Nhu Nhiên cảm thấy mình đã hoá đá.
Bảy lần trước tiếp cận Cố Từ Vĩ, cô chưa từng mang ra kịch bản bạo lực học đường sở dĩ là vì cô nghĩ Cố Từ Vĩ thuộc kiểu chậm nhiệt, ngoài lạnh trong nóng hợp với kiểu tình yêu gà bông kẹo ngọt dễ thương. Chẳng qua là bảy lần kia đều thất bại, vào bước đường cùng cô mới bất đắc dĩ phải áp dụng kế sách đỉnh cao này.
Với bảy cặp đôi khác của sạp mối Đào Hoa, lần đầu tiếp cận đều là kiểu gây ấn tượng mạnh. Cặp nào cũng thành công...
Chưa-một-lần-thất-bại!
Kịch bản mỹ nhân cứu anh hùng, anh hùng cứu mỹ nhân khỏi tay nhóm thiếu niên bất lương cô đã diễn vài lần, lần nào cũng hiệu quả kinh người. Tuy rằng cách xử lí của "nam chính" không hoàn toàn giống, nhưng hầu hết đều là thiếu niên dũng cảm dám đánh bọn lưu manh.
Thật ra đánh đấm cũng chỉ là diễn kịch thôi, hầu hết đều là hai bên chưa chạm được vào nhau thì "nữ chính" đã xuất hiện. Vai phản diện là cô cùng đồng bọn bị hào quang của nữ chính làm cho sợ hãi bỏ chạy, nhường lại đất diễn cho nam nữ chính.
Thế nhưng mà lần đầu tiên trong sự nghiệp hành nghề, Nhu Nhiên gặp một nam sinh phách lối đến thế!
Cậu ta... lại còn bảo là nhớ mặt cô?
Nhu Nhiên đã diễn đến bảy lần, tạo hình nhân vật rất đạt, với cả... không ai nghĩ nữ sinh toả nắng thân thiện, là học bá thầy cô bạn bè yêu mến lại chính là giáo bá chặn đầu ở sau trường.
Vì vậy nên trong chốc lát, Nhu Nhiên không biết phải xử lí thế nào.
Nam sinh đứng rất gần cô gái nhỏ. Cậu từ trên nhìn xuống, thấy thiếu nữ bắt đầu đơ ra, biểu cảm có hơi ngơ ngác.
Lông mi của cô rất dày, cong cong giống như hai chiếc quạt nhỏ. Trên người cô có mùi thơm nhẹ nhàng của sữa, cực kỳ ngọt.
Nhu Nhiên không nói, Cố Từ Vĩ cũng không nói. Đồng bọn xung quanh trân trân nhìn cảnh đại tỷ và lão đại dựa sát vào nhau không biết đang thì thầm cái gì.
Đúng lúc này, ngoài đầu ngõ, nữ chính xuất hiện!
Nhu Nhiên đang mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Từ thì bị tiếng thét kinh thiên động địa của nữ chính dọa cho hết hồn giật nảy mình.
Thiếu niên trước mặt càng vui vẻ hơn, cong môi cười nhạo cô một cái rồi mới quay về phía đầu ngõ.
Nghiêm Yến Linh - nữ chính của phi vụ lần này đang từ ngoài chạy vào. Thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú bất bình lên tiếng vì chính nghĩa. Nhìn thế nào cũng thấy hào quang của nhân vật chính sáng muốn mù con mắt.
"Này, các cậu đang làm gì thế hả? Chặn đường bắt nạt bạn học ư?"
Cố Từ Vĩ phì cười.
Trông tư thế ép người của Cố lão đại, cùng với mấy "đàn em" bên cạnh đang lấm la lấm lét không dám làm gì, trông có giống cậu đang bị bắt nạt không?
Nhu Nhiên vội vàng theo kịch bản muốn gỡ gạc lại chút ít. Cô túm cổ áo Cố Từ Vĩ bắt cậu quay đầu lại, một bộ dạng nữ vương phách lối mà nói:
"Liên quan gì đến mày?"
Nghiêm Yến Linh cũng diễn vô cùng tròn vai, bộ dạng tức giận nghẹn khuất đến đỏ bừng mặt:
"Các cậu..."
"Cậu cái gì mà cậu?" - Nhu Nhiên nhướng mày.
Kịch bản ghép đôi lần này viết: "nữ chính bị nữ phản diện chọc tức, liền xông lên kéo nam chính sang một bên sau đó đánh nhau với nữ phản diện (chỉ cần làm động tác giả thúc cùi chỏ vào bụng một cái, bồi thêm một cái lên gối cũng là động tác giả là được)".
Nghiêm Yến Linh nhỡ kĩ động tác đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, xông lên giật Cố Từ Vĩ ra khỏi tay Nhu Nhiên. Sau đó cùi chỏ đưa lên, đang chuẩn bị thúc một cái nhẹ vào bụng Nhu Nhiên thì nhanh như chớp một bàn tay vươn tới, chuẩn xác dừng động tác của Nghiêm Yến Linh lại.
Cố Từ Vĩ nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Yến Linh về phía sau, nhàn nhạt hỏi:
"Bạn học, sao nóng tính thế?"
Nhu Nhiên: "..."
Nghiêm Yến Linh: "..."
Cũng may nữ chính não nhảy số nhanh, vô cùng chính nghĩa đáp lại Cố Từ Vĩ:
"Rõ ràng cô ta chặn đường muốn đánh cậu. Tớ đã cứu cậu cơ mà?"
Cố Từ Vĩ ý vị thâm trường "Ồ" một cái thật dài.
Cậu khẽ cười một tiếng, rất tự nhiên khoác vai Nhu Nhiên:
"Đâu có. Bọn tôi chỉ đang giao lưu tình cảm một chút thôi."
Nhu Nhiên: "..."
Cô triệt để chết tâm rồi!!!
Nghĩ vậy nhưng còn thở là còn gỡ, cô hung dữ hất tay Cố Từ Vĩ ra, quắc mắt trừng cậu một cái:
"Ai tình cảm với mày hả đồ trứng thối? Đừng có nhận vơ."
Lại còn mắng cậu là đồ trứng thối kìa.
Ngôn Ý đứng bên cạnh đỡ trán, đàn em của cô cũng tuyệt vọng vô cùng.
Mắng người ta là "đồ trứng thối", nghe giống đại tỷ lưu manh giang hồ mới là lạ đó!
Nhu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt không còn gì để nói của đồng bọn thì cũng hoảng hốt không kém, lập tức gân cổ lên mắng Cố Từ Vĩ:
"Mày đúng... đúng là 'Bề ngoài thơn thớt nói cười/ Mà trong nham hiểm giết người không dao!'"(1)
Nhu Nhiên thấy biểu tình bình tĩnh trên mặt thiếu niên bắt đầu tan rã thì càng nói càng hăng, đến mắt còn không thèm chớp mà chửi tiếp:
"Sông sâu còn có kẻ dò
Lòng người tuy cạn ai đo vơi đầy
Thốt ra lời nói thì hay
Nhưng mà lòng dạ thì đầy mưu mô." (2)
Mọi người: "..."
Cố Từ Vĩ muốn cười ra tiếng quá chừng.
Nói được một lát là lộ bản chất luôn rồi đây nè, đúng là dân chuyên Văn chính hiệu luôn.
Ngôn Ý sợ Nhu Nhiên sẽ bắt đầu xổ tiếp một tràng ca dao tục ngữ, cuống cuồng nắm lấy tay cô giật giật. Thấy Ngôn Ý trưng ra vẻ mặt "cầu xin chị đừng nói nữa" thì cô mới chột dạ dừng lại, quắc mắt lườm hai người. Trước khi đi cô còn không quên doạ dẫm:
"Đừng để tao thấy mày lần sau!"
Cố Từ Vĩ đi theo cô:
"Cậu đi đâu thế? Đang nói chuyện rất vui mà!"
Nói xong còn rất không khách khí mà khoác vai cô.
Nhu Nhiên lùi ra, tránh thoát khỏi vòng tay của Cố Từ Vĩ. Cô gắt gỏng đáp:
"Ai vui với mày? Đi ra chỗ khác!"
Cố Từ Vĩ siết chặt vòng tay làm Nhu Nhiên không sao thoát ra được. Thiếu nữ thấy trốn không nổi thì quay sang nhìn cậu, vì ăn đau mà giọng nói bất giác nhẹ đi:
"Đau đấy."
Hốc mắt hơi ửng đỏ.
Cố Từ Vĩ giật mình, chăm chú nhìn Nhu Nhiên.
Chết tiệt.
Cô vừa...
Làm nũng cậu kìa.
Cậu nới lỏng vòng tay, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi."
Hai người còn đang nhìn nhau thì một giọng nói âm dương quái khí cất lên phá tan sự tĩnh lặng.
"Ôi? Vĩ con vừa xin lỗi đấy à?"
Cố Từ Vĩ với Nhu Nhiên ngẩng đầu lên.
Trước mặt họ là một tên mặt sẹo mặc áo kiểu hoạ tiết Graffiti, quần bò bạc màu rách lỗ chỗ. Tóc hắn làm kiểu đuôi sam bện, trông rất giống nải chuối úp ngược lên đầu.
Nải chuối đứng cạnh đầu khủng long xanh và đầu khủng long đỏ, tạo thành một tam giác Bermuda. Nhìn qua trông sặc sỡ sắc màu, người qua đường nhìn thấy hẳn sẽ phải vỗ tay khen "rất phong cách"!
Cảnh tượng trước mặt rất kỳ lạ: một nhóm thiếu niên bất lương mặc đồng phục, đứng đối diện là mấy tên xăm trổ đầu xanh đầu đỏ.
Đầu gấu giả đụng độ đầu gấu thật.
_____