• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi biết ta muốn giúp hắn, Tạ Trạc không cứ thế bay đi nữa. Nhưng hắn cũng chẳng giúp ta, ngay cả đỡ một chút cũng không thèm, mặc cho ta chống đỡ thân thể bủn rủn, lảo đảo đi theo sau lưng hắn.

Hai chúng ta yên lặng cả đoạn đường đi đến Tuyết Trúc Lâm bên dưới đỉnh Côn Luân.

Dù hắn không quay đầu lại, ta cũng cảm nhận được từ khí tức trên người hắn... Hắn đang trưng ra bộ mặt cá thối.

Ta nhìn chằm chằm sau ót của hắn, suy tư cả đoạn đường cảm thấy hết sức không hiểu.

Vừa rồi ta có nói gì sai sao?

Nhân duyên kia không phải hắn nói muốn cắt sao, ta nói giúp hắn, hắn lại giống như có chút tức giận.

"Ngươi đang giận gì thế?" Đều đã từng là phu thê già, ta không nghĩ ra cũng không để ý hắn, cứ thế mà hỏi.

"Ngươi cầm Rìu Bàn Cổ, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Côn Luân năm trăm năm sau không biết đã hỗn loạn thành thế nào, nhưng ngươi nói ngươi muốn cắt nhân duyên rồi mới trở về, được được được... Vậy thì cắt, ta tốt bụng giúp ngươi giải quyết chuyện này, ta coi như đối với ngươi hết tình hết nghĩa rồi, ngươi còn mất hứng..."

Hắn vừa đi, ta vừa nói, tựa như vô số ngày thường nhật trong quá khứ của đôi phu thê già chúng ta, một người lải nhải không ngừng một người im như thóc, nhưng hôm nay Tạ Trạc bỗng nhiên liền dừng bước.

Ta đụng đầu vào lưng hắn.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫn không quay đầu.

Hôm nay hắn đối mặt sự lải nhải của ta, hình như không còn muốn làm một hạt thóc im lặng nữa.

Ta lui về sau hai bước, giữ khoảng cách tương đối an toàn. Thầm nghĩ đến thực lực của hắn cao hơn ta quá nhiều, ta thấy bóng lưng ủ dột của hắn vẫn có chút sợ.

Ta nhắm mắt kiên trì tiếp tục lời vừa nói: "... Ai nguyện ý giúp ta làm chuyện này, ta cũng có thể trộm vui..."

Hắn nghiêng đầu qua, ánh mắt mang theo sát khí, trong chớp mắt khi đang nhìn về phía ta phát ra khí thế chấn động làm xung quanh Tuyết Trúc Lâm run bần bật, tuyết trúc cứng cỏi không bị đứt đoạn, nhưng tuyết trắng ngần phủ trên tuyết trúc lại xột xoạt rơi xuống.

Sao hắn lại giận dữ thế nhỉ...

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn chốc lát, lại lui hai bước: "Ta nói không đúng à?"

Hắn vẫn không nói chuyện.

Ta đã quen thói yên lặng của hắn, bắt đầu suy đoán suy nghĩ thầm kín của hắn: "Hay là... Ngươi cảm thấy chuyện này nên tự mình làm? Không muốn để ta nhúng tay vào?" Đoán đến đây, ta hiểu ra "À, ngươi cảm thấy dây nhân duyên kia là do ta cắt đứt, trong lòng ngươi thấy không công bằng, được rồi được rồi, nói thật ở chỗ ta, ngươi thích làm sao cũng được, ta không muốn giành với ngươi, ta cũng không yêu cầu gì, ta chỉ hy vọng ngươi làm nhanh chút. Rìu Bàn Cổ..."

Mau mau trả lại...

Lời còn chưa nói dứt, Tạ Trạc bỗng nhiên tiến lên hai bước, động tác của hắn quá hung hãn khiến cho lúc hắn giơ tay trước mặt ta, trong chốc lát ta cho rằng hắn muốn động thủ đánh ta!

