• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người ra đi, hoàn toàn bình an vô sự.

Kỷ Vô Địch buồn chán đánh một cái ngáp, cả người lung lay sắp đổ, nếu không phải Viên Ngạo Sách ở bên cạnh thường kéo y một cái, y đã sớm rớt xuống rồi.

So với y, càng thống khổ hơn chính là Hoa Hoài Tú. Hắn từ nhỏ đến lớn, bất kể đi đâu, đều là tiền hô hậu ủng, tôi tớ thành đàn, thế nhưng lần này để được thêm vào tổ của Kỷ Vô Địch, tùy tùng của hắn và Đoan Mộc Hồi Xuân đều không có theo tới.

Bởi vì Kỷ Vô Địch nói người càng ít càng tốt.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhưng thật ra thích ứng rất tốt, dọc đường ngắm cảnh, rất nhởn nhơ.

Viên Ngạo Sách đột nhiên ‘di’ một tiếng.

Kỷ Vô Địch cùng hắn ở gần nhau nhất, lập tức tỉnh táo lại nói: “Có giường rồi sao?”

“Không phải giường, là người.” Viên Ngạo Sách nói, “Ta nghe thấy tiếng vó ngựa.”

Qua khoảng thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, mọi người nghe được tiếng vó ngựa lục tục truyền đến.

Hoa Hoài Tú và Đoan Mộc Hồi Xuân đối với võ công của Viên Ngạo Sách đều âm thầm hoảng sợ.

Phiền Tế Cảnh trông về phía xa nói: “Lá cờ đó, hình như là tiêu kỳ (cờ của tiêu cục).”

“Là cờ của Định Viễn tiêu cục.” Đoan Mộc Hồi Xuân nói. “Phía trước là An Khang, rất gần với Định Viễn tiêu cục ở Tây kinh, gặp phải bọn họ cũng là tất nhiên.”

Hoa Hoài Tú nhíu nhíu mày nói: “Chúng ta lánh đi được không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chúng ta nếu thấy được bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng thấy được chúng ta. Lúc này lánh đi, rất khó.”

Phần giữa đôi mày của Hoa Hoài Tú càng lúc nhăn càng chặt.

Kỷ Vô Địch đối Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi đoán hắn là nợ tình hay là nợ tiền?”

Viên Ngạo Sách không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nợ tình.”

Kỷ Vô Địch cười nói: “Ta cũng nghĩ thế. A Sách, tim chúng ta đúng là có linh tê nhất điểm thông a!”

Bọn họ xưa nay nói chuyện đều không coi ai ra gì, sở dĩ bọn người Hoa Hoài Tú đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Trên mặt Hoa Hoài Tú nhất thời có vài phần không duyệt, thế nhưng rất nhanh đè ép xuống lại. Hoa gia giỏi nhất là tính toán, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với Huy Hoàng Môn và ma giáo Ám tôn, thực đúng là việc làm không có đầu óc.

Hai đạo nhân mã đến gần.

Đối phương cưỡi một con ngựa lao tới.

Thiếu nữ trên ngựa hồng y tuyết sưởng (áo khoát lông cừu), xinh đẹp như hoa, thấy Hoa Hoài Tú thì, hai mắt lại càng như hóa thành hai vũng xuân thủy, minh diễm chiếu nhân. “Hoa biểu ca.”

Hoa Hoài Tú chưa kịp trả lời, đã nghe Kỷ Vô Địch cảm khái nói: “Ngươi đến tột cùng có bao nhiêu hảo đệ đệ hảo muội muội thế?”

Phiền Tế Cảnh hạ giọng đối y nói: “Quan hệ của ta với hắn, người biết được rất ít, xin Kỷ môn chủ hãy bảo mật.”

“Không nhiều lắm. Kể cả Tế Cảnh nữa, bất quá chỉ mười sáu người mà thôi.” Hoa Hoài Tú diện vô biểu tình trả lời.

Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng hạ giọng nói: “Yên tâm, bí mật của ngươi, ta sẽ tiếp tục giữ lại cho.”

Phiền Tế Cảnh: “…”

Thiếu nữ dùng đôi mắt sáng đảo qua, trong mắt nhất thời sáng lên, “Trên giang hồ lúc nào thì có nhiều người niên khinh tuấn kiệt như vậy chứ?”

