Mặt trăng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, liên tiếp hai ngày đều bày ra ánh trăng sáng bạc.
Kỷ Vô Địch dọn ra hai cái ghế, cùng với Viên Ngạo Sách ngồi trong sân ăn điểm tâm (bánh ngọt) uống trà ngắm trăng.
“A Sách, ngươi có phát hiện bụng ta đang phì ra không?” Y nhéo một khối bụng lên.
Viên Ngạo Sách không thèm liếc mắt nói: “Giờ lại hối hận vì đã ăn nhiều, có phải là quá muộn rồi?”
“Ta không phải hối hận đã lỡ ăn nhiều. Ta chỉ đang nghĩ. . .” Kỷ Vô Địch đưa tay kề sát bên miệng, vô cùng nhỏ giọng nói, “Người khác thấy được, có thể cho là ta đang mang thai hài tử của ngươi không?”
. . .
Viên Ngạo Sách không nói một lời đủ thời gian một chén trà nhỏ, mới chậm rãi nâng chén trà lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: “Sẽ không.”
Kỷ Vô Địch dẩu môi lên nói: “A Sách, lẽ nào ngươi nghe không hiểu, kỳ thực ta không muốn hỏi vấn đề này?”
Viên Ngạo Sách hồ nghi mà nhìn y.
“Kỳ thực ta muốn hỏi,” Ngón tay Kỷ Vô Địch ở trên bàn chọc a chọc a chọc, “A Sách, ngươi chuẩn bị lúc nào thì cùng ta viên phòng?”
. . .
Viên Ngạo Sách tiếp tục uống trà.
“A Sách, chúng ta cũng đã hôn qua. Ngươi sẽ không bội tình bạc nghĩa chứ?” Vẻ mặt Kỷ Vô Địch rất lo lắng, phi thường lo lắng.
Viên Ngạo Sách đem chén trà đã uống cạn buông xuống, thiêu mi nói: “Ngươi xác định?”
“Ân!” Kỷ Vô Địch gật đầu không chút do dự .
“Cho dù, từ nay về sau không được nhìn nam nhân nào khác ngoài ta ra?” Khóe môi Viên Ngạo Sách nhếch lên một cái cười nhạt, thế nhưng nắm tay đang đặt bên người lại từ từ xiết chặt.
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói: “Vì sao?”
Nắm tay Viên Ngạo Sách bỗng nhiên thả lỏng, hừ lạnh nói: “Quên đi.”
Kỷ Vô Địch lập tức nắm lấy tay hắn, vẻ thương cảm nói: “A Sách, cho ta thêm một cơ hội nữa nha.”
Viên Ngạo Sách theo dõi y, “Hỏi lại một lần, ngươi sẽ đồng ý?”
“Vì sao?” Kỷ Vô Địch vẫn chính là câu vừa rồi.
Viên Ngạo Sách thiếu chút nữa đem răng cắn nát. “Vì ta thích thế.”
“Lẽ nào A Sách muốn đem ta độc chiếm?” Kỷ Vô Địch hai mắt tỏa sáng.
“. . . Ai nói?”
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu không ngươi vì sao không cho ta nhìn A Tả A Hữu A Thượng A Chung A Hạ bọn họ?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta lúc nào thì không cho ngươi nhìn bọn họ?”
“Ngươi rõ ràng nói sau này không được gặp nam nhân khác ngoài ngươi.” Kỷ Vô Địch hạ giọng nói, “Tuy A Thượng bọn họ lớn lên không có đẹp như A Sách, nhưng bọn hắn thật là nam nhân không có sai.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Trăng lên đến giữa trời.
Bạch đạo nhân sĩ mắt thấy hôm nay không có khả năng xảy ra kỳ tích mây che kín trời, liền lục tục chuẩn bị trở về phòng.
Kỷ Vô Địch đột nhiên đứng lên nói: “Chúng ta đi cứu Lăng Vân đạo trưởng đi”
Đông tác của mọi người dừng lại, sau đó ánh mắt cùng xoát xoát rơi vào trên người đang đứng trong sân cười đến vô tội kia.
