"Khải Liêm, ở đây!" - Tần Vỹ vừa vẫy tay, vừa làm động tác kiễng chân lên để Khải Liêm có thể nhìn thấy mình giữa dòng người đông đúc tại sân bay. Đã bảy năm kể từ ngày xảy ra chuyện với Khải Liêm đến bây giờ cậu ta mới quay lại Trung Quốc. Hai người đã bảy năm rồi không gặp lại nhau.
- Ở ẩn lâu quá đấy nhé. Lần này cậu về hẳn chứ? - Tần Vỹ tay vừa khoác vai vừa hỏi Khải Liêm.
"Mình cũng chưa biết, xem tình hình công ty tại đây thế nào." - Dịch Khiêm trả lời có chút đắn đo.
Quán bar SPRING.
Nơi đây là địa điểm dành cho những thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu đến để xả stress sau những mệt mỏi của cuộc sống. Ánh đèn lập lòe khiến cho không gian càng thêm huyền bí. Những vũ công cùng những chàng trai, cô gái uốn mình theo âm thanh chói tai, đắm mình vào không gian mê đắm của quán bar.
Từ xa, có hai người đàn ông mang vẻ đẹp như tạc tượng bước vào quán khiến ai cũng phải ngoái nhìn một lần. Những cô nàng tiểu thư xinh đẹp chẳng ngần ngại mà nhìn thêm nhiều lần nữa. Bởi đâu phải lúc nào cũng được gặp hai soái ca như thế này đâu.
Còn Khải Liêm và Tần Vỹ đã quá quen với cảnh này từ nhiều năm về trước. Hai người họ đi đâu cũng được đón nhận sự chú ý như vậy.
Gọi một phòng yên tĩnh dành cho hai người. Tần Vỹ cầm trên tay ly rượu lắc qua lắc lại sóng sánh:
- Khải Liêm, cậu trở về có ai biết không?
Uống một ngụm rượu, che đi dôi mắt u buồn, Khải Liêm bất giác gật đầu:
- Ông nội.
Tần Vỹ tiếp lời:
- Tập đoàn Dịch Thị xảy ra chuyện đúng không?
Lần này Khải Liêm đặt ly rượu đang uống dở xuống bàn, đôi mắt của anh có chút mệt mỏi. Anh lấy tay day day hai bên thái dương nói:
- Bà ta đã bắt đầu hành động, mình buộc phải về để trợ giúp ông nội của mình. Nếu ổn định mình sẽ quay lại Anh Quốc để tiếp tục phát triển bên đó.
Tần Vỹ sửng sốt cắt ngang lời của Khải Liêm:
- Mục đích của bà ta cậu và ông nội đều quá rõ. Có điều, bà ta cũng có cổ phần trong tập đoàn và cũng là con dâu của Dịch Thị nên ta chưa thể làm gì. Cậu có kế hoạch gì không Khải Liêm?
Khải Liêm khẽ nhếch mép cười như ám chỉ rằng con cá này chắc chắn sẽ mắc vào lưới mà cậu đã giăng sẵn. Chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Bỗng Khải Liêm như nhớ ra vấn đề gì đó, miễn cưỡng hỏi Tần Vỹ:
- Tần Nhi, em ấy mấy năm gần đây có ổn không?
Tần Vỹ vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ nên nói qua loa rằng tiểu Nhi ổn, hiện giờ đang đi làm cho công ty.
Tần Vỹ đâu biết rằng, mấy năm qua Khải Liêm ở nước ngoài nhưng đều tìm mọi thông tin về cô ấy, tất cả những gì về Tần Nhi anh đều biết. Biết rằng cô đã thay đổi, không còn là một người con gái đơn thuần như ngày trước. Thay vào đó là những lần ăn chơi sa đọa khiến gia đình cô phải chật vật vì cô.
Sau khi trò chuyện xong, hai người ra thanh toán và chuẩn bị ra về thì gặp một đám thanh niên cả nam lẫn nữ đi vào quán bar. Bỗng có tiếng gọi to của một cô gái:
- Đây chẳng phải là thiếu gia nhà họ Hạ đây sao? Còn có một thiếu gia điển trai nào đây, không lẽ hai người...
Sau đó là một tràng cười vang lên giễu cợt, chế nhạo hai người. Có vài tiếng xì xào bàn tán không thôi. Hầu như là sự mỉa mai về Tần Nhi.
Anh và Tần Vỹ chẳng quan tâm, vốn định bước đi nhưng một cô gái với mái tóc cá tính, khuôn mặt với lớp phấn dày đặc, khoanh tay trước ngực rồi quay sang nói với đám bạn của mình khiến hai người họ dừng lại.
- Nghe nói con nhỏ Tần Nhi đó bị tai nạn, không biết là còn được bình thường hay không nhỉ?
Vừa nói hết câu, cô ta bị một bàn tay to nắm lấy cằm bóp chặt. Khuôn mặt của Dịch Khải Liêm hằn lên những gân xanh, đôi mắt u buồn khi nãy giờ chỉ còn những tia máu đỏ, vẻ sắc lạnh khiến người khác nhìn cũng phải rét run khi đối diện với anh. Khải Liêm ghé sát tai cô ta nói:
- Nếu cô còn nói thêm một câu nào đến Tần Nhi, cô có tin ngày mai nhà cô sẽ tán gia bại sản không?
