Tạ Trạc đã tỉnh táo lại!
Cùng lúc ấy, hai tai và cái đuôi sau lưng hắn cũng phát sáng, giống như đom đóm đêm hè mà bay đi.
Hắn đã chiến thắng Tà Thần, cướp lại quyền kiểm soát cơ thể, đồng thời cũng kết thúc quá trình trưởng thành kéo dài...
Thời kỳ trưởng thành chỉ là bước đệm của tuyết lang tộc, khi nó kết thúc, cuộc sống độc lập của họ mới thực sự bắt đầu.
Từ trước tới nay Tạ Trạc tiếp nhận vô số hồn lực, cho nên hắn có sức mạnh vượt trội hơn hẳn người thường, ta nghĩ, đây cũng chính là lý do sau này hắn có thể lấy thân phận yêu quái, dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không...
Nhưng lúc này, ta không có thời gian chúc mừng cho sự trưởng thành của Tạ Trạc.
Trước khi hắn tỉnh lại, Tà Thần đã đem tà khí truyền vào cơ thể của toàn bộ tộc nhân tuyết lang tộc.
Bọn họ bắt đầu biến đổi, có người biến thành yêu tà, có người thậm chí biến thành trành quỷ không còn lý trí, điên cuồng cắn xé đồng loại!
Máu thịt lẫn lộn, hắc khí trùng trùng...
Rừng băng thoáng chốc biến thành địa ngục.
Tạ Trạc ôm đầu, hắn vừa thức tỉnh thần trí đương nhiên vẫn cảm thấy mơ hồ. Bất thình lình có một người mang theo hắc khí ngùn ngụt lao về phía Tạ Trạc!
Ta tưởng hắn đã mất trí, muốn động thủ với Tạ Trạc, nhưng chỉ thấy cơ thể hắn run rẩy, gắt gao tóm lấy cánh tay Tạ Trạc, tựa như tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
“Giết ta đi!” Hắn rên rỉ, đem toàn bộ sự hèn nhát, sợ hãi, đau đớn mấy năm qua gom thành phẫn nộ, chống lại lời nguyền của Tà Thần: "Ta không muốn biến thành như vậy! Giết ta đi!”
Tạ Trạc nhìn hắn, đôi mắt mới khôi phục tỉnh táo ngập tràn hình ảnh gương mặt thống khổ.
Hắn bàng hoàng bất động, nhất thời quên cả cử động.
Người nọ gào rú thảm thiết, như muốn đánh thức chút lý trí cuối cùng còn sót lại của người tuyết lang tộc.
“Giết ta đi!”
“Ta không muốn làm nô lệ cho Tà Thần!”
“Ta không muốn bị khống chế!”
“Giết ta đi!”
“Tạ Trạc!”
Phàm là người còn nhận thức đều không ngừng hét lên như vậy, người đã biến thành trành quỷ hai mắt cũng chảy ra huyết lệ.
Khi tiếng gọi "Tạ Trạc" cuối cùng vang lên, Tạ Trạc rút kiếm trên hông người nọ, một nhát xiên qua cổ hắn.
Đường kiếm lưu loát, một chiêu trí mạng.
Hắc khí trộn lẫn máu tươi bắn ra từ miệng hắn.
Tay Tạ Trạc cũng dính máu, tà khí thổi qua mắt hắn, bàn tay nắm chuôi kiếm run lẩy bẩy, từng khớp xương căng cứng trắng bệch.
Ta đứng một bên nhìn Tạ Trạc, thấy môi hắn mím chặt, thấy gân xanh nổi trên trán hắn, ta còn thấy người bị hắn chém đứt yết hầu, ở giây cuối cùng của sinh mạng, dùng khẩu hình nói với hắn ba chữ:
“Đa tạ ngươi.”
Đây có lẽ là tiếng đa tạ đầu tiên hắn được nghe kể từ khi sinh ra.
Tạ Trạc rút kiếm, máu tươi phun như suối, người nọ lập tức hóa thành hắc khí phiêu tán, sau đó bị tịnh khí của rừng băng làm tan biến.
Một khoảnh khắc đổi lấy một sinh mạng, thứ còn lại chỉ là cát bụi. Vậy mà ngay cả chút dấu vết ấy cũng bị hồ băng từ từ xóa bỏ.
Tạ Trạc không có thời gian thương cảm, hắn vung kiếm rũ bỏ máu dính trên lưỡi kiếm, sau đó mím môi, ánh mắt kiên định bước đến trước mặt tộc nhân.
Đao kiếm hữu tình, máu cùng tuyết tung bay.
Cuộc tàn sát nổ ra, không một ai phản kháng, chỉ lác đác vài trành quỷ bị tà khí thao túng lao về phía Tạ Trạc, nhưng dưới mũi kiếm của hắn, bọn họ đều được giải thoát.
Ta thấy rất nhiều người dùng hơi thở cuối cùng nói với Tạ Trạc ——
“Đa tạ".
Suốt nhiều năm qua, đây có lẽ chính là ngày tuyết lang tộc đối xử tốt nhất với Tạ Trạc.
Nhưng có lẽ, cũng là ngày tàn nhẫn nhất...
Vừa như một cuộc tàn sát, lại vừa như một hồi cứu rỗi.
Ta nghe thấy tiếng khóc nức nở từ trong sâu thẳm linh phách ta.
Ta nhìn Tạ Trạc nhuốm máu, Tạ Trạc không còn tai và đuôi sói, Tạ Trạc cùng ta thành thân, Tạ Trạc như vậy...
Thực khiến ta đau lòng khôn xiết.
Ta hoảng hốt nhớ lại quãng thời gian diệt nhân duyên, khi ta đến sơn động tìm Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh từng nói:
“Ta là tuyết lang yêu tộc.”
“Ta đúng như lời đồn, diệt toàn tộc, giết người thân.”
“Quá khứ của ta có rất nhiều bất kham.”
Ta đóng linh thức, không thể nhìn tiếp nữa, thật không ngờ "lời đồn" cùng "bất kham" trong miệng hắn hóa ra lại đau khổ và tàn nhẫn đến vậy.
Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ muốn hoa mãi tươi, một đứa trẻ sẵn lòng cứu giúp chó nhỏ.
Nhưng vì cớ gì, thời khắc này hắn phải lấy giết chóc biến thành cứu rỗi.
Không biết qua bao lâu, mặt trời đã khuất núi, ánh trăng thay thế treo trên đỉnh đầu. Tiếng kiếm chém vào xương thịt cuối cùng cũng dừng lại.
Ta mở linh thức, vừa hay trông thấy mũi kiếm của Tạ Trạc đang kề bên cổ Tạ Linh.
Nhưng kiếm của hắn cứ mãi bất động.
Máu còn mang theo hơi ấm từng giọt từng giọt chảy xuống cổ Tạ Linh.
Lòng trắng trong mắt Tạ Linh đã vẩn đục, nhưng nàng vẫn cố duy trì chút lý trí cuối cùng: "Giết ta, sau đó tự sát." Nàng bình tĩnh nói với Tạ Trạc.
“Được.”
Tạ Trạc thập phần bình thản mà đồng ý.
Hiểu chuyện hệt như ngày hắn còn nhỏ, lẳng lặng bám theo Tạ Linh, không khóc không nháo, cùng nàng đến chỗ Chử Liên, ngoan ngoãn dừng ở khoảng cách xa, một mình đứng nhìn mẹ con họ hồi lâu, rồi lại lủi thủi quay về.
Tạ Trạc không do dự nữa, giơ cao kiếm, nhưng một khắc trước khi mũi kiếm đâm vào cổ Tạ Linh, Tạ Linh đột ngột tránh về sau, nàng có chút bất an nhìn đằng xa.
“Ta nghe thấy tiếng bước chân, nó về rồi."
Tạ Trạc khẽ cau mày, ta phát hiện giữa trán hắn có một chấm đen ẩn hiện.
“Giữ lại Chử Liên.” Tạ Linh trừng mắt nhìn Tạ Trạc, “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được giết nó."
Tạ Trạc hơi mấp máy môi.
Xa xa, bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng gọi của Chử Liên, có lẽ hắn đã phát hiện bất thường, tiếng gọi ngày càng gần.
“Đồng ý với ta!” Tạ Linh bật khóc nhìn Tạ Trạc, “Mạng ta tùy ngươi định đoạt."
Ngón tay Tạ Trạc nắm chặt chuôi kiếm, thời khắc xuất kiếm, ta nghe hắn nói: "Được."
Kiếm vừa xuyên qua yết hầu, Tạ Linh hóa thành hắc khí bị tịnh khí đất trời tiễu trừ.
“Mẹ!”
Tiếng gào thê lương băng qua rừng tuyết.
Tạ Trạc thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn, hắn nâng kiếm kề vào cổ mình. Ngay lúc Tạ Trạc sắp sửa tự kết liễu, Chử Liên lao đến như một cơn gió!
“Tạ Trạc! Ta phải giết ngươi!"
Thù hận của hắn như cơn lốc xoáy khuấy đảo hơi thở quỷ dị ẩn náu trong không trung. Tà khí vốn đã bị thanh tẩy lại bắt đầu ngưng tụ, từng đợt từng đợt kéo đến chỗ hắn.
Là hận ý của Chử Liên đã hồi sinh tà khí!
Tà khí quy tụ dường như đã ảnh hưởng đến Tà Thần trong cơ thể Tạ Trạc!
Giữa trán Tạ Trạc xuất hiện đốm lửa đen, hắn dừng động tác, nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh đưa mũi kiếm vào cổ, nhưng Chử Liên đã bổ nhào lên người Tạ Trạc.
Ngoài dự liệu của tất cả chúng ta! Đốm lửa như một tia chớp, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai chui vào ấn đường Chử Liên!
Hắc khí tạo ra một cơn địa chấn, Tạ Trạc và Chử Liên đều bị hất văng.
Tạ Trạc vừa đấu tranh với linh phách Tà Thần, sau đó lại đồ sát toàn tộc, hắn gần như đã tiêu hao hết linh lực, hắn ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn chưa đứng lên được.
Bên kia, sau khi Chử Liên ngã xuống liền lập tức bị tà khí bao vây, hắn ôm đầu, khốn khổ cùng cực.
“Không... Giết... A a a!” Hắn lâm vào đau đớn hỗn loạn, đương nhiên, Tà Thần cũng không muốn ở lại đây lâu.
Có lẽ, vừa rồi tranh giành cơ thể với Tạ Trạc hắn cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Hắn điều khiển cơ thể Chử Liên, lảo đảo bỏ chạy.
Tạ Trạc muốn đuổi theo, nhưng thân thể đã tới giới hạn, không còn tà khí chống đỡ, những vết thương vừa rồi hắn phải chịu lại bắt đầu phát tác.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhất quyết không chịu buông.
Lần đầu tiên Tạ Trạc giao đấu với Tà Thần, ai thắng ai thua còn chưa phân định, bởi vì không ai biết Tà Thần sẽ quay về nhân thế bằng cách nào, hôm nay Tạ Trạc dù có tự sát e rằng cũng không thể hoàn toàn giết được Tà Thần.
Ta bay tới trước mặt Tạ Trạc đã bất tỉnh.
Linh phách ta hôn lên gương mặt đầy máu của Tạ Trạc, lặng lẽ, vô hình bầu bạn với hắn.
Ta biết, kể từ giờ phút này, hành trình của hắn mới chính thức bắt đầu.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền truyện tuyết lang tộc kết thúc tại đây!
Chương sau sẽ bắt đầu tiền truyện Bất Tử thành!
Mấy chương sau sẽ không quá dài, rất nhanh sẽ hoàn chính văn!
Hi vọng xong trước tháng 3 (mơ đi, có thể trong tháng 3 mới xong được!)