Hoa Hoài Tú nói: “Ngươi không bằng đoán đoán.”

Kỷ Vô Địch nhỏ giọng đối Viên Ngạo Sách nói: “Ta cá, hắn nhất định là lười giới thiệu.”

Viên Ngạo Sách nói: “Đồng ý.”

Thiếu nữ nhưng thực sự bắt đầu suy đoán. Nàng quan sát Đoan Mộc Hồi Xuân nửa ngày, nói: “Y bạch như tuyết, ôn nhã như ngọc, phong độ phiên phiên, khí vũ hiên ngang… Đoan Mộc công tử của Tê Hà sơn trang?”

Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười thi lễ, “Tống cô nương hảo nhãn lực.”

Thiếu nữ nói: “Ngươi sao biết ta họ Tống?”

Đoan Mộc Hồi Xuân không nhanh không chậm nói: ” ‘Hỏa phụng’ của Định Viễn tiêu cục Tống đại tiểu thư, giang hồ ai lại không biết?”

Tống Minh Lam cười nói: “Ta tuy có chút danh tiếng, nhưng nếu cùng so sánh với những đại nhân vật như các ngươi, lại cực kỳ thua kém rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân khiêm tốn nói: “Đại nhân vật ba chữ, tại hạ trăm triệu lần không dám nhận.”

“Đoan Mộc công tử khiêm tốn rồi.” Tống Minh Lam chuyển hướng Phiền Tế Cảnh, “Mới nãy Hoa biểu ca gọi ngươi Tế Cảnh, nói vậy ngươi chính là tân tú của Cửu Hoa phái Phiền Tế Cảnh.”

Phiền Tế Cảnh nói: “Ra mắt Tống cô nương.”

“Mẫu thân ngươi cùng mẫu thân ta tuy không phải đồng tông, thế nhưng đồng tộc, lại nói, ta cũng nên gọi ngươi một tiếng biểu ca mới phải. Phiền biểu ca.” Tống Minh Lam gọi rất tự nhiên thoải mái.

Phiền Tế Cảnh nhưng có vài phần xấu hổ. Năm đó mẫu thân hắn một mực hạ gả [1] cho phụ thân hắn, chọc giận Hoa gia, đem tên mẫu thân hắn từ trong gia phả gạch bỏ. Sở dĩ, nghiêm khắc mà nói, hắn cùng Hoa gia đã không còn liên quan gì nữa.

Hoa Hoài Tú pha chút thâm ý nhìn hắn một cái.

“Nói đến đại nhân vật, hai vị đây cũng tuyệt đối là nổi nhất.” Tống Minh Lam giục ngựa đến trước mặt Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách, dịu dàng cười một cái, “Nếu ta đoán không lầm. Vị này chắc là ma giáo Ám tôn tuổi còn trẻ đang dương danh thiên hạ! Mà vị này, đương nhiên là Huy Hoàng Môn môn chủ, là thiếu niên anh hùng được tôn sùng nhất trong chốn giang hồ, Kỷ Vô Địch Kỷ môn chủ.”



Tĩnh, cực tĩnh.

Bốn phía chỉ có tiếng gió thổi qua cờ của Định Viễn tiêu cục phát ra tiếng phần phật.

Dáng cười tự tin trên mặt Tống Minh Lam từ có đến không.

Hoa Hoài Tú chậm rãi nói: “Sai rồi.”

Phiền Tế Cảnh nói tiếp: “Ngược rồi.”

Tống Minh Lam sửng sốt, không tin nổi mà nhìn về phía Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách.

Kỷ Vô Địch nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Ngươi sao lại nghĩ ta giống A Sách a?”

Tống Minh Lam ngơ ngác nói: “Ta cũng không nghĩ ngươi giống ma giáo Ám tôn, ta chỉ nghĩ… Hắn giống Huy Hoàng Môn môn chủ hơn.”

Viên Ngạo Sách: “…” Cũng tức là nàng đối ma giáo Ám tôn căn bản không chút ấn tượng, chỉ là loại trừ xong, còn lại ai, chính là kẻ đó.

Đoan Mộc Hồi Xuân phá vỡ bầu không khí ngốc lăng, nói: “Tống cô nương sao lại xuất hiện ở đây?”

