Nhu làm Thái tử Trắc phi, hai cái tin tức này khiến Ngọc phu nhân mừng rỡ cười không khép được miệng.
Nàng sinh hai người nữ nhi, hiện tại đều là Thái tử Trắc phi, Hạng Quân Mỹ nếu sinh hạ trưởng tử cho Thái tử, ngày sau càng cao quý không phải nói. Từ lúc Công Tôn Nam sắc phong, Ngọc phu nhân đã bắt đầu lâng lâng, không biết mình rốt cuộc là ai.
Lúc này, Ngọc phu nhân thấy Hạng Quân Vãn lo lắng, cũng không xem nàng ra gì. Huống chi Hạng Trị Chung vẫn nâng niu Hạng Quân Vãn hiện tại đang nằm, không ai có thể bảo hộ Hạng Quân Vãn, cho nên nàng càng thêm lẽ hùng hùng hổ hổ, thậm chí đã quên mình đang ở hoàng cung, trước mặt một đám cung nhân bắt đầu chỉ trích Hạng Quân Vãn.
“Mất đi phu quân thương yêu mà ngươi còn như vậy, xem ra là nuôi một bạch nhãn lang!”
Hạng Quân Vãn không biết nên nói Ngọc phu nhân ngu xuẩn hay là cái gì, chuyện Hạng Quân Mỹ và Hạng Quân Nhu nàng đã từ chỗ Phượng Cửu nghe qua, cái tên thù dai kia thiết kế các ả, lúc này hai tỷ muội không chừng đang gào khóc ở chỗ nào đó đi! Buồn cười cho Ngọc phu nhân không nhìn ra biểu hiện khác lạ của Hoàng hậu nương nương, còn có tâm tư sĩ diện, lai nhằm vào nàng, thực sự là ngu xuẩn hết nói!
“Hoàng hậu nương nương!”
Tuy rằng Ngọc phu nhân ngang ngược như vậy, Hạng Quân Vãn nhưng không có mất chừng mực, đối Hoàng hậu cung kính hành lễ, “Bệ hạ chuẩn ta xuất cung thỉnh Phượng Cửu hỗ trợ tìm Nam công tử cứu cha ta!”
Vừa nghe nói là Công Tôn Nam cho phép, Hoàng hậu liền vội vàng gật đầu, “Ngươi mau đi đi! Vô luận như thế nào, nhất định phải mời được Nam công tử!”
Hoàng hậu tự nhiên biết tác dụng của Hạng Trị Chung đối Công Tôn Nam, đối Thương Nguyệt quốc, liền vội vàng gật đầu cho Hạng Quân Vãn rời đi. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nhìn bóng lưng Hạng Quân Vãn biến mất ở trước mắt, Ngọc phu nhân có chút phẫn hận không ngớt. Chuyện tốt như vậy đều rơi trên đầu tiện nhân này? Phượng Cửu chọn trúng nàng, vừa vặn Phượng Cửu lại nhận thức Nam công tử, nếu thật sự mời Nam công tử tới, công lao sau cùng không phải Hạng Quân Vãn hưởng? Thực sự là quá may mắn rồi!
Ngọc phu nhân trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao bên cạnh còn có Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng Hoàng hậu là chị gái của bà, hai người nữ nhi của nàng đều gả cho Công Tôn Ký, đã thân càng thêm thân, nhưng đối phương dù sao cũng là Hoàng hậu, ở trước mặt nàng, Ngọc phu vẫn là nên thu liễm một ít.
“Hoàng hậu nương nương, người xem, nàng chính là cái đức hạnh này. Lúc bị hưu danh tiếng cũng rất xấu! Lúc này vội vã xuất cung, cũng không biết có thể tìm được Nam công tử hay không!”
“Đại tướng quân cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì.”
Hoàng hậu trên mặt như trước nhu hòa, trong lòng lại càng cảm thấy ghét Ngọc phu nhân. Trước đây thấy bà ta cung kính, cũng không có nghĩ gì. Nhưng là bây giờ Hạng Quân Mỹ và Hạng Quân Nhu làm ra chuyện như vậy, khiến Hoàng hậu đối với thứ muội này của bà phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Vừa rồi Ngọc phu nhân làm trò đối Hạng Quân Vãn lại quát lớn như vậy, còn không biết là thế nào làm tướng quân phu nhân.
Nghĩ vậy, Hoàng hậu càng thấy xử lý hai tỷ muội nọ là chuyện chính xác. Có mẫu thân như vậy, giáo dục nữ nhi nhất định không có chỗ nào tốt! Sớm đuổi đi, miễn cho hại đến Hoàng nhi của nàng, ảnh hưởng tiền đồ của Công Tôn Ký!
Đáng thương Ngọc phu nhân toàn tâm chỉ muốn vinh hoa phú quý thuộc về bà ta, căn bản cũng không biết hai con gái bà ta luôn cho là bảo bối, coi là kiêu ngạo hai bị giam trong tù của Thái tử phủ, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Phượng Cửu quả nhiên đang lúc mọi người chờ đợi mang theo Nam công tử tiến cung, sau khi tự mình kiểm tra cặn kẽ cho Hạng Trị Chung, Nam công tử một lần nữa băng bó vết thương cho Hạng Trị Chung, viết đơn thuốc, bận đến tối, Nam công tử mới thở ra một hơi.
“Nam công tử, Hạng ái khanh hắn thế nào?”
Từ khi Hạng Trị Chung thụ thương, lòng của Công Tôn Nam luôn lo sợ, hắn rất sợ Hạng Trị Chung có chuyện gì ngoài ý muốn. Mặc dù Phượng Cửu mang Nam công tử đến, Công Tôn Nam vẫn là không cách nào yên tâm, dù sao tất cả thái y trong thái y viện đều nói, thuận theo thiên ý, biểu thị tình trạng của Hạng Trị Chung đã sức người không thể cứu vãn, khiến cho Công Tôn Nam vẫn lo lắng hãi hùng không thôi.
Lúc này thấy Nam công tử đem cây Thủy tinh châm trên người Hạng Trị Chung rút ra, cất xong tất cả châm, Công Tôn Nam nghĩ nửa ngày qua quả thực một ngày bằng một năm.
“Bệ hạ yên tâm, đại tướng quân không sao, chỉ cần đúng hạn uống thuốc sẽ không có vấn đề, bất quá, vết thương của hắn ở gần trái tim, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt một đoạn thời gian. Bằng không coi như là có thần tiên ra tay, cũng vô lực xoay chuyển trời đất!”
Có lời của Nam công tử, Công Tôn Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Thật tốt quá! Chỉ cần Hạng ái khanh không có việc gì là tốt rồi! Nam công tử, ngươi chữa trị cho Hạng ái khanh rất tốt, muốn Trẫm thưởng ngươi cái gì, chỉ cần mở miệng?”
Vừa rồi vẫn lo lắng Hạng Trị Chung, Công Tôn Nam cũng không có lưu ý dung mạo của Nam công tử, lúc này vừa nhìn, đối phương dĩ nhiên lại một thân trích tiên như vậy, y thuật lại cao như vậy minh, thực sự là anh hùng xuất thiếu niên! Cảm tình trong lòng đối với Nam công tử lại tăng thêm vài phần.
“Bệ hạ hẳn nghe nói qua ta, ta thích nhất là hoàng kim. Để bệ hạ thuận tiện, trực tiếp thưởng hoàng kim cho ta là được rồi!”
Hình tượng Nam công tử mê tiền đối lập với cảm giác đầu tiên hắn mang đến, nghĩ lại, mỹ thiếu niên này đã từng lừa gạt con trai mình mười vạn lượng hoàng kim, Công Tôn Nam cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Nam công tử sẽ không có nghĩ tới vào triều làm quan sao? Trẫm đem Thái y viện giao cho ngươi, thế nào?”
Cấp hoàng kim, với Công Tôn Nam xem ra không thành vấn đề, chỉ là hắn càng muốn đem Nam công tử ở lại bên cạnh mình. Có một người y thuật cao minh như vậy hộ giá, sẽ giảm bớt rất nhiều nguy hiểm.