Ta căn bản không thể tránh khỏi động tác của hắn, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn dừng trên hai gò má của ta. Ta nghĩ với sức mạnh có thể cầm Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không của hắn dĩ nhiên có thể dễ dàng bóp vỡ sọ ta...

Mà đang khi ta bất ngờ không kịp đề phòng hắn lấy thế nhanh như chớp... Véo hai má ta.

Chính là cái loại... Dùng ngón trỏ cùng ngón tay cái cong cong véo lấy miếng thịt mỡ trên gò má, ờ cái loại... Véo má đó đó...

Ta câm nín nhìn hắn.

Hắn đáp trả ta bằng ánh mắt ngoan độc tràn ngập sát ý.

Nhưng... Vị chồng trước này, ngươi nghiêm túc sao...

Ta cho là ngươi muốn bóp vỡ đầu ta, nhưng ngươi lại dùng chiêu véo má này làm nhục ta?

Hắn véo ta nửa ngày, thậm chí sắp véo đỏ gò má của ta, nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng là động sát tâm.

Ta có chút do dự cảm thấy phán đoán khi nãy có thể không đúng, Tạ Trạc hắn...

Có thể bị điên thật rồi!!

Bằng không sao có thể làm ra hành động mâu thuẫn đến vậy!?

Bất quá suy nghĩ kỹ lại năm trăm năm nay Tạ Trạc quả thực chưa từng động thủ với ta, thậm chí ngay cả khi ta thỉnh thoảng có mấy lần không thể nhịn được động thủ đánh hắn, từ đó tới nay hắn đều chỉ tránh né chiêu của ta. Cho nên đến bây giờ ta... Vẫn không rõ hắn là yêu quái gì, cũng không biết hắn sẽ có lúc lợi hại như vậy...

"Phục Cửu Hạ." Hắn gọi ta còn gọi cả tên cả họ, từng chữ từng câu "Nhân duyên này, đối với ngươi mà nói rẻ rúng thế sao?"

Ta hơi sửng sốt một chút.

Lúc này chợt ngộ ra kịp phản ứng lại, Tạ Trạc hắn...

Thì ra hắn đang thương tâm sao?

Bởi vì ta không chút do dự nói với hắn, ta có thể giúp hắn cắt đứt duyên phận trước kia của hai ta, tỏ ra không chút quý trọng để tâm nào, cho nên hắn cảm thấy... Thương tâm?

"Nhưng..." Ta mặc cho hắn véo má, dùng giọng nói khá bình tĩnh trả lời hắn, "Trước kia chúng ta không phải đã hòa ly rồi sao?"

Sau khi xảy ra chuyện ta cùng hắn đánh nhau... Ừ, là ta đuổi theo hắn đánh nhưng cũng không đánh trúng hắn.

Ta lập tức đề nghị hòa ly với hắn, ta còn mang hắn cùng đi tìm Tây Vương Mẫu. Bởi vì Tây Vương Mẫu là thần tiên chí tôn của Côn Luân, năm đó là người đồng ý ta cùng Tạ Trạc thành thân ở Côn Luân, cho nên dựa theo quy củ của Côn Luân, cũng phải là Tây Vương Mẫu gật đầu ta mới có thể hòa ly với hắn.

Bây giờ ta vẫn còn nhớ hôm đó ở trên đại điện, ta cùng Tạ Trạc và chúng tiên đều có mặt, Tây Vương Mẫu nghe bẩm báo núi Bất Chu lại bị đánh lệch ba phân, xoa gân xanh thiểu não hỏi Tạ Trạc: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Tạ Trạc nhìn Tây vương mẫu một cái, lại quay đầu nhìn ta.

Khi đó ta vẫn đang nóng giận không muốn để ý hắn, vừa khoanh tay vừa nghiêng đầu, ánh mắt cũng lười nhìn hắn.

Hồi lâu sau chỉ nghe Tạ Trạc nói một chữ: "Được."

Trên điện xôn xao.

