Kỷ Vô Địch trơ trẽn hỏi lại: “Vậy có cái gì ta có thể mang đi?”
Tả Tư Văn không biết từ đâu xả ra một đống vải màu xám, “Có thể dùng để che thân.”
. . .
Kỷ Vô Địch vuốt cằm, hỏi những người còn lại: “Ngày mai ta nên mặc cái gì nghênh tiếp Lăng Vân đạo trưởng ni?”
Cuối cùng Tả Tư Văn một lời dứt khoát, bạch y bạch khố bạch ngoa (giày).
Kỷ Vô Địch nho nhỏ nêu ý kiến, “Bạch y dễ bẩn.”
“Bạch y là ký hiệu của lão môn chủ.”
“Trong ký hiệu của cha ta, nhất định không có dấu bùn ba?”
“Không sao. Lúc Lăng Vân đạo trưởng đến, môn chủ tuyệt không có cơ hội chạm đến bùn bẩn.”
Kỷ Vô Địch nói: “Nước tương thì sao?”
Tả Tư Văn sắc mặt không thay đổi nói: “Môn chủ khẩu vị thanh đạm, chưa bao giờ bị dính nước tương.”
Ngươi nói xạo. Kỷ Vô Địch dùng hai mắt đẫm lệ lên án.
Lên án vô hiệu. Tả Tư Văn dùng mặt lạnh quay về.
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, lại nói: “Nghe nói Lăng Vân đạo trưởng võ công cao cường, ở trên giang hồ có thể xếp vào thập đại cao thủ. Chỉ sợ hắn vừa thấy ta, sẽ phát hiện ta võ công không tốt.”
Tả Tư Văn lông mi run lên, còn chưa kịp nói, Hữu Khổng Vũ kia cũng đã nhảy dựng lên, “Môn chủ, ngươi nếu biết võ công không tốt, vì sao còn luôn không chịu bỏ công sức ra hảo hảo luyện võ? Tỷ như ngày hôm nay, rõ ràng đã tới luyện võ tràng, cư nhiên… cư nhiên lại vì đánh đàn! Môn chủ, ngươi hoang phế võ học như vậy, không thấy có lỗi với kỳ vọng của lão chưởng môn đối với ngươi, không thấy có lỗi với danh tiếng lớn như vậy của lão chưởng môn ở trên giang hồ, không thấy có lỗi với tuyệt thế võ học mà lão chưởng môn khổ tâm sáng tạo ra sao? !”
Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Nguyên nhân chính là như thế, cho nên ta mới phải ở chỗ này cho các ngươi hủy hoại a.”
. . .
Tả Tư Văn khóe miệng không ngừng co quắp, “Hủy hoại?”
Kỷ Vô Địch buồn khổ nhìn ngoài cửa sổ, “Kỳ thực, ta vốn nên là một kẻ ăn chơi trác táng. Mỗi ngày xem thanh lâu là nhà, lấy việc đùa giỡn con trai nhà lành làm ham mê, không việc gì thì đấu đấu điểu, có việc thì chọi gà, suốt ngày ở ngoài đường rong chơi, tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu, ăn chơi đàng điếm, ngập trong xa hoa trụy lạc, hoang đường sinh hoạt không tri kỉ ngày này sang ngày khác.”
Tả Tư Văn đưa tay xé đám vải bố xám thành vải rách một bả ném xuống đất, nhìn y gằn từng chữ từng chữ một: “Môn chủ, lẽ nào ngươi hiện tại không phải cũng là loại sinh hoạt này sao?”
Kỷ Vô Địch u buồn nói: “Đương nhiên là không phải. Ăn chơi trác táng không cần mỗi ngày bị lải nhải vì không học võ, cũng không cần chạy đi nghênh tiếp cái gì Vũ Đương chưởng môn, lại càng không cần mặc y phục màu trắng. Ăn chơi trác táng hẳn là phải mặc màu sắc rực rỡ, y phục thế mới dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Thượng Thước thấy Tả Tư Văn sắp ngất đi, không đành lòng tiếp nhận lấy chủ đề, “Thế nhưng ăn chơi trác táng mà gặp phải giang hồ thiếu hiệp thì chỉ có nước bị đánh. Nhưng mà giang hồ thiếu hiệp gặp phải Huy Hoàng Môn chủ thì chỉ còn cách hành lễ.”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, nghĩ quả thế, không khỏi tán thưởng nói: “Thượng đường chủ không hổ là Thượng đường chủ, quả nhiên trạm đắc thượng, khán đắc cao, sẽ không tả hữu bất công.”
