Trên đường cùng Tạ Trạc tới Thước Sơn, ta cứ đắn đo mãi có nên nói ra chuyện Tà Thần hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tạm thời chưa nói chuyện này với Tạ Trạc và Chủ Thần Tễ.
Thứ nhất, đối phó với Tà Thần là trọng trách ta không gánh nổi hậu quả nếu thất bại.
Sau khi Tạ Trạc chết, Tà Thần tái sinh, Chư Thần ở Côn Luân cũng học theo Tạ Trạc, hấp thụ tà khí, nhưng bọn họ đã thất bại, bởi vậy Tây Vương Mẫu mới nói, không phải Tạ Trạc thì không thể.
Nhưng người họ nói, là Tạ Trạc mấy ngàn năm sau, có bản lĩnh lấy thân phận yêu quái, dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không.
Còn Tạ Trạc của hiện tại, có lẽ cũng giống như Chư Thần, không thể hoàn thành được đại nghiệp.
Nếu hắn thất bại, thế gian này sẽ thực sự không còn Tạ Trạc.
Chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào Chư Thần đưa ta về quá khứ một lần nữa?
Thứ hai, tư tâm của ta quá nặng.
Lần trước Tạ Trạc lấy thân hiến tế, tiêu diệt Tà Thần. Nhưng giờ ta muốn một kết quả tốt hơn, hắn giết được Tà Thần, và còn sống.
Nhưng nếu giết Tà Thần, nhất định phải cần Tạ Trạc dùng mạng đánh đổi...
Ta liền muốn kéo dài chút nào hay chút ấy.
Ít nhất, có thể khiến hắn sau khi rời khỏi rừng băng cảm nhận được càng nhiều sự dịu dàng của nhân thế.
Chứ không phải vì làm thân xác mà đến, rồi lại làm vật chứa mà đi.
Nếu thực sự như vậy, thì vận mệnh quá tàn nhẫn với Tạ Trạc...
Cuối cùng, Tà Thần rất xảo quyệt.
Trước đây, chẳng qua chỉ là hắc y nhân Tạ Trạc thay Tạ Huyền Thanh giao thủ với hắn một hồi, Tà Thần đã biết người nọ là Tạ Trạc đến từ tương lai.
Tà Thần cũng bắt đầu chuẩn bị từ lúc ấy.
Vậy mới có chuyện sau khi Tạ Trạc giết Tà Thần, hắn vẫn còn đường quay về nhân thế.
Nếu bây giờ ta tùy tiện hành động, không những sẽ thay đổi quá khứ, mà thậm chí còn có thể khiến sự tình càng trở nên tồi tệ hơn...
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định chôn chặt mọi chuyện trong lòng.
Cho đến ngày... Ta và Tạ Trạc hòa li.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của ta và Chư Thần cũng là ngăn cản ta và Tạ Trạc hòa li, sau đó Chư Thần cùng "trạng thái mạnh nhất" của Tạ Trạc sẽ bắt tay tiêu diệt Tà Thần.
Đây là cách đơn giản nhất, cũng an toàn nhất.
Cho nên, bây giờ ta ở đây, vừa không muốn thay đổi lịch sử, vừa không muốn đẩy nhanh lịch sử, ta chỉ đơn giản muốn ở bên Tạ Trạc, cùng hắn trải qua mấy ngàn năm, sau đó đi đến ngã rẽ của vận mệnh, đối mặt với tương lai chúng ta không thể tránh khỏi.
Ta hạ quyết tâm, lần quyết tâm này sẽ kéo dài mấy ngàn năm.
Ta nhìn Tạ Trạc bên cạnh, trong lòng không khỏi kích động.
Ta và hắn thành thân mới có năm trăm năm, nhưng hiện tại ta lại muốn hứa hẹn với hắn ngàn năm.
Ta... Đã trải qua rất nhiều trắc trở, từ hòa li, sinh tử, và thậm chí là cả thời gian...
Ấy vậy mà cuối cùng... ta lại càng yêu hắn hơn.
Ngày đầu gặp nhau, ta yêu dung mạo cùng sự dịu dàng của hắn, thành thân rồi, ta yêu sự bảo vệ cùng bầu bạn, còn bây giờ, sau khi trải qua tan vỡ tuyệt tình, ta đã thấy dáng vẻ yếu ớt, xấu xí, chật vật cùng bất kham của hắn...
Thế nhưng, giờ phút này ta dường như mới thực sự yêu hắn.
Yêu tất cả của hắn.
Hắn ôm chó nhỏ, bình thản nhìn về phía trước.
Hoàn toàn không hay biết tâm sự trong lòng ta.
“Tạ Trạc.” Ma xui quỷ khiến thế nào ta lại gọi tên hắn, "Ta có thể ôm ngươi..."
Hắn nhìn ta, lộ ra vẻ khó hiểu.
Chủ Thần Tễ đi đằng trước nghe vậy cũng hơi quay đầu.
Ta nhanh trí bỏ thêm mấy chữ: "...Chó của ngươi không?"
Một bụng tình, ta chỉ đành giữ lại trong lòng.
Nói thật, ta có cảm giác sắp bị nghẹn chết rồi...
Chủ Thần Tễ nghe vậy lại quay đi.
Tạ Trạc nhìn chó vàng trong tay, trả lời ta ba chữ: "Nó là sói."
Cái này thì ta nhịn không nổi: “Nó là chó mới đúng.”
Ta còn phải làm chó, nó dựa vào đâu được làm sói? Ta phải sửa lại sự nhầm lẫn bao năm qua của hắn.
Tạ Trạc nhíu mày, bất mãn cãi lại ta: "Không phải, nó là Nhị Tiểu Lang."
Ta đành xin sự giúp đỡ: "Thần quân, ngài xem, Tạ Trạc... công tử đang ôm chó hay sói?"
Chủ Thần Tễ không ngại góp vui.
Hắn rất nghiêm túc đến bên cạnh Tạ Trạc, nói một tiếng: "Làm phiền." Sau đó dưới sự cho phép của Tạ Trạc, khẽ vạch mảnh vải bọc chú chó vàng ra, tinh tế bình phẩm:
“Hai đốm trên lông mày, đuôi ngắn vuốt dày, xương nặng nhiều lông..."
Ta có chút cạn lời.
Ngài quả là một Chủ Thần nhiệt tình đấy, chỉ cần nói nó là chó hay sói thôi mà...
“Là một chú chó nhỏ khỏe mạnh." Hắn đưa ra kết luận.
Ta nhìn Tạ Trạc: “Ngươi xem, đúng là chó mà."
Tạ Trạc nghe vậy, nhất thời lại có chút trầm mặc nhìn chó vàng trong lòng. Trông có vẻ rất thất vọng.
Thấy hắn như vậy, tuy ta không biết hắn thất vọng cái gì, nhưng tim không tự chủ được mà nhói đau, bèn vội vàng nói: "Thực ra cũng không khác nhau mấy, chó hay sói đều cùng giống loài, ngươi gọi nó là Tiểu Lang cũng được."
“Tạ Trạc công tử.” Chủ Thần Tễ cũng nhận ra sự thất vọng của hắn, có lòng tốt an ủi, "Đây là giống chó vàng tứ túc rất thường thấy ở phương bắc. Có thể bảo vệ chủ nhân, cực kỳ trung thành, hà cớ gì lại không vui mừng?"
“Ta tưởng rằng là đồng loại...” Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói, "Hóa ra, nó ở lại bên cạnh ta chỉ vì bản tính trung thành."
Nghe vậy, ta khó chịu mím môi.
Chủ Thần Tễ không hiểu lời hắn, nhưng ta hiểu.
Tạ Trạc không phải đang nói con chó này, mà là ta, chó nhỏ què chân ở bên hắn vài năm.
Hắn xem Tiểu Lang như đồng loại, cho rằng Tiểu Lang ở bên cạnh hắn vì nó lựa chọn hắn, nhưng hóa ra, đó chỉ là bản tính trung thành của loài chó, hắn tưởng rằng đối với Tiểu Lang hắn rất đặc biệt, nhưng sự đặc biệt ấy vào lúc này bỗng tan thành mây khói.
“TạTrạc...” Ta vừa định mở miệng, chó nhỏ trong lòng Tạ Trạc đột nhiên vểnh tai, vốn đang lười biếng nằm trong bọc lại chống chân trước đứng lên cánh tay hắn.
Chó nhỏ nhìn khắp bốn phía, đột nhiên sủa về một hướng.
Nó bắt đầu nôn nóng kích động, không ngừng vùng vẫy thoát khỏi tay Tạ Trạc.
Tạ Trạc liền thả nó xuống đất.
Tạ Trạc vừa buông tay, bốn chân chó nhỏ phi như tên bắn về hướng nó vừa sủa.
Nó chạy tới chỗ một bé gái đang được mẹ nắm tay dắt đi.
“Gâu gâu gâu" tiếng kêu mừng rỡ khuấy động bầu không khí nặng nề bao trùm lên dòng nạn dân.
Bé gái nghe thấy tiếng chó sủa cũng vui sướng kêu to, chạy thật nhanh ôm lấy chú chó.
Nó đã tìm được chủ nhân của mình.
Tạ Trạc vẫn ngơ ngác nhìn bên kia.
Ta vội vàng nói: “Chó cũng biết lựa chọn!” Ta mở to mắt, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tạ Trạc, “Nhất định phải có duyên phận vô cùng đặc biệt, cho nên trong số vô vàn chú chó, vô vàn con người, các ngươi mới vừa vặn gặp được nhau."
Tạ Trạc vẫn trầm mặc nhìn chó nhỏ rời đi, không biết lời ta nói có lọt vào tai hắn hay không.
Hắn cúi đầu nhìn ta.
Cơ thể này cũng cao ngang cơ thể thượng tiên vốn có của ta, hắn có lẽ cũng tương tự dáng vẻ khi thành thân cùng ta.
Ta nhìn hắn, dạt dào tâm ý.
“Duyên phận đặc biệt...” Hắn lặp lại cụm từ này, tựa hồ hiểu ra điều gì đó.
“Giống như ta gặp ngươi, nhất định cũng do duyên phận đặc biệt." Ta dám chắc là như vậy.
Ánh mắt trong trẻo của Tạ Trạc nhìn thẳng vào ta, đồng tử như tấm gương phản chiếu rõ ràng hình bóng ta.
Hắn mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó...
“Tạ Trạc công tử, A Cẩu cô nương.” Chủ Thần Tễ cắt ngang cuộc đối thoại của chúng ta, "Phía trước chính là Thước Sơn."
Ta có chút bất mãn trừng mắt nhìn Chủ Thần Tễ, Chủ Thần Tễ cũng nhướng mày đánh giá ta.
Ta hơi chột dạ, nhắc nhở bản thân không được thất thố.
Ta phải che giấu thân phận của mình, dù là với Tạ Trạc hay Chủ Thần Tễ.
Tuy Tạ Trạc đã trải qua quá khứ thê lương ở tuyết lang tộc, nhưng dẫu sao hắn vẫn chưa thấu hiểu hồng trần, không biết thế nào nhân tình thế thái. Ta muốn dọa hắn, lừa hắn, che giấu hắn đều rất đơn giản, nhưng Chủ Thần Tễ không giống vậy.
Hắn không ngừng tìm được cơ thể có linh phách phù hợp trong Bất Tử thành, nếu hắn có thể dễ dàng đồng cảm với người khác, đương nhiên cũng rất giỏi nhìn thấu tâm can.
Ngay thời điểm tà khí bắt đầu hoành hành, lại xuất hiện một người kỳ lạ như ta, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hắn.
Ta lập tức dập tắt địch ý.
Thật xin lỗi, thần quân, là tiểu tiên thất lễ.
“Tình hình có chút phức tạp, người vào Thước Sơn đều phải kiểm tra, mong các vị thông cảm."
Tạ Trạc không nói gì, thấy những người khác xếp hàng, hắn cũng thành thật chấp hành.
Ta cũng nghiêm chỉnh đứng sau Tạ Trạc.
Chủ Thần Tễ thấy ta ngoan ngoãn xếp hàng mới dời mắt, tiến lên trao đổi với binh lính gác cổng.
Ta và Tạ Trạc theo dòng người chầm chậm tiến về phía trước.
Hắn vẫn luôn nhìn đằng trước, ta cho rằng hắn sẽ không quay lại nói chuyện với ta. Nhưng ngay khi ta còn đang mải nghĩ cách bắt chuyện với hắn, lại chợt nghe một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Ta gặp mọi người, đều là vì duyên phận đặc biệt ư?"
Ta không biết tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn trịnh trọng đáp: “Đương nhiên.”
Hắn không nói thêm nữa, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt đơn thuần của hắn đang nhìn những người xếp hàng phía trước, từ dân chúng, quân sĩ đến Chủ Thần Tễ, cuối cùng mới quay đầu dừng lại trên khuôn mặt ta.
Hắn không nói một lời, chỉ cúi đầu lẳng lặng chạm vào viên đá trên cổ.
Ta không biết Tạ Trạc đang nghĩ gì, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được, mối liên hệ của hắn với thế gian này lại sâu thêm một chút.
“Vị công tử này.” Quân sĩ gác cổng gọi Tạ Trạc, "Làm phiền ngươi qua bên này báo danh."
Tạ Trạc đi qua đó.
“Tên họ của công tử?”
“Tạ Trạc.”
(Tạ Trạc dùng từ "Trạc - Dơ bẩn", xem chú thích các chương trước)
Tiên sinh viết sổ dừng bút nhìn hắn: "Là chữ nào?"
Ta xông lên, thô lỗ cướp lấy cây bút.
Viết xuống hai chữ —— Tạ Trạc.
(Cửu Hạ viết từ "Trạc - Gột rửa", xem chú thích các chương trước)
Tạ Trạc nhìn ta.
Tiên sinh và các quân sĩ quát lớn:
“Vị cô nương này còn chưa tới lượt ngươi đâu!”
“Ai cho ngươi tự tiện viết bậy! Ta hỏi tên hắn, liên quan gì đến ngươi!"
Ta chỉ nói: “Ta thấy đôi mắt công tử rất sáng, trong suốt như nước, ta đoán tên công tử nhất định là viết thế này." Ta nhìn thẳng vào Tạ Trạc.
“Tạ Trạc công tử, ta viết có đúng không?"
Tạ Trạc im lặng hồi lâu, nhíu mày như đang âm thầm cân nhắc.
Hắn duỗi tay chạm vào chữ viết trên giấy, mực chưa khô dính cả vào đầu ngón tay.
“Đúng.” hắn nói,
“Rất đúng.”
Đáy mắt hắn như có tia sáng vụt qua, hệt như mặt nước vừa gạt đi bụi bặm, để lộ ra ánh trăng tuyệt trần.
___***___
Nhiều chương quá sướng không =))))