Tên yêu quái Tạ Trạc này kiệm lời như vàng ở trước mặt người ngoài hoặc là "Ừ." hoặc là "Không", hoặc là "Được". Những chữ này giải quyết phần lớn vấn đề giao tiếp giữa hắn và mọi người, người ngoài rất khó nghe được những từ khác phát ra từ miệng hắn. Cho nên dù hắn đã sống ở Côn Luân nhiều năm như vậy, rất nhiều tiên nhân vẫn cho rằng Tạ Trạc là người câm.

Hắn cũng chỉ có thể nói thêm được vài câu với ta, nhưng tất cả đều là những câu phủ định ngắn dạng mệnh lệnh "Cái này không được, cái kia không ổn, không thể làm, chớ đi ra ngoài"...

Cái ngày mà hắn nói chuyện nhiều nhất cũng có thể chính là ngày hòa ly với ta...

Khi đó ở trên điện, có tiên nhân kinh ngạc khi Tạ Trạc nói chuyện còn hơn cả kinh ngạc việc chúng ta hòa ly.

Ta nhớ lại ngày cùng Tạ Trạc bắt đầu mạo hiểm phạm tội tày đình để ở bên nhau.

Khi đó, Côn Luân chưa từng có tiên nhân thành thân với yêu quái. Tất cả mọi người đều phản đối ta, nhưng ta cùng Tạ Trạc vẫn kiên định nắm lấy tay nhau. Có lẽ bởi vì chúng ta quá kiên định mà khiến rất nhiều tiên nhân phải suy nghĩ lại, dần dần có không ít tiên nhân ủng hộ ta và Tạ Trạc.

Sau đó không lâu, Tây Vương Mẫu tạo ra ngoại lệ cho chúng ta.

Từ đây, tiên nhân ở Côn Luân có thể tự do gả cưới theo ý mình, bất kể đối phương là thần tiên yêu quái phương nào, chỉ cần nửa kia của thần tiên Côn Luân nguyện ý dung nhập vào Côn Luân, cùng chư tiên hành thiện, đều có thể vào Côn Luân.

Trong mắt rất nhiều tiểu cô nương, ta cùng Tạ Trạc thường bị các nàng hình dung thành loại tình yêu "Mẹ nó đây là tình yêu thần tiên gì vậy! "

Mà bây giờ, mẹ nó đây là tình yêu thần tiên gì vậy, tan con mẹ nó vỡ rồi.

Bởi vì ta mẹ nó làm một thượng tiên, thật sự không con mẹ nó muốn chịu đựng cuộc sống bị khống chế hoàn toàn như thế này.

(*mấy câu chửi liên hồi như hát hay hoàn toàn là Cửu viết, đội ngũ dịch toát mồ hôi gõ chữ, thề không thêm bớt )

Cũng từ ngày Tạ Trạc đứng giữa đại điện trả lời “Được”. Ta cùng Tạ Trạc liền bắt đầu chuẩn bị việc hòa ly, từng bước từng bước dựa theo quy củ của Côn Luân tuần tự hoàn thành. Trong thời gian trước sau nửa tháng Tạ Trạc không hề nói lên ý kiến bất đồng về việc hòa ly.

Ngày hòa ly Tạ Trạc còn chủ động đến phủ của Mông Mông, gọi ta đến dưới cây Tương Tư ở điện Nguyệt Lão để hòa ly.

Ta vẫn cho là Tạ Trạc đối với hòa ly dù cảm thấy đột ngột hay bất mãn, hắn cũng thoải mái quá độ rồi.

Sao vào tối hôm hòa ly hắn đột nhiên không nghĩ không thông vậy chứ.

Cái gì mà trộm Rìu Bàn Cổ, xé thời không, trở về nghịch thiên cải mệnh... Từng việc một làm hoàn hảo đến mức người người chỉ có thể khoanh tay đứng xem.

Ta than thở: "Nhân duyên của hai ta, ta chưa từng xem thường. Tạ Trạc." Ta nghiêm túc nhìn chằm chú ánh mắt của hắn "Ta ban đầu rất rất... rất thích ngươi."

Sát khí trong mắt hắn dần tan biến, cũng buông đôi tay đang véo gò má của ta.

Ta nói tiếp: "Chỉ là hiện tại, chia tay trong hòa bình là kết quả tốt đẹp nhất ta có thể cầu xin." Ta đem lời trong lòng nói cho Tạ Trạc, "Cho nên ngươi muốn cắt đứt từ ngọn nguồn nhân duyên của hai ta, nếu như đây là việc ngươi thật tâm mong muốn, ta dĩ nhiên nguyện ý giúp ngươi. Bởi vì cho đến đến bây giờ, Tạ Trạc, ta cũng không hận ngươi."

Vẻ mặt của hắn mới hòa hoãn được một chút, bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lùng mờ mịt.

Sau khi yên lặng hồi lâu hắn trả lời ta ba chữ:

"Nhưng ta hận."

"..." Ta im luôn có chút hoảng loạn "Ngươi cũng không đến nỗi hận ta chứ... Ngươi muốn nói không thích cũng được, không chịu nổi mấy tật xấu của ta cũng hiểu được, nhưng mấy chuyện vụn vặt thường ngày, cũng có thể hận được sao?"

Ta lẩm bẩm trong lòng, lén ăn cay uống rượu lại khiến cho hắn không thể chịu đựng đến vậy sao?

Như vậy chúng ta nên chia tay sớm thì hơn! Lỡ ngày nào đó hắn không chịu nổi thật sự bóp vỡ đầu ta khi đang ngủ thì ta phải làm sao?

"Trong năm trăm năm này rốt cuộc ta đã làm gì khiến cho ngươi hận ta?"

Ta kìm nén hốt hoảng hỏi hắn.

Tạ Trạc lại không trả lời ta nữa, hắn vung tay lên, gió giữa tay áo sắc như đao. Sau một tràng tiếng sấm đùng đoàng, tuyết trúc xung quanh bị chém đứt. Hắn phất ống tay áo, tuyết trúc đứt đoạn bao bọc trong gió xoay tròn hai vòng trên không. Nhưng chỉ trong chốc lát một căn nhà nhỏ được xây dựng bằng thân trúc được dựng lên ngay tại rừng trúc này.

Tạ Trạc không nhìn ta nữa, hắn xoay người đi đến căn nhà nhỏ trong rừng trúc: "Nếu ngươi muốn giúp ta, vậy thì làm đi."

Hắn để lại những lời này, lúc hình bóng mặc hắc y ấy đang đi đến căn nhà trúc, những thanh trúc bên cạnh thuận theo bước chân của hắn dựng thành hàng rào tạo nên một khoảng sân nhỏ. Cửa trúc của sân nhỏ mở rộng khi hắn đi vào, âm thanh "Két két" khiến cho cửa sân kia trông như miệng của một con quái vật.

Phối hợp với câu nói vừa rồi của Tạ Trạc làm ta có cảm giác đi vào căn nhà trúc kia liền tựa như chui vào bẫy của hắn.

Nhưng...

Vì Rìu Bàn Cổ, vì Côn Luân năm trăm năm sau!

Ta hạ quyết tâm, tới thì tới!

Tạ Trạc ngươi hận ta hơn nữa, trước kia ngươi không phải vẫn cứu ta sao! Ngay cả đánh ngươi cũng không dám đánh ta, ngươi nỡ lòng chơi chết cái mạng này của ta sao?

Có thể giữ được mạng ta còn sợ ngươi cái gì?

Tới luôn đi.

Ta đưa chân, trực tiếp bước vào căn nhà trúc được Tạ Trạc xây giữa rừng tuyết trúc hẻo lánh nhất dưới chân đỉnh Côn Luân năm trăm trước.

Ta hy vọng tương lai trong mấy ngày, ta cùng Tạ Trạc phối hợp, thành công hủy hoại mối nhân duyên...

Mà chúng ta của ban đầu bất luận thế nào cũng không chịu buông tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK