Lục Thanh Y không nói hai lời tiến vào xe ngựa.
Trình Trừng Thành còn đang do dự, đã thấy Vương Đại Đạt đem roi ngựa đưa cho hắn.
“Cưỡi ngựa không phải thuận tiện hơn sao.” Trình Trừng Thành chần chừ tiếp nhận roi ngựa, ngồi lên càng xe hướng bên trong nhìn. Lục Thanh Y dang tay dang chân nằm ở bên trong, không biết là ngủ hay là thức.
Trình Trừng Thành thở dài, tự an ủi bản thân mình: còn hơn trước đây phải cõng y đi, hôm nay có ngựa chạy thay, coi như có tiến bộ rồi.
Từ Thái Sơn đến Hoa Đại cương tuy chỉ cần hơn một canh giờ, nhưng xét thấy kỹ thuật đánh xe của Trình Trừng Thành thập phần sinh nộn (kém), hai con ngựa dưới sự chỉ huy của hắn thất điên bát đảo mà đi oan uổng không ít chặng đường, cho nên lúc bọn họ đến Hoa Đại cương thì, đã là hai canh giờ sau.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Lục Thanh Y đã duỗi người chui ra khỏi xe ngựa.
Trình Trừng Thành nhìn y vẻ mặt thích ý, nhịn không được đấm đấm thắt lưng mình.
Lục Thanh Y liếc mắt về phía hắn, “Rất ít khi đánh xe?”
Trình Trừng Thành cảm thấy nên hợp thời thể hiện sự khổ cực của mình một chút, nhân tiện nói: “Cưỡi ngựa tương đối nhiều, đánh xe nhưng là lần đầu tiên.”
Lục Thanh Y gật đầu, “Lát nữa trở về cũng để ngươi đánh xe luôn. Ta cho ngươi thêm cơ hội để rèn luyện.”
. . .
Trình Trừng Thành không chối từ.
Bởi vì hắn cảm thấy dù không có mấy lời lúc nãy, đường về tuyệt đối cũng là hắn đánh xe.
Lục Thanh Y xuống xe cùng thôn dân của Hoa Đại cương hỏi thăm tình huống.
Trình Trừng Thành nhìn thấy thân ảnh gầy yếu của Lục Thanh Y bị thôn dân bao phủ, trong lòng mọc lên một cỗ thất lạc không hiểu được, phảng phất như bản thân chỉ là một xa phu không quan trọng.
Không lâu sau, Lục Thanh Y liền từ trong đám người “đấu tranh” mà chui ra, trong lòng còn ôm không ít thứ.
“Tới Cuồng Phong trại.” Y đem đồ vật thả lên càng xe, người chui lại vào bên trong.
Trình Trừng Thành liếc mắt.
Trứng gà, bánh bao đậu, lê, hoa cải. . . Lễ vật đủ loại.
Hắn ngồi trên càng xe, hướng thôn dân đang tha thiết nhìn lại mà phất tay.
Thôn dân cố lấy hết dũng khí hô lớn: “Xa phu! Đánh xe cẩn thận một chút, đừng để Lục chưởng môn bị xóc!”
Trình Trừng Thành: “. . .”
Xa phu điều khiển ngựa nhanh chóng tiêu thất khỏi tầm nhìn.
Ngay lúc thôn dân xoay người định trở về thì, đột nhiên nghe được một tiếng kêu to, “A.”
. . .
Trình Trừng Thành chậm chạp bò ra khỏi hố, phủi phủi y phục, đang muốn đi cứu Lục Thanh Y, đã thấy y người đầy bụi đất tự mình đi ra rồi.
“Ta phải thanh minh trước, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi không phải xuất phát từ ta.” Lục Thanh Y nói.
Trình Trừng Thành ngẩn ra, “Cũng không phải ta.”
. . .
Trong cái hố, hai con ngựa lay lay lắc lắc đứng lên, tông mao run run.
Lục Thanh Y nói: “Ngựa nếu vì quá kích động, khả năng đột nhiên kêu ‘a’ lớn bao nhiêu?”