. . .
Thượng Thước dùng quạt ngăn trở nhãn thần bốn phía bắn tới, mồ hôi chảy ròng ròng nghĩ: môn chủ, ngươi xác định là đang tán dương, mà không phải là đang khiêu khích ly gián, thay hắn gây thù chuốc oán?
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ còn nhớ rõ giọng nói và dáng điệu lão môn chủ lúc còn sống không?”
Kỷ Vô Địch nói: “Mơ hồ nhớ được.”
Hạ Hối không dám tùy tiện nói: “Môn chủ, lão môn chủ từ thế mới không lâu, ngươi lại chỉ nhớ được mơ hồ, không khỏi có chút. . .”
Kỷ Vô Địch đột nhiên ôm ngực, bi thương nói: “Ta cũng không muốn như vậy. Thế nhưng mỗi lần nhớ tới cha ta, ngực ta lại đau đớn khó chịu. Càng nghĩ càng đau đớn, càng đau đớn càng khó chịu đựng. Cứ như vậy phản phản phục phục (lặp đi lặp lại), ta chỉ còn nhớ được mơ hồ.”
Hạ Hối nhất thời cảm động nói: “Môn chủ, là ta trách oan ngươi rồi.”
“Ta tha thứ ngươi.” Kỷ Vô Địch lập tức quay trở lại khuôn mặt không hề gì .
Hạ Hối: “. . .”
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ nếu nhớ được giọng nói và dáng điệu của lão môn chủ, như vậy đến lúc đó, cứ y dạng đó mà làm là được. Môn chủ cùng lão môn chủ dung mạo có bảy phần tương tự, chỉ cần thần thái cử chỉ đừng làm người ta chú ý, khẳng định có thể khiến Lăng Vân đạo trưởng nhớ đến trước đây, do đó đối môn chủ sẽ thêm vài phần kính trọng.”
Kỷ Vô Địch nói: “Kỳ thực ta lại mong muốn hắn ta như nhau. Như vậy hồng bao ta hàng năm tống sẽ không cần lớn như vậy.”
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ yên tâm, hồng bao đó đều không phải từ tiền tiêu vặt của ngươi trích ra.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Bởi Vũ Đương là đại phái số một số hai giang hồ, Lăng Vân đạo trưởng ở trên giang hồ uy vọng lại rất cao. Bởi vậy Tả Tư Văn vội vã kết thúc hội nghị, chạy đi an bài việc nghênh tiếp.
Hạ Hối cũng muốn theo Thượng Thước và mọi người xin cáo lui, lại bị Kỷ Vô Địch đơn độc gọi lại.
“Hạ đường chủ nếu gánh vác nhiệm vụ thủ sơn, nói vậy đối với mọi thứ trên núi đều rõ như lòng bàn tay nhỉ?” Kỷ Vô Địch cười híp mắt hỏi.
Hạ Hối ưỡn ngực nói: “Môn chủ yên tâm, thuộc hạ tất nhiên đem toàn bộ Huy Hoàng Môn thủ hộ vững như tường đồng vách sắc.”
“Vậy trên núi đường nhỏ lối ngầm, Hạ đường chủ hẳn là cũng rất hiểu biết.”
Hạ Hối nói: “Đây là tự nhiên.”
“Như vậy, ” Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Thay ta bắt hai con khúc khúc (con dế) đến đây đi. Nhớ kỹ, phải lợi hại đó.”
Hạ Hối do dự nói: “Nếu là để Tả hộ pháp biết. . .”
Kỷ Vô Địch chỉ vào mũi của mình, “Hạ đường chủ nhớ rõ ta là ai không?”
“Môn chủ a.”
“Môn chủ lớn hay đường chủ lớn?”
“Đương nhiên là môn chủ lớn.”
“Vậy thì ngươi nghe ta, hay là ta nghe lời ngươi.”
“Đương nhiên là ta nghe lời ngươi.”
Kỷ Vô Địch thoả mãn gật đầu, “Nhớ kỹ a, đêm nay cho ta. Nhất định phải lợi hại đó.”
Hạ Hối cau mày vấn: “Môn chủ, khúc khúc thế nào mới tính là lợi hại?”
Kỷ Vô Địch lập tức hướng hắn tỉ mỉ kỹ càng giảng giải các loại bí quyết tìm kiếm khúc khúc. Như là đầu thì nên như thế nào, gáy nên như thế nào, cánh nên như thế nào, răng nên như thế nào, thanh âm khi kêu lên thì nên như thế nào…
Thế cho nên hừng đông ngày kế, Hạ Hối gặp phải Thượng Thước câu đầu tiên là: “Cái trán thiếu rộng, con mắt thiếu lồi, cổ quá hẹp, không cần… Kêu một tiếng nghe thử.”
Thượng Thước mờ mịt nói: “A?”
“Thanh âm thiếu to, loại xấu.”
Thượng Thước nhìn bóng lưng hắn rời đi, nửa ngày mới buồn bực nói: “Có ý gì?”
Chưa đến chính ngọ, Tả Tư Văn đã suất lĩnh một đám đệ tử Huy Hoàng Môn đứng ở chân núi, nghênh tiếp Lăng Vân đạo trưởng.
Ước chừng đến chính ngọ, Lăng Vân đạo trưởng mới mang theo hai gã đồ tôn thảnh thơi thảnh thơi mà đến.
Tả Tư Văn vội vàng nghênh thượng trước nói: “Huy Hoàng Môn Tả Tư Văn ra mắt Lăng Vân đạo trưởng.”
Lăng Vân đạo trưởng vội vã hoàn lễ, đối với đồ tôn bên cạnh nói: “Thanh Tuyền, Thanh Tâm, vị này là ‘kim bút thư sinh’ Tả Tư Văn đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, còn không mau tới ra mắt.”
Hai người tiểu đạo sĩ lập tức tiến lên hành lễ, Tả Tư Văn liền nói không dám.
Lăng Vân đạo trưởng nhìn một chút hắn phía sau, “Quý chưởng môn. . .”
Tả Tư Văn không chút hoang mang giải thích: “Môn chủ đã bế quan mấy tháng. Hắn trước khi bế quan từng nói, vô luận thế nào đều nhất định phải tham gia thọ yến năm nay của đạo trưởng. Ta tính tính, ước chừng cũng đã sắp tới ngày xuất quan.”
Lăng Vân đạo trưởng lơ đễnh cười nói: “Không nghĩ tới Kỷ môn chủ lại giống Kỷ lão môn chủ, đều là võ si.”
Tả Tư Văn nhất thời có loại cảm giác như ăn cơm thiu qua đêm.
Lăng Vân đạo trưởng vừa hướng lên núi đi, vừa hỏi: “Chẳng hay võ công Kỷ môn chủ hôm nay, so với lão môn chủ năm đó ra sao?”
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ tự nói, còn thua xa thật xa.”
“Chỉ sợ là khiêm tốn rồi.” Lăng Vân đạo trưởng nói, “Ta nghe nói võ công Kỷ môn chủ so với lão môn chủ năm đó chỉ có hơn chứ không kém a.”
. . .
Này đến tột cùng là từ đâu nghe được?
Tả Tư Văn không nói mà nhìn trời.
Bên sơn đạo, thúy trúc dày đặc.
Đột nhiên, một đạo bóng trắng phóng lên cao. Không đợi mọi người thấy rõ, đã chậm rãi tiêu thất trong rừng.
Tả Tư Văn kinh hô: “Môn chủ xuất quan rồi sao?”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Mới rồi là Kỷ môn chủ?”
Tả Tư Văn nói: “Đúng vậy.”
Lăng Vân đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu nói: “Ta lần trước gặp hắn, hắn vẫn còn là một niên thiếu, không ngờ hôm nay cũng đã một mình đảm đương một phía.”
Xoát.
Chỉ thấy trong rừng ánh đao chợt lóe, một loạt thúy trúc ứng với ánh quang mà đổ xuống.
Lăng Vân đạo trưởng cùng Tả Tư Văn không khỏi theo chỗ có ánh đao đi đến.
Chỗ có ánh đao.
Kỷ Vô Địch từ trong tay Hữu Khổng Vũ tiếp nhận đao, lại đối với Thượng Thước đang mặc bạch y huy phất tay.
Hữu Khổng Vũ và Thượng Thước vội vàng chạy đến chỗ sâu trong rừng trúc.
“Môn chủ.” Tả Tư Văn người chưa đến, thanh âm đã tới trước.
Kỷ Vô Địch len lén thanh thanh giọng nói, sau đó xoay người, một tay để ở sau người, một tay nắm đao, thần tình ngưng trọng.
Tả Tư Văn cùng Lăng Vân đạo trưởng chậm rãi đi tới.
“Môn chủ, Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng đích thân tới.”
Kỷ Vô Địch vội vã thu đao ôm quyền nói: “Vãn bối ra mắt Lăng Vân đạo trưởng.”
Lăng Vân đạo trưởng nhìn hắn từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Quả nhiên càng lớn càng giống lão môn chủ.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vì là thân sinh mà.”
. . .
Tả Tư Văn ở một bên đột nhiên ho lên.
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Kỷ môn chủ trời sinh tính hoạt bát, điểm ấy ngược lại không giống lão môn chủ.”
Tả Tư Văn thở dài nói: “Chỉ trách lão môn chủ đi quá sớm.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Ta xem võ công mới rồi của Kỷ môn chủ, sợ rằng so với lúc lão môn chủ ở tuổi này còn mạnh hơn mấy phần. Hậu sinh khả úy, nhi thắng vu lam [1], lão môn chủ ở dưới cửu tuyền, nhất định cũng rất vui mừng.”
Kỷ Vô Địch nhìn Tả Tư Văn không đáp lời.
Lăng Vân đạo trưởng có chút không hiểu quay đầu nhìn Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn nhất thời có loại cảm giác muốn xông lên bóp chết Kỷ Vô Địch. Thế nhưng hắn đã áp chế lại rất tốt, “Bên ngoài gió lớn, không bằng chúng ta vào nhà hãy nói. Thỉnh.”
Vì vậy, đoàn người lại quay về con đường cũ, hướng trang tử đi tới.
Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên nói: “Vì sao bước chân Kỷ môn chủ lại có chút hư nhuyễn mất trật tự, không giống như là người tập võ?”
Tả Tư Văn từ lâu đã chuẩn bị tốt đáp án, gọn gàng đáp: “Kỳ thực môn chủ đang nghiên cứu một loại bộ pháp mới. Lúc luyện bộ pháp này thì cước bộ phù phiếm, như thường nhân.”
Lăng Vân đạo trưởng cảm thấy hứng thú nhướng mày nói: “Nga, không biết bộ pháp này có gì hay? Dùng để làm gì?”
Kỷ Vô Địch Cướp lời Tả Tư Văn nói: “Bộ pháp này không có tác dụng gì, chỉ là lúc xuống núi tìm việc vui có chút thuận tiện.”
Lăng Vân đạo trưởng vô cùng kinh ngạc nói: “Thế là thế nào?”
Tả Tư Văn dáng cười cứng đơ, con mắt không ngừng hướng hắn phóng ra cảnh cáo.
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi võ công ta rất cao, cho nên mỗi lần muốn xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu đều tìm không được đối tượng. Cho nên ta chỉ có thể phản phác quy chân [2], sáng chế ra bộ pháp này, có thể làm cho người xấu không đến mức vừa thấy ta đã bỏ chạy.”
Lăng Vân đạo trưởng buồn bực nói: “Dưới chân núi rất không yên ổn sao?”
Tả Tư Văn cười gượng nói: “Đúng vậy đúng vậy, gần đây đạo phỉ tương đối tịch mịch, có điểm hung hăng ngang ngược.”
**************************************
[1] nhi thắng vu lam: màu xanh lấy ra từ màu chàm mà xanh hơn chàm, ý tương tự hậu sinh khả úy.
[2] phản phác quy chân: chất phác giản dị, trở về với sự chân thật của thiên nhiên, hòa nhập với tự nhiên. Hình như giống cái tự nhiên đạo của Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bổ, ai có đọc chắc biết ^^.