Nhiều năm qua, linh phách ta không hề nhàn rỗi.
Tạ Trạc trưởng thành, ta cũng vậy.
Ta sớm đã có thể sử dụng sức mạnh linh phách, điều động hồn lực xung quanh trong thời gian ngắn, đủ để phát ra chiêu thức đả thương người khác.
So về sức mạnh linh phách, ta tuyệt đối mạnh hơn "ta" quá khứ.
Nhưng vấn đề nan giải hiện tại chính là...
Ta không thể nhập vào cơ thể “ta”.
Cơ thể thượng tiên này giống như chốt chặn cuối cùng ngăn ta thành công.
Nửa tháng qua, ta thử đủ mọi cách xông vào cơ thể mình, để đối mặt với linh phách "ta", nhưng đều thất bại.
Mặc kệ là lúc "ta" phát ngốc, lúc "ta" ngủ, hay lúc "ta" tĩnh tọa tu hành...
Mỗi lần, ta đều liều mạng lao vào cơ thể, nhưng chỉ có thể xuyên qua, giống như xuyên qua một cục đá hay một đám mây.
Càng tệ hơn là ——
Sau mỗi một lần thử, ta đều cảm nhận được rõ ràng, linh phách ta đang... yếu đi.
Chỉ trong khoảnh khắc giao thoa ngắn ngủi, linh phách ta đã tiêu hao gần hết sức mạnh tích góp nhiều năm.
Ta dần phát hiện, để nhập vào cơ thể "ta", giết chết linh phách vốn có, là chuyện không hề đơn giản.
Ta không dám tùy tiện hành động nữa.
Trực tiếp lao vào khẳng định không được, chỉ tổ khiến ta tiêu hao linh phách.
Sau đó ta lại bắt đầu thử đồng cảm với ta năm đó, tất cả vì mục đích chiếm đoạt cơ thể. (Ủa tư lợi thế thì đồng cảm nỗi gì =)))
Nhưng chuyện này hiển nhiên lại càng khó...
Bây giờ ta không chỉ không thể đồng cảm với người một lòng một dạ muốn hòa ly như "ta", mà thậm chí còn muốn treo "ta" quá khứ lên đánh!
Tạ Trạc giờ này khổ sở thế nào ngươi có biết không hả?
Sao ngươi lại có thể ngồi đây thản nhiên ăn trái cây!
Sao ngươi có thể trong lúc nói chuyện phiếm với Mông Mông, còn oán trách sau lưng hắn, cái gì mà:
“Hắn là nhà tù! Là người yểm mộng! Là bậc thầy điều khiển rối!"
“Hắn chính là tên cuồng kiểm soát! Ta hòa ly với hắn là đúng! Nhất định phải hòa ly!”
Những lời này từng câu từng chữ đều bị Tạ Trạc đứng ngoài sân nghe thấy.
Mãi đến khi Mông Mông phát hiện ra, sợ đến mức làm rớt trái cây xuống đất, "ta" mới quay lại nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc đứng trong sân nhà Mông Mông, vẻ mặt lạnh lẽo gần như vô cảm:
“Phục Cửu Hạ, đến điện Nguyệt Lão, hòa ly.”
“Ta” đi theo Tạ Trạc.
Đương nhiên, ta cũng đi.
Thời gian đã trôi đến ngày cuối cùng.
Ta cực kỳ, vô cùng, phi thường, con mẹ nó lo lắng.
Nửa tháng qua ta vẫn chưa thành công, thời khắc cắt tơ hồng đã gần kề...
Có thể thay đổi được không?
Ta không biết.
Linh phách ta lo lắng đến run rẩy.
Ta theo “bọn họ” tới điện Nguyệt Lão.
Ta bay loạn xạ như ruồi không đầu, gấp đến độ muốn nổ tung, toàn bộ linh phách đều kêu gào dữ dội, nhưng có làm gì cũng vô ích...
Tiểu đồng điện Nguyệt Lão run lẩy bẩy bưng ra một cái khay, bên trên chính là cây kéo màu xanh lục đã biến thành ác mộng của ta!
Tiểu đồng tử nói: “Nếu... Nếu, cắt đứt, dây nhân duyên rồi, thì không thể, nối lại nữa, hai vị thượng tiên... có muốn... suy nghĩ lại không?"
“Ta” sải bước đến trước mặt tiểu đồng tử, giơ tay cướp lấy cây kéo xanh!
Tơ hồng trên cổ tay ta dần xuất hiện.
Linh phách ta giữa không trung bị hành động này dọa đến mức tưởng như sắp bay màu!
Phục Cửu Hạ! Ngươi dừng lại cho lão tử!
Máu vứt cái kéo đi!
Ta lại một lần điên cuồng đâm vào cơ thể mình, nhưng vẫn không có tác dụng.
Bởi vì hiện tại ta và bản thân ở quá khứ là hai tâm trạng hoàn toàn trái ngược, không cách nào đồng cảm, không cách nào thấu hiểu.
“Ta” cầm kéo, nhìn về phía Tạ Trạc: “Mâm đồ ăn kia, ta phải thêm ớt."
Tạ Trạc cũng nhìn "ta": "Thêm ớt thì không được ăn." Đáp án này cơ hồ đã trở thành bản năng của hắn trong suốt năm trăm năm qua.
“Ngươi không quản được ta.”
Câu trả lời của “ta" hệt như trong trí nhớ, "ta" gập ngón tay, lưỡi kéo cắt xuống.
Đừng...
Thời điểm mấu chốt, linh phách ta ngưng tụ hồn lực xung quanh, giống như năm trăm năm trước khiến "chúng ta" tương ngộ.
Một đạo ngân quang, bất thình lình đánh vào bàn tay cầm kéo của "ta".
Nhưng!
Ta ngàn vạn lần không ngờ tới!
Ngay khi ngân quang phóng ra, trong chớp nhoáng nó đã bị một luồng hắc khí nuốt mất!
Hắc khí va chạm với ngân quang của ta, cả hai tan biến vào trong gió.
Thổi qua khoảng cách giữa "ta" và Tạ Trạc.
Tiếng “răng rắc” vang lên chói tai.
“Ta” cắt đứt tơ hồng nối liền hai chúng ta.
Ta sững sờ tại chỗ.
Ta ngây ngốc nhìn tơ hồng biến mất, lại ngây ngốc nhìn về phía Tạ Trạc.
Sau đó ánh mắt ta dán chặt trên người Tạ Trạc.
Xong rồi.
Lòng ta chỉ còn hai chữ này.
Sở dĩ ta bật ra hai chữ này không phải vì nhìn thấy biểu cảm của hắn, mà là, ta phát hiện hơi thở màu đen xuất hiện sau lưng hắn ——
Tà khí.
Tạ Trạc đã sinh tà khí.
Tà khí rất mỏng manh, Tạ Trạc không phát hiện ra, nói đúng hơn, là giờ này hắn không còn đủ bình tĩnh để nhận thức được.
Còn “ta”, “ta” cũng không phát hiện.
Luồng tà khí này không giống tà khí bên ngoài Côn Luân có thể nhận thấy bằng mắt thường.
Nếu không phải đang tồn tại dưới dạng linh phách, e rằng ta cũng không nhìn ra.
Tiểu đồng tử kia lại càng không hay biết.
“Ta” cắt đứt tơ hồng trên cổ tay xong lập tức tuyệt tình rời đi, bỏ lại Tạ Trạc một mình đứng đó.
Tà khí ẩn hiện xung quanh Tạ Trạc, kéo giãn thành hình dạng thập phần cổ quái.
Giống như ác quỷ trong mộng, cũng giống như... linh phách ban đầu của Tà Thần ta từng gặp.
Nó dường như cũng biết đến sự tồn tại của ta, ngầm phát ra tiếng cười quỷ quyệt thách thức.
Ta nhìn Tạ Trạc vô tri vô giác, lại nhìn tà khí hư ảo nuốt trọn đòn công kích bằng hồn lực của ta, tự đáy lòng đột nhiên dậy lên nỗi sợ khôn lường.
Ta bỗng ý thức được một chi tiết trước kia đã bị bỏ qua ——
Ta cũng đã từng là "ta".
Trong cuộc đời của ta, ta và Tạ Trạc cũng gặp nhau ở rừng tuyết trúc, cũng xuất hiện một đạo ngân quang tấn công ta.
Nếu nói ngân quang kia là điều tất yếu trong cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta, vậy thì tại thời điểm ta từng trải qua, cũng tồn tại một linh phách khác!
Một linh phách đến từ tương lai đang dõi theo ta, nóng lòng muốn ta và Tạ Trạc gặp nhau!
Nếu là như vậy...
Thì...
Linh phách kia đi đâu rồi?
Tại sao lúc ta và Tạ Trạc hòa ly linh phách đó lại không xuất hiện, kịp thời ngăn cản ta cắt dây tơ hồng?
Hay là, linh phách kia cũng giống như linh phách ta bây giờ?
Ở thế giới mọi người không thấy, dùng mọi cách cũng không thay đổi được hiện thực.
Thế nên, thượng tiên Phục Cửu Hạ mới có thể hòa ly cùng Tạ Trạc thành công.
Sau đó, đợi đến đêm, Tạ Trạc sẽ phát điên cầm Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, mang theo Phục Cửu Hạ trở về năm trăm năm trước...
Một lần lại một lần, lạc trong vòng lặp thời gian.
Lần thứ hai xuyên không, đến Bất Tử thành, chứng kiến cái chết của Tạ Trạc, trơ mắt nhìn Côn Luân suy vong, sau đó mượn sức các Chủ Thần, quay về thời thơ ấu của Tạ Trạc...
Cuối cùng... Đến giờ phút này.
Có lẽ ta chưa từng thành công ngăn cản chúng ta hòa ly.
Có lẽ ta chưa từng kịp đem cách tiêu diệt Tà Thần nói cho Tạ Trạc.
Có lẽ... Mỗi một lần, ta đều thất bại ở nơi nhân duyên đứt đoạn này...
Vì vậy Phục Cửu Hạ sẽ không ngừng quay về thời điểm này, lặp đi lặp lại, cố chấp không buông...
Lòng ta hốt hoảng, không nhịn được mà hoài nghi bản thân, hệt như lúc bất lực nhìn Côn Luân thất thủ —— ta còn có thể làm gì? Tơ hồng đã đứt, ta còn có thể làm gì đây?
Ngộ nhỡ...
Có làm gì cũng không thay đổi được kết cục?
Cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng vây lấy ta. Linh phách ta sụp đổ tức thì.
“Ngươi thua rồi.”
Ngay lúc ta tuyệt vọng đến cùng cực, bên tai chợt vang lên một giọng nói quỷ dị.
Ta nhìn quanh, phát hiện tà khí bí ẩn trên người Tạ Trạc đang biến hóa, nó rất giống Tà Thần, biến ra hàng vạn khuôn mặt, hàng vạn giọng nói, mang theo sự chế nhạo nói với linh phách ta:
“Thất bại thảm hại.”
Ta nhìn nó, không dám tin tưởng mở miệng: “Tà Thần... Không thể nào..." Linh phách ta chấn động, "Ngươi bị Tạ Trạc phong ấn trong cơ thể Chử Liên rồi cơ mà!Ngươi không thể nào..."
“Sao lại không thể?” Hắn nói, “Bốn trăm năm qua Tạ Trạc không ngừng hấp thụ tà khí trong người ngươi, mỗi đêm hắn đều đấu với ta trong mộng, sao ta không thể lén trốn vào một góc trong cơ thể hắn chứ?"
Ta kinh ngạc, không nói được thành lời.
“Chỉ là, ta chưa thể biến hắn thành thân xác của ta mà thôi. Thiếu một chút nữa. Cửu Hạ tướng quân, may nhờ có ngươi."
Nghe thấy câu này, ta giật mình sững sờ hồi lâu, run giọng nói: “Ngươi biết ta...”
“Trước khi Tễ luyện hóa thân xác, ta đã biết ngươi rồi. Chẳng qua, chưa biết ngươi là ai. Cho đến khi Phục Cửu Hạ xuất hiện, ta mới biết hóa ra sau lưng ta đám Chủ Thần còn phản kháng vô ích."
Tà Thần từ rất lâu đã biết đến sự tồn tại của ta...
Đúng rồi, ngày đó, ta chỉ vì cái lợi trước mắt, mà không ngừng nhập vào người dân Thước Sơn, còn khiến linh phách nảy sinh tà niệm.
Tà Thần nhạy bén giảo hoạt như vậy, đương nhiên hắn rất nhanh đã phát hiện ra ta.
“Bao nhiêu năm qua!" Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chưa từng ngăn cản ta."
Không ngăn cản, không can thiệp, không vạch trần, giả vờ như hắn chưa từng phát hiện ra ta.
Tận đến giờ phút này, đến ván bài cuối cùng, hắn mới ra tay hủy hoại ta.
“Ta hà tất phải cản ngươi?” Tiếng Tà Thần xuyên qua linh phách ta, “Tạ Trạc nên có một hi vọng, một điểm yếu." Hắn cười, "Ngươi xem, mấy trăm năm qua ta gieo biết bao tà khí trên người ngươi mà vẫn chưa bức điên được hắn, vậy mà hôm nay..."
Theo lời Tà Thần, ta nhìn về phía Tạ Trạc.
Hắn vẫn đứng dưới tàng cây tương tư, nhắm mắt bất động, chết lặng, không còn nhận thức.
Dáng vẻ đó... rất đúng ý Tà Thần - một cái xác không hồn...
“Dập tắt hi vọng của hắn, sớm muộn hắn cũng trở thành vật dẫn của ta. Còn ngươi... cũng hết tác dụng."
Tà Thần vừa dứt lời, tà khí liền mạnh mẽ tấn công ta.
Linh phách ta cảm nhận được sự giằng xé vô cùng mãnh liệt!
Hắn muốn giết ta!
Ta khiếp sợ hiểu ra!
Lý do ta vẫn trở về năm trăm năm trước cùng Tạ Trạc, là bởi vì linh phách muốn ngăn cản ta đã bị Tà Thần tiêu diệt vào chính thời điểm này!
Nếu bây giờ ta cũng bị Tà Thần giết chết...
Thì thượng tiên Phục Cửu Hạ sẽ tiếp tục cùng Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước.
Vòng lặp sẽ lại xảy ra một lần nữa!
Ta không thể chết ở đây được!
Nhưng ta nên làm thế nào?
Đi đến bước đường này, "nàng" nhất định cũng đã nghĩ hết mọi cách, nhưng "nàng" vẫn chết dưới tay Tà Thần.
Vậy nên, bằng mọi giá! Ta nhất định phải tìm ra một con đường mà những "ta" khác chưa từng đi!
Nhưng ta bây giờ phải làm gì mới đủ đặc biệt chứ?
Liều chết một phen cùng Tà Thần? Tìm một cục đá, một cái cây trốn tạm? Hay là... chui vào viên đá trên cổ Tạ Trạc! Trước mắt phải thoát khỏi truy sát của Tà Thần cái đã.
Nhưng... Tất cả những lựa chọn ấy, đều không khiến ta yên tâm.
Bởi vì những ý tưởng này quá dễ đoán, ta lập tức đã nghĩ ra, thì những "ta" khác chắc chắn cũng vậy.
Tuyệt cảnh đẩy ta vào một xoáy nước tăm tối sâu không thấy đáy, trước mắt có rất nhiều con đường, nhưng dường như lại không có đường sống.
Ta không thể đưa ra lựa chọn.
Linh phách bị xé rách ngày càng mãnh liệt.
Ta gần như sắp mất ý thức.
Nỗi tuyệt vọng bóp nghẹt ta, mà ta lại vô pháp chống trả.
Ta có lẽ, sẽ thật sự chết ở đây.
Nhưng ta...
Sao ta có thể chết dễ dàng như thế được?
Giây phút cuối cùng tâm trí ta lại đặt ra một câu hỏi.
Mấy ngàn năm qua ta thấy hết những đau khổ cùng cô độc của Tạ Trạc, ta bầu bạn với hắn, cũng cùng hắn nếm trải bi thương.
Ta liều mạng nhiều năm, đi nhiều con đường đến vậy, chẳng lẽ chỉ để thí mạng ở chỗ này sao?
Giáp Ất Bính Đinh, cứ chọn bừa một cái đi!
Dù sao cũng không biết chính xác, vậy liều một phen xem sao!
Nếu nhất định phải chết, không bằng cùng nhau đồng quy vô tận đi!
Ta thầm hạ quyết tâm:
Ta sẽ giết Tạ Trạc!
Tà Thần muốn giết ta, lại muốn chiếm lấy cơ thể Tạ Trạc, sao có thể để hắn được như ý!
Nếu hôm nay ta nhất định phải chết, ta sẽ cùng chết với Tạ Trạc!
Dù sao Tạ Trạc hòa ly xong cũng là bộ dạng không thiết sống, chẳng bằng tuẫn táng theo ta đi, khỏi mất công xuyên không gì nữa.
Thời khắc này, hoàn toàn phá vỡ vòng lặp thời gian!
Cùng nhau chết không toàn thây!
Chấm dứt tất cả mọi chuyện!
Ta không biết những "ta" khác có nghĩ đến chuyện này không, nhưng dù sao hiện tại ta cho rằng đây là con đường ta chưa từng thử qua!
Tạ Trạc! Chúng ta đồng quy vu tận đi!
Thế gian này, hãy để nó được yên!
Ta dùng sức mạnh cuối cùng của linh phách, đâm vào cơ thể Tạ Trạc.
Tuyệt vọng trong tuyệt cảnh, giãy giụa trong thống khổ, vô số cảm xúc biến thành không cam lòng, linh phách ta giờ đây như hòa làm một với Tạ Trạc.
Ta, tiến vào cơ thể Tạ Trạc.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế xuống ngựa, sẵn sàng chịu chém.
Phục Cửu Hạ: Ta muốn giết Tạ Trạc!
Tạ Trạc:?
Chương này kết thúc thất bại! Chính văn chắc còn một hai chương nữa?
Nhanh thôi! Hứa với các cục cưng!
___***___
Hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều~~~