Trình Trừng Thành suy nghĩ một chút nói: “So với khả năng ta kêu ‘a’ lớn hơn.”
Lục Thanh Y: “. . .”
Một cái tay đột nhiên từ dưới thùng xe bị ngã thò ra, sau đó là một trận soạt soạt, thùng xe rung mấy cái, một bóng người huyết nhục không rõ ở phía dưới chậm rãi bò ra.
Lục Thanh Y nhìn bộ quần áo bị bùn đất và máu nhiễm đến mức nhìn không ra màu gốc của hắn, từ từ nói: “Nếu ta không nhìn lầm, hắn là thám báo của Cuồng Phong trại.”
Trình Trừng Thành mở to mắt, “Cuồng Phong trại có cả thám báo sao?”
“Nghe nói trại chủ của Cuồng Phong trại Thiết Phong trước khi vào rừng làm cướp, đã từng là một gã tướng quân.” Lục Thanh Y nói, “Sau vì vi phạm quân kỷ, bị đánh gãy một chân.”
Trình Trừng Thành nói: “Cho nên?”
“Cho nên Cuồng Phong trại có thám báo.”
Trình Trừng Thành ngồi xổm người xuống, nhìn thám báo đang nỗ lực bò ra từ dưới thùng xe, mỉm cười nói: “Ta giờ rất ngạc nhiên, vì sao nơi này lại có cái hố to như thế. Cũng rất hiếu kỳ, hắn vì sao bị đè ở phía dưới.”
Thám báo kia chậm rãi ngẩng đầu.
Máu loãng từ trên trán chảy vào mắt hắn, khiến hắn đau đến nhắm mắt lại.
Trình Trừng Thành đưa tay đem người kia kéo lên. Kỳ thực hắn vạn phần không muốn làm chuyện này, nhưng nhìn Lục Thanh Y ở bên kia như lão tăng nhập định, không cần nghĩ cũng biết nếu như hắn không động thủ, vậy thì ba người bọn họ chỉ có thể ngồi xổm bên hố đến tối thôi.
“Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Thám báo thân thể run lên, nhỏ giọng nói: “Trại chủ nói qua, nam tử hán đại trượng phu, uy vũ không khuất phục!”
Trình Trừng Thành từ trong lòng xuất ra một thỏi bạc, để vào tay hắn, “Vậy phú quý thì sao?”
Thám báo dùng răng cắn cắn, là bạc thật, lập tức thu vào trong lòng nói: “Trại chủ sớm biết người của phái Thái Sơn sẽ quản chuyện này, cho nên cố ý sai người đào hố ở đây. Sau đó lại có vài người đề nghị trong hố nên cắm thêm vài thanh trúc nhọn, vì vậy trại chủ vừa giám sát hướng đi của các ngươi, vừa làm chuyện này. Ai ngờ. . .”
“Ai ngờ ngươi một cây còn chưa cắm, chúng ta đã đi qua rồi.” Trình Trừng Thành thay hắn nói tiếp.
Thám báo nói: “Lại càng không nghĩ tới, các ngươi không đợi ta rời đi, đã ngã xuống đây.”
. . .
Trình Trừng Thành thấy máu trên mặt hắn, thương hại nói: “Chúng ta đưa ngươi về làng xem đại phu.”
Thám báo rụt đầu lại, “Không được. Đám thôn dân kia thấy ta, sẽ cho ta đi gặp Diêm vương. Các ngươi mặc ta tự sinh tự diệt là tốt rồi.”
Trình Trừng Thành cảm thấy thám báo rất thú vị, nói: “Chúng ta đang muốn đến Cuồng Phong trại.”
“Ta biết.” Thám báo nói, “Trại chủ đã đợi từ lâu.”
Trình Trừng Thành thấy hắn vẻ mặt quyết tuyệt, cũng không tiện miễn cưỡng, đành phải đối Lục Thanh Y nói: “Lục chưởng môn, chúng ta đi thôi.”
Lục Thanh Y vẫn ngồi bất động.
“Lục chưởng môn?” Trình Trừng Thành lại có dự cảm bất hảo.
“Xe ngựa vì sao lại rơi xuống?” Lục Thanh Y hỏi.
. . .
Trình Trừng Thành cười khan nói: “Ý của Lục chưởng môn là?”
“Cõng đi.” Lục Thanh Y rất trực tiếp.
. . .
An an phận phận ở phái Thái Sơn làm khách không tốt sao? Vì cái gì lại muốn xung phong đi làm những chuyện phí sức không kết quả như thế?
Trình Trừng Thành trên đường cõng Lục Thanh Y đến Cuồng Phong trại, trong đầu vẫn nghĩ về vấn đề này.
Cuồng Phong trại quả nhiên đã sớm biết họ muốn tới, Cuồng Phong trại trại chủ Thiết Phong còn tự mình ra cửa đón.
Để duy trì hình tượng, Trình Trừng Thành lúc sắp đến Cuồng Phong trại đã đem y thả xuống. Vì thế hắn vẫn bị Lục Thanh Y cho mấy cái liếc mắt.
“Lục chưởng môn.” Thiết Phong vừa nghe thấy tiếng bước chân, đã từ xa hỏi thăm.
Lục Thanh Y mỉm cười nghênh đón, “Thiết trại chủ, đã lâu không gặp.”
“Không lâu không lâu, bất quá là hai tháng lẻ sáu ngày thôi.” Thiết Phong ôm quyền, ánh mắt lướt qua vai Lục Thanh Y, nhìn về phía Trình Trừng Thành ở sau y.
Trình Trừng Thành mỉm cười chắp tay nói: “Thanh Thành Trình Trừng Thành, ra mắt Thiết trại chủ.”
Thiết Phong ở trên người hắn quan sát thật lâu, mới đối Lục Thanh Y nói: “Nguyên lai Lục chưởng môn thích thanh niên tài giỏi.”
Trình Trừng Thành đột nhiên cảm thấy trên người một trận ác hàn. Từ khi xuất đạo tới nay, hắn vẫn được gọi là hậu khởi chi tú (nhân tài mới xuất hiện), nhưng chưa có câu nào như “Thanh niên tài giỏi” trong miệng Thiết Phong khiến hắn mất tự nhiên như thế.
Lục Thanh Y thản nhiên nói: “Ta chỉ tới nói cho ngươi biết, vô luận ngươi quấy rối thế nào, ta cũng không có khả năng lấy muội muội ngươi.”
Thiết Phong nhe răng cười nói: “Ta cũng muốn nói cho ngươi hay, muội muội ta đã xuất giá rồi.”
Lục Thanh Y nhíu mày nói: “Vậy sao ngươi còn muốn đánh cướp ở Hoa Đại cương?”
Thiết Phong nói: “Ta nói cho ngươi biết. Ân oán của chúng ta không phải chỉ hôn sự của muội muội ta là có thể giải quyết.”
Trình Trừng Thành vốn vẫn thấy kỳ quái, Cuồng Phong trại cùng với Thái Sơn tuy nói là một đen một trắng, nhưng trên giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều tự có quy củ, đến giờ vẫn là nước sông không phạm nước giếng. Cuồng Phong trại sao phải làm phái Thái Sơn mất mặt nhiều lần như thế, nguyên lai ở giữa còn có một đoạn sâu xa như vậy. Bất quá hắn nghĩ không ra chính là, Thiết Phong vì sao muốn đem muội muội nhà mình gả cho Lục Thanh Y. Đừng nói đến hắc bạch bất lưỡng lập, Lục Thanh Y này ngoại trừ là chưởng môn của phái Thái Sơn ra, đích thực. . . Không chút ưu điểm.
Hắn đấm đấm thắt lưng vì đánh xe và cõng người mà đau nhức, trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu: không chỉ không chút ưu điểm, mà còn lười biếng kinh người.
Lục Thanh Y nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Thiết Phong hắc hắc cười lạnh nói: “Vậy phải xem biểu hiện của Lục chưởng môn rồi.”
Trình Trừng Thành nhìn về phía Lục Thanh Y.
Trên giang hồ trừ phi là huyết hải thâm cừu, những tranh chấp khác đều có thể văn giải võ giải, nói văn giải, chính là hai phái ngồi xuống hoà đàm. Võ giải là đại biểu hai phái dùng võ để giải quyết. Đó cũng là lý do Lục Thanh Y cùng với hắn hai người cùng đi.
Nhưng nhìn Thiết Phong, không giống văn giải, cũng không giống võ giải, có chút khiến người khác đoán không được rồi.
Lục Thanh Y đột nhiên mở miệng hỏi: “Cơm tối của các ngươi có vịt hầm không?”
Thiết phong nhíu mày nói: “Cái gì?”
“Cơm tối nhà ta có vịt hầm.” Lục Thanh Y nói, “Nếu các ngươi không có, ta phải về nhà ăn đã.”
. . .
Nhìn thấy sắc mặt Thiết Phong trắng xanh bất định, Trình Trừng Thành có chút hả hê. Xem ra Lục Thanh Y trực lai trực vãng cũng không phải chỉ nhắm vào một mình hắn.
Thiết Phong nửa ngày mới đáp một câu, “Có! Lập tức đi hầm!”
Lục Thanh Y ăn cơm tối rất bất mãn.
Con vịt hầm kia hầm còn thiếu lửa.
Suốt bữa cơm, mặt Lục Thanh Y đều tối sầm. Bất quá dù thế, y vẫn ăn không ít, dù sao cũng là ăn không trả tiền.
Trình Trừng Thành lúc ăn cơm rất cẩn thận, Thiết Phong gắp món nào, hắn tiếp theo sẽ ăn món đó. Món nào không chạm qua, hắn kiên quyết không chạm vào.
Thiết Phong nhìn thấu tính toán của hắn, khinh miệt hừ lạnh.
Trình Trừng Thành cũng lơ đễnh. Với hắn mà nói an toàn là trên hết.
Một bữa cơm ăn xong, hắn cảm thấy không được bình thường. Ánh mắt vốn rõ ràng cũng bắt đầu mờ đi, hắn nỗ lực mở mắt, đã thấy Thiết phong gục xuống bàn cười quỷ dị.
“Ngươi. . .” Trình Trừng Thành không nghĩ tới hắn vì bẫy mình mà ngoan độc tới mức, không tiếc bản thân ăn theo.
Thiết Phong cười lạnh nói: “Nơi này là địa bàn của ta. . . Coi như ta ngất xỉu, cũng không sao.”
. . .
Chờ Trình Trừng Thành thông suốt đạo lý này, trước mắt đã là một mảnh hắc ám. Hắn nguyên bản còn trông cậy vào Lục Thanh Y có thể nhìn thấu được sự quỷ dị của Thiết Phong, nhưng trước lúc hắn sa vào hôn mê, rõ ràng nghe thấy từ vì trí của Lục Thanh Y vang lên một tiếng đập đầu xuống mặt bàn.
Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, đầu vẫn như cũ lưu lại một chút chóng mặt.
Hắn giật giật, tứ chi vẫn tự do, thế nhưng ngực hình như bị thứ gì đó đè lên. Hắn cúi đầu vừa nhìn, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên lai đặt trên ngực hắn không phải là thứ gì khác, mà chính là một cái đầu.
Đáng ăn mừng chính là, phía dưới đầu vẫn còn dính với thân thể. Không đáng ăn mừng chính là, thân thể của chủ nhân cái đầu kia đang ở trần, thứ gì cũng không mặc. Hắn rất nhanh thì phát hiện, y phục của mình không nhiều hơn người này bao nhiêu.
“Ngươi. . .” Trình Trừng Thành dè dặt đẩy người kia một chút.
Người kia lẩm bẩm, chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt.
Trình Trừng Thành ở trong lòng lộp bộp một tiếng, cái đầu đang choáng váng đột nhiên thanh tỉnh không gì sánh được.
—— Lục Thanh Y.