Tần Vỹ kinh ngạc trước hành động của Khải Liêm. Nhìn Khải Liêm dùng tay hất mạnh mặt của cô gái khiến cô ta dúi dụi về phía sau mà thấy hả dạ. Lại còn dám động đến em gái của Tần Vỹ này. Nhưng Tần Vỹ đang không hiểu tại sao Khải Liêm lại có hành động như thế? Hay có lẽ nào, Khải Liêm đã tha thứ cho tiểu Nhi rồi hay không?
Tần Vỹ đưa Khải Liêm về khách sạn trước sau đó mới lái xe về nhà. Trên đường đi, Tần Vỹ rất muốn hỏi Khải Liêm một số chuyện liên quan đến tiểu Nhi nhưng anh lại kìm nén nuốt vào bên trong, chẳng thể nói ra được. Cuối cùng hai người họ tạm biệt nhau dưới sảnh của Khách sạn nhà họ Dịch. Khải Liêm lên tiếng nhắc nhở:
- Cậu đi về cẩn thận đấy.
Tần Vỹ gật đầu ra hiệu cho Khải Liêm rồi nở một nụ cười kiêu ngạo:
- Được rồi. Yên tâm đi.
Khách sạn New Heart
Sau khi trở về phòng, Khải Liêm mở vali để lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, bỗng bàn tay anh khựng lại trước Album ảnh mà anh luôn nâng niu trong suốt bảy năm qua. Anh ngồi xuống chiếc giường, nhẹ nhàng lật từng tấm ảnh trong cuốn album. Trong đó, tất cả đều là ảnh của Tần Nhi, từ lúc nhỏ cho đến bây giờ. Anh đã xem mỗi tấm ảnh hàng trăm nghìn lần trong suốt bảy năm ở Anh Quốc. Anh dừng lại ở tấm ảnh thời cô học trung học. Khuôn mặt cô thời điểm đó thật đẹp, đơn thuần và có phần nhí nhảnh nghịch ngợm của cô nữ sinh lớp mười hai. Anh thật sự rất yêu quý cô gái năm ấy.
Lật tiếp những tấm hình của cô mấy năm về trước, đôi mắt anh càng hiện lên vẻ u buồn, cô đơn, thêm vài phần đau đớn. Anh nhớ lại khi anh còn ở bên Anh Quốc, nhận được những tấm hình này của cô anh giật mình, bất ngờ. Anh hỏi lại người đưa anh những tấm hình của cô, đây có đúng là Tần Nhi không? Có đúng là tiểu thư nhà họ Hạ không? Anh không tin, chỉ sau vài năm anh đi cô đã trở nên như thế này, thành người con gái bị xã hội khinh thường, cho là hư hỏng.
Năm đó, anh chọn cách rời đi xa nơi này bởi vì một phần anh không thể chịu đựng nỗi đau mất đi người mẹ thương yêu anh nhất, một phần anh không tin người hại anh mất đi mẹ của mình lại chính là cô. Anh không dám đối diện với người đã gây đau thương cho anh nên bỏ ra nước ngoài mà không một lời tạm biệt. Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô thành ra như thế. Bởi cô từng nói với anh - anh là người cho cô cảm giác an toàn, người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô chỉ sau gia đình của cô mà thôi. Chính vì vậy mà trong những năm qua anh vẫn tìm tin tức về cô.
Nhưng anh không có đủ dũng cảm đứng trước mặt cô, anh sợ đứng trước cô, mọi cố gắng nỗ lực trong bảy năm qua anh tạo nên đều trở thành vô nghĩa. Anh sợ vì mềm lòng với cô mà có lỗi với mẹ của anh, có lỗi với ông bà ngoại, có lỗi với Dịch Thị. Anh tự tạo cho mình vỏ bọc để chịu đựng nỗi dày vò ấy, chịu đựng nỗi đau, chịu đựng sự cô đơn gặm nhấm anh bao năm qua.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh về với thực tại. Trên màn hình hiện lên tên người gọi:
- Cháu nghe đây ông nội.
- Sao cháu lại không về biệt thự ở mà lại đến khách sạn? Ở đó cháu có quen không?
- Dạ, cháu về đến sân bay liền gặp bạn, cháu về muộn sợ làm phiền mọi người nên cháu qua đây nghỉ tạm. Sáng mai cháu sẽ về thăm ông.
Sau một hồi nói chuyện hỏi han của ông nội, Dịch Khải Liêm tắt điện thoại, anh lên giường định đi ngủ bỗng chợt nhớ ra chuyện Tần Nhi bị tai nạn. Đúng, bốn tháng qua anh quá bận, luôn tập trung cho công việc của công ty bên Anh Quốc nên tin tức về Tân Nhi anh không hề quan tâm. Anh chỉ nghĩ chắc chắn lại là những tấm ảnh lặp lại như cũ mà thôi. Thế nên chuyện cô bị tai nạn là thế nào anh cũng không biết. Ngay cả Tần Vỹ cũng giấu anh, không nói chuyện của Tần Nhi cho anh biết. Có lẽ nào, Tần Vỹ nghĩ anh đã thật sự không còn bất kì liên quan đến cô nữa? Anh cầm lấy một chiếc điện thoại khác và bấm số gọi:
- Marth, điều tra cho tôi về Tần Nhi trong bốn tháng qua đã xảy ra chuyện gì.
Đầu dây bên kia trả lời: "Rõ, thưa ngài."