Hoa Hoài Tú rất không duyệt nói: “Kỷ môn chủ không phải nói ánh trăng quá sáng, không thích hợp đi cứu người sao?”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta chỉ nói là ánh trăng rất sáng, thích hợp ngắm trăng, nhưng cúng chưa nói không thích hợp cứu người a.”
Trình Trừng Thành nói: “Không biết nguyên nhân Kỷ môn chủ muốn đi cứu người vào lúc này là gì?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách nói bụng ta bị phệ rồi, phải tản bộ nhiều.”
Những người khác lập tức đem ánh mắt chuyển lên mặt Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách thản nhiên nói: “Muốn đi không.”
Loại thái độ lên mặt bắt nạt người hiển nhiên chọc giận phần lớn mọi người, mắt thấy bọn họ chuẩn bị hất tay nói không đi. Viên Ngạo Sách lại nói tiếp: “Nếu như bọn ta cứu được Lăng Vân, ta sẽ nói hắn biết, chỉ có bọn ta muốn cứu hắn. Nếu như chúng ta cứu không được Lăng Vân, ta sẽ nói hắn biết, trừ bọn ta, không ai nguyện ý cứu hắn.”
. . .
Cư nhiên có người lại có thể vô sỉ đến mức này!
Khiến người giận sôi, thật là quá khiến người giận sôi mà!
Bạch đạo nhân sĩ không ngừng dùng nội tâm đối hắn lên án. Ánh trăng chiếu lên mặt bọn họ, biểu tình phong phú lại đặc sắc.
Trình Trừng Thành vội ho một tiếng, nói: “Thế nhưng tối nay sắc trời quá sáng, e không tiện lẻn vào.”
Phiền Tế Cảnh đột nhiên vỗ một cái vào lan can, nói: “Ta hiểu dụng ý của Kỷ môn chủ rồi.”
Kỷ Vô Địch cái loại hành vi không có nguyên tắc, tự ý làm bậy còn có dụng ý gì chứ?
Những người khác khinh bỉ nghĩ. Thế nhưng xuất phát từ lễ phép, bọn họ vẫn chậm đợi lời giải thích của hắn.
Phiền Tế Cảnh nói: “Chúng ta đều muốn thừa dịp dạ hắc phong cao để cứu người, bởi vì ánh trăng quá sáng, dễ lộ hành tung, thế nhưng người của Lam Diễm Minh sao có thể không nghĩ như thế? Cho nên lúc trăng mờ, bọn họ đề cao cảnh giác, lúc ánh trăng sáng, ngược lại hay chủ quan. Ta nghĩ Kỷ môn chủ chính là nghĩ vậy, mới cố ý dùng ngược.”
Vẻ mặt đại đa số đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vô Địch tất nhiên cũng bất đồng.
Ngay cả Thượng Thước và Chung Vũ nghe Phiền Tế Cảnh giải thích xong, nhất thời đều có chút không chắc liệu môn chủ nhà mình có hay không ý tứ này .
Trình Trừng Thành thấy đại thế đã mất, đành phải dẫn đầu phụ họa nói: “Kỷ môn chủ quả là tâm tư kín đáo, đã thế, chúng ta thu dọn đồ đạc, tức khắc đến Tĩnh Hương am.”
“Không tốt.”
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Trình Trừng Thành quay đầu nhìn lại, chính là Lục Thanh Y đang khoác đan y (áo đơn) đi ra.
“Không biết Lục chưởng môn có cao kiến gì?” Trên miệng hắn thì khách khách khí khí, nhưng trong lòng lại dị thường không thoải mái. Nếu không đồng ý, vì sao không sớm nói ra một chút? Sao lại chờ hắn mở miệng rồi mới đi ra? Đây rõ ràng là cố ý làm mất mặt hắn.
Lục Thanh Y thật không nghĩ nhiều như hắn, chỉ là oán giận nói: “Ta đang ngủ, không có tinh thần để đi.”
Trình Trừng Thành quay đầu nhìn Kỷ Vô Địch. Củ khoai nóng phỏng tay như vậy ném cho y là vừa lúc.
Kỷ Vô Địch cũng oán giận nói, “Ngươi lần trước rõ ràng nói nghe ta, ta bảo làm gì thì làm cái đó mà.”
. . .
Lần trước là vì bớt chuyện, ai biết lần này lại thành nhiều chuyện.
Lục Thanh Y rất ảo não nói: “Thế nhưng ta ngủ sẽ tứ chi vô lực, không có khí lực đi Tĩnh Hương am.”
Kỷ Vô Địch nói: “Không sao, Trình Trừng Thành tuổi trẻ lực tráng, để hắn cõng ngươi đi thì được rồi.”
. . .
Trình Trừng Thành muốn cự tuyệt, lại không nói nên lời.
Lục Thanh Y cảm thấy chủ ý này cũng không sai, thế nhưng da mặt hắn có dày tới đâu, cũng không thể trước mặt mọi người làm trò xấu hổ như vậy.
Chờ đến khi mọi người đều đã đi gần hết, hai người mới phát hiện bọn họ vẫn đang đứng tại chỗ.
Thiếu ánh mắt như có như không từ bốn phía, Trình Trừng Thành thở ra một hơi, “Ách, Lục chưởng môn. . .”
“Ngươi chờ một chút, ta đổi y phục.” Lục Thanh Y xoay người vào nhà.
Hắn đổi y phục rất nhanh, không lâu sau đã thu thập xong một thân bố y (quần áo vải) lam thẫm đi ra.
Cùng với đám người Viên Ngạo Sách, Hoa Hoài Tú so sánh, Lục Thanh Y không thu hút lắm, phảng phất như đứng trong đoàn người sẽ lập tức bị che phủ. Thế nhưng đơn độc nhìn kỹ, lại cảm thấy hắn ngũ quan nhu hòa, cùng ánh trăng phối hợp, khiến Trình Trừng Thành vốn có phần nóng nảy chậm rãi lắng xuống.
Lục Thanh Y buộc đai lưng xong, hướng hắn ngoắc.
Trình Trừng Thành liền bước lên phía trước nói: “Vũ khí của Lục chưởng môn đâu?”
Lục Thanh Y nói: “Vũ khí của ta là đại gia hỏa*, lát nữa ngươi cõng ta không tiện, ta để lại trong phòng rồi.”
. . .
Dáng cười của Trình Trừng Thành suýt nữa không duy trì được.
Đường đường là Thái Sơn chưởng môn lại thật sự muốn cho hắn cõng?
Hắn không hề chuyển mắt nhìn Lục Thanh Y, muốn từ trên khuôn mặt kia tìm ra chút vết tích lúng túng cùng ngại ngùng. Thế nhưng hắn thất bại rồi. Lục Thanh Y dù bận vẫn ung dung đứng đó, chỉ còn chờ hắn khom lưng mà thôi.
Thái độ đúng mực mà Trình Trừng Thành tu luyện nhiều năm thiếu chút nữa thì phá công.
Bất quá chỉ là thiếu chút nữa.
Đối mặt vởi vẻ chờ mong không chút che dấu của Lục Thanh Y, hắn mỉm cười, đi tới trước mặt, chậm rãi khom lưng, giọng ôn hòa nói: “Lục chưởng môn, mời.”
Lục Thanh Y thoáng cái đã nhảy lên lưng hắn.
Trình Trừng Thành hít sâu một hơi, phi thân nhằm hướng ánh trăng.
Trên đường im ắng.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, trong sáng như gương.
Kỷ Vô Địch ôm lấy cổ Viên Ngạo Sách, hưởng thụ một cái lên cao một cái xuống thấp khi hắn nhảy lên.
“A Sách.” Y đem vẻ mặt kề sát vào cổ hắn.
Viên Ngạo Sách cảm thấy trên cổ một trận mắt lạnh, thả chậm cước bộ, đưa tay sờ sờ lên mặt y, “Rất lạnh?”
Kỷ Vô Địch lại cọ cọ vào hắn, “Chỉ cần ở bên A Sách, lòng vĩnh viễn là mùa xuân.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày, cố chọn hướng có nhiều cây cối rậm rạm để đi.
Xa xa, vài cái phòng xá liên tiếp một chỗ, dưới ánh trăng, tràn ngập ngân quang.
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, chúng ta đừng đi cứu người nữa được không?”
“Vì sao?”
“Ta luyến tiếc đi hết con đường này.” Cái tay ôm lấy cổ hắn lại xiết chặt hơn nữa.
Viên Ngạo Sách lặng lẽ không lên tiếng.
“A Sách?” Kỷ Vô Địch làm nũng cắn tai hắn một cái.
Tai Viên Ngạo Sách xẹt một cái hồng lên.
Hắn đột nhiên dừng cước bộ, buông y xuống.
Kỷ Vô Địch hưng phấn nói: “Không đi nữa?”
“Ta có chuyện hỏi ngươi.”
Vẻ mặt Viên Ngạo Sách nhìn y rất nghiêm túc, khiến Kỷ Vô Địch không thể không thu hồi vẻ hưng phấn, nghiêm túc gật gật đầu nói: “A Sách hỏi.”
“Ngươi có biết bí mật của Lăng Vân đạo trưởng là cái gì không?” Hai mắt Viên Ngạo Sách chăm chú theo dõi y, không buông tha một biểu tình nhỏ nào trên mặt y.
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt.
“Biết, hay không biết?” Viên Ngạo Sách nhìn y, lần đầu tiên trong đời, lòng bàn tay bởi vì chờ đợi và khẩn trương mà đổ mồ hôi lạnh.
Kỷ Vô Địch chậm rãi gật đầu, “Biết.”
Viên Ngạo Sách thở phào nhẹ nhõm, trực giác nói với hắn, Kỷ Vô Địch đã biết rồi. Trực giác hắn trước nay đều rất linh mẫn, hắn không tin lần này là ngoại lệ. Nhưng hắn lo lắng Kỷ Vô Địch, lo lắng đáp án hắn chờ được ngược với trực giác của hắn.
May là, nó không hề lừa gạt hắn.
Kỷ Vô Địch thấy hắn thật lâu không lên tiếng, nhịn không được nói: “A Sách không hỏi sao?”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi ta biết cái gì a?” Kỷ Vô Địch nói, “Đây mới là phần đặc sắc nhất, không phải sao?”
Viên Ngạo Sách cười lắc đầu nói: “Không, ngươi đã nói phần đặc sắc nhất rồi.”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói, “A Sách cảm thấy có Lăng Vân là ma giáo giáo chúng một chút cũng không hề đặc sắc sao?”
Viên Ngạo Sách không có hảo khí nói: “Đương nhiên. Đường đường là ma giáo trưởng lão cư nhiên lại lưu lạc đến mức phải dựa vào nhiều bạch đạo như vậy liên thủ cứu ra, thật quá mất mặt về nhà rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Cái này cho thấy Lăng Vân đạo trưởng nhân duyên tốt.” Là ma giáo trưởng lão lại khiến cho cả bạch đạo lòng như lửa đốt muốn cứu ra, không thể nói là không thành công a.
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu không có Lam Diễm Minh bóc trần, ta cũng không tin nổi ma giáo lại ở trong bạch đạo sắp xếp một con cờ như vậy.”
Kỷ Vô Địch cúi đầu, nhỏ giọng nói: “A Sách không sợ ta nói ra?”
“Ngươi có sao?” Viên Ngạo Sách thản nhiên nói.
“Không biết.” Kỷ Vô Địch trả lời được không chút do dự. Y chưa bao giờ là người giữ mồm giữ miệng.
Viên Ngạo Sách sờ sờ tóc trên đầu y, “Vậy thì tùy đi.”
Kỷ Vô Địch ngơ ngác nhìn hắn.
“Dù sao lúc ở Thập Ác lao ta cũng đã đáp ứng ngươi không về ma giáo nữa.” Hắn nhún vai, “Cho nên dù ngươi có nói, đau đầu cũng chỉ có tên kia thôi.”
***********************
* vốn tưởng là ‘các ngươi’ nhưng lại có câu để ở nhà phía dưới nên đoán là không phải, khả năng là một thứ vũ khí gì đó giống cái xe ô tô đó, bó tay ;__;