Bất quá, Công Tôn Nam đánh giá cao cám dỗ mình ném ra, Nam công tử lập tức cự tuyệt hắn, “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là tính cách ta lười biếng, không thích hợp vào thái y viện, huống chi ta đã từng trước mộ gia sư phát thệ, tuyệt đối không dính líu tới quan trường, xin bệ hạ hãy lượng thứ!”
Nam công tử đều nói như vậy, Công Tôn Nam cũng không tiện lại ép buộc. Để cấp Nam công tử một cái ấn tượng tốt, hơn nữa vì muốn thu mua Nam công tử, thuận tiện cho bất kỳ tình huống nào, Công Tôn Nam lúc này từ quốc khố lấy ra ngân phiếu mười vạn hoàng kim đưa cho Nam công tử, lại hứa hẹn chờ lúc Hạng Trị Chung khỏi hẳn còn có thâm tạ.
Chỉ là tiến cung một chuyến, Hạng Quân Vãn lần thứ hai buôn bán lời một mâm vàng bạc.
Lúc xuất cung, Phượng Cửu cưng chìu nhìn ngân phiếu trong tay Hạng Quân Vãn, nhẹ nhàng mà thở dài, “Nương tử, bản lĩnh kiếm tiền của nàng thật lợi hại! Chỉ mấy châm, lại kiếm được nhiều tiền lời như vậy, khiến ta cảm thấy rất áp lực. Có một nương tử tài năng, vi phu đơn giản là anh hùng không đất dụng võ a! Xem ra vi phu đã cưới một chậu châu báu trở về!”
“Chàng không biết còn có câu nói, nói nam nhân là cây rụng tiền, nữ nhân là chậu châu báu. Nam nhân kiếm tiền, nữ nhân toàn tiễn, như vậy ngày mới có thể hồng hồng hỏa hỏa sao!”
*Toàn tiễn: giữ tiền, tích tiền.
*Hồng hồng hỏa hỏa: giàu sang phú quý.
“Ha hả, nương tử nói như vậy, chứ không phải là ám chỉ ta, kêu ta đem quyền nắm giữ kinh tế giao cho nàng a?” Nhìn ra giữa chân mày Hạng Quân Vãn đượm vẻ buồn rầu, Phượng Cửu nắm vai nàng, chọc cười khiến cho Hạng Quân Vãn vui vẻ.
“Yên tâm đi! Đại tướng quân nhất định sẽ bình an!”
“Có ta ở đây, cha ta tại sao có thể có chuyện!” Hạng Quân Vãn đem ngân phiếu chia làm hai nửa. Một phần cấp Kinh Hồn cầm xây dựng Liệt Diễm, một phần Hạng Quân Vãn muốn lưu cho Hạng Trị Chung.
Ngay khi vừa cấp Hạng Trị Chung kiểm tra thời điểm thụ thương, Hạng Quân Vãn nhìn ra một đao kia là do cha tự mình đâm. Hạng Quân Vãn không biết Hạng Trị Chung tại sao muốn làm mình bị thương, hơn nữa không cố kỵ chút nào, lấy tính mệnh ra đặt cuộc, làm cho Hạng Quân Vãn tin tưởng, cha làm như vậy có đạo lý của cha. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Rốt cuộc là chuyện gì làm cho Hạng Trị Chung bất đắc dĩ dùng phương thức như vậy thương tổn chính mình? Vấn đề này vẫn xoay quanh ở trong đầu của Hạng Quân Vãn. Người cha này, nàng thật tình thích, hôm nay Hạng Trị Chung bị thương thành như vậy, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Hạng Quân Vãn so với bất luận kẻ nào càng thấy đau đớn.
Nếu như có thể, nàng mong muốn mình có thể vi Hạng Trị Chung bài ưu giải nạn, giúp hắn gánh chịu.
“Vãn Vãn, chờ đại tướng quân hồi phục, hãy đưa ông đi Bàn Long thành, chúng ta thành hôn đi! Ta đợi không kịp!”
Phượng Cửu đột nhiên nói kết hôn, khiến Hạng Quân Vãn sửng sốt, bộ dáng của hắn chăm chú, thế nhưng nàng hiện tại vô tâm với những thứ này, “Phượng Cửu, ta hiện tại hy vọng nhất cha ta có thể bình an vượt qua một kiếp này. Tất cả chờ ta cha tốt hơn, được chứ?”