Tống Minh Lam hoàn hồn nói: “Lăng Vân đạo trưởng một canh giờ trước đã đến An Khang thành, vừa lúc cha ta đang ở An Khang thành thăm bạn, biết chuyện xảy ra giữa các vị và Lam Diễm Minh, liền bảo ta đi tiếp tiếp ứng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Vậy Lăng Vân đạo trưởng giờ đang ở đâu?”

“Bọn họ đã cùng cha ta tới Tây kinh trước.” Nàng dừng một chút lại nói, “Lăng Vân đạo trưởng nói qua, nhóm thứ hai đi chính là Tôn chưởng môn, thế nhưng dọc đường đi tới, ta vẫn chưa gặp được.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Có lẽ là đã rẽ lối khác rồi.”

Tống Minh Lam nghe vậy cũng không suy tính thêm, “Đã thế, xin các vị hãy đi cùng ta.”

Định Viễn tiêu cục thêm vào xong, đội ngũ lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Tống Minh Lam là một người rất thích náo nhiệt, thỉnh thoảng nói chuyện với Hoa Hoài Tú, Đoan Mộc Hồi Xuân. Hoa Hoài Tú đáp lại rất có lệ, Tống Minh Lam phảng phất như đã tập mãi thành quen, hồn nhiên không ngại. Một lát sau, nàng lại thả chậm mã tốc, cùng Kỷ Vô Địch, Viên Ngạo Sách sóng vai nói: “Ngươi thật là Kỷ Vô Địch?”

Kỷ Vô Địch nói: “Rất khó nói.”

Tống Minh Lam sửng sốt.

“Chính là nếu lúc ta sinh ra, đã bị người đánh tráo, vậy ta đây sẽ không phải là Kỷ Vô Địch mà ngươi nghĩ rồi.”

Tống Minh Lam bỗng nhiên cười nói: “Ngươi thật thú vị, không giống như trong tưởng tượng của ta.”

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Trong tưởng tượng của ngươi thì là cái dạng gì?”

Kỷ Vô Địch trả lời: “Giống như ngươi vậy.”

“Cũng không phải.” Tống Minh Lam nói, “Kỷ Vô Địch trong lòng ta, hẳn phải là thị mặt vuông tai rộng, cao to uy mãnh. Mắt như chuông đồng, mũi như huyền đảm. Chỉ thét một tiếng, đủ để bốn phương sợ hãi.”

Viên Ngạo Sách nói: “Cái cuối cùng coi như có chút dính dáng.”

Tống Minh Lam nói: “Kỷ môn chủ là truyền nhân của Huy Hoàng lão môn chủ, uy hiếp địch nhân sợ, đương nhiên không phải việc khó.”



Y không phải là uy hiếp địch nhân sợ. Mà là tiếng đàn như ma âm, khiến cho người khác phải sợ.

Viên Ngạo Sách yên lặng nghĩ.

Tống Minh Lam đột nhiên nhẹ giọng nói: “Viên tiên sinh thật như người khác nói, vì kính nể con người Kỷ môn chủ, mới đồng ý cung hắn ra roi (sai bảo) sao?”



Viên Ngạo Sách nhướng mày nói: “Ta lúc nào thì cung hắn ra roi?”

Tống Minh Lam ngạc nhiên nói: “Thế nhưng giang hồ đồn đại, ngươi là tùy tùng của Kỷ môn chủ a.”

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách là bán thân không bán nghệ.”

Tống Minh Lam, Viên Ngạo Sách: “…”

Đi vào An Khang thành, Tống Minh Lam liền đề nghị tìm nhà trọ nghỉ tạm.

Đám người Kỷ Vô Địch đã lăn qua lăn lại một ngày đêm, vừa mỏi vừa mệt, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Thế nhưng lúc phân gian phòng, Kỷ Vô Địch lại ồn ào một trận. Nguyên nhân là do có quá nhiều gian phòng.

“Ta muốn cùng A Sách một gian.” Y rất kiên trì.

Tống Minh Lam nói: “Ta sao có thể để Kỷ môn chủ và Viên tiên sinh chen chúc trong một gian phòng được?”

“Như vậy A Sách mới có thể bảo hộ ta a.” Kỷ Vô Địch cố sống cố chết nắm lấy tay áo Viên Ngạo Sách không chịu buông.

Tống Minh Lam lúng túng nói: “Nếu Kỷ môn chủ lo lắng, ta sẽ phái người canh giữ trước cửa phòng Kỷ môn chủ.”

Kỷ Vô Địch vẫn không buông tay.

Viên Ngạo Sách thản nhiên nói: “Có lẽ, chúng ta đi?”

Hoa Hoài Tú nói: “Nếu Kỷ môn chủ đã kiên trì, Minh Lam, ngươi cứ theo ý hắn mà làm đi.”

Tống Minh Lam đành phải nghe theo.

Vào phòng gian, Kỷ Vô Địch nhảy phốc lên giường, đá văng chăn ra, nằm ở bên trong, vươn ngón tay hướng Viên Ngạo Sách ngoắc ngoắc nói: “A Sách, tới đây.”

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Làm cái gì?”

“Không có gì, chỉ là nhớ tới…” Kỷ Vô Địch phiền muộn nói, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, cư nhiên ngay cả hôn cũng chưa từng hôn qua.”



Khóe mắt Viên Ngạo Sách lại bắt đầu giật, “Ngươi và Thượng Thước hôn nhau chưa?”

“Không có.”

“Chung Vũ?”

“Không có.”

“Tả Tư Văn?”

“Cũng không có.”

Viên Ngạo Sách nói: “Cho nên, chúng ta quen biết còn chưa đủ lâu.”

“Nhưng mà bọn họ không giống.”

“Có gì không giống?”

Kỷ Vô Địch lẽ thẳng khí hùng nói: “A Tả chỉ có A Hữu mới được hôn. A Thượng chỉ có A Chung mới được hôn. Sở dĩ, ta cùng A Sách hôn nhau.”

Viên Ngạo Sách hồ nghi nói: “Ngươi xác định Thượng Thước và Chung Vũ từng hôn nhau?”

“Tuy rằng không thấy được, thế nhưng…” Kỷ Vô Địch nắm tay nói, “Ta tin tưởng chắc chắn là như thế!”

Viên Ngạo Sách: “…”

“A Sách, nếu ngươi không muốn hôn lên mặt, hôn môi cũng được mà.” Kỷ Vô Địch đang ôm mặt, cười híp mắt nhìn hắn.

Viên Ngạo Sách ngạc nhiên nói: “Lẽ nào lúc ngươi nói mấy chuyện này, không cảm thấy mất tự nhiên sao?”

“Vì sao lại mất tự nhiên?” Kỷ Vô Địch chớp mắt, “Hơn nữa ta ở trong Di Hồng viện đã theo Thúy Hoa học thật lâu. Thúy Hoa nói với cấp độ hiện giờ của ta, làm hoa khôi cũng còn dư dả đó.”

“Vậy sao ngươi không đi làm hoa khôi đi?”

“Như thế thì A Sách phải tiêu tiền như nước mới gặp được ta. A Sách nghèo như vậy, không có nhiều tiền như thế, chúng ta chẳng phải không được gặp mặt nhau?” Đối với kết quả này, Kỷ Vô Địch rất u buồn.



“Ngươi còn không ngủ?” Viên Ngạo Sách hướng giường đi tới. Trong phòng chỉ có một cái giường, hắn mệt mỏi một ngày đêm, thực không muốn nằm dưới đất ngủ.

Kỷ Vô Địch hưng phấn ôm mặt, “Ngủ, lập tức ngủ.”

Cửa bị gõ hai tiếng cốc cốc, thanh âm của Tống Minh Lam ở bên ngoài vang lên, “Viên tiên sinh.”

“A Sách, đừng để ý tới nàng.” Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

Viên Ngạo Sách nhìn y một cái, sau đó xoay người mở cửa.

“A Sách…” Kỷ Vô Địch u oán.

“Viên tiên sinh.” Tống Minh Lam vừa muốn mở miệng, đã thấy nhãn thần băng lãnh không gì sánh được của Viên Ngạo Sách.

Tống Minh Lam nhất thời đem đầy lời muốn nói nuốt xuống lại, hóa thành hai chữ. “Mộng đẹp.”

Phanh. Cửa vô tình đóng lại.

****************************

[1] ý chỉ gả cho người có thân phận địa vị thấp hơn mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK