Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng đập một cách tuyệt vọng vào lưng em trai.

Mặc cho Trâm Anh vừa đánh vừa cào cấu vào lưng cậu đến rướm máu, Trí Khoa tiếp tục chịch chị cậu như điên, cậu nhấp mạnh côn thịt, mỗi lần như vậy Trâm Anh lại cất tiếng kêu đau đớn. Sau một lúc, nàng không còn sức nữa, đành nằm yên chịu trận đến khi Trí Khoa gầm lên một tiếng rồi bắn khí xối xả vào trong âm đạo chị cậu. Cậu bất tỉnh nằm lăn qua bên…

Khi cậu tỉnh dậy thì cậu thấy Trâm Anh đang khóc thút thít bên cạnh. Bây giờ Trí Khoa mời đo được tầm quan trọng kinh người của việc làm của cậu. Cậu vừa phá trinh người chị yêu mến của cậu, một việc tày trời. Cậu tỉnh rượu, lạnh cả người, cậu lắp bắp: “Chị Trâm Anh, em đã làm gì vậy? Chết em rồi.”

Trâm Anh càng tủi thân khóc lớn hơn…

Trí Khoa đứng phắt dậy: “Em biết lỗi của em rồi, chị Trâm Anh, em chỉ còn nước bỏ nhà ra đi để chị không bao giờ gặp lại em nữa, chị tha lỗi cho em.”

Cậu đã quyết định như vậy rồi, nên bỏ về phòng mình. Cậu hùng hục sửa soạn vali, nghĩ đến chuyện phải bỏ nhà ra đi, không gặp lại cha mẹ và chị Trâm Anh, Trí Khoa không cầm được nước mắt ứa ra.

Phần Trâm Anh thì nàng giật mình khi nghe Trí Khoa nói như vậy. Nàng lo sợ nếu Trí Khoa bỏ nhà ra đi thì hậu quả không biết sao mà lường được. Cả gia đình sẽ bị tan nát… Trâm Anh đứng dậy mặc nhanh một cái áo ngủ rồi chạy sang phòng Trí Khoa. Nàng đi khập khiễng vì trong âm đạo nàng còn đau nhức, một vệt máu còn dính trên đùi trần.

Nàng đứng dựa cửa nhìn Trí Khoa vừa khóc vừa dọn quần áo. Nàng thấy lòng mình dịu lại. Nhìn em mình đang đau khổ, nàng quên bẵng đi nỗi khổ của chính mình. Nàng kêu: “Trí Khoa…”

Trí Khoa nhìn lên thấy chị cậu tiều tụy, bơ phờ đứng như một pho tượng. Cậu chạy lại quỳ xuống: “Em xin lỗi chị.”

Rồi cậu ôm hai đùi chị cậu mà khóc. Trâm Anh đưa tay vuốt tóc em. Nàng bối rối thấy gương mặt Trí Khoa đang úp vào địa điểm của mu âm hộ nàng. Vì chỉ mặc một cái áo lớn chỉ che được một phần thôi nên mu âm hộ nàng còn lồ lộ ra đó. Nàng ngượng quá, đẩy Trí Khoa ra. Nhưng Trí Khoa cứ ôm ghì đùi chị cậu cậu úp mặt vào mu âm hộ chị cậu mà năn nỉ xin lỗi rối rít. Cậu ngửi mùi âm hộ nồng nặc của chị cậu, mùi âm hộ và cả mùi khí của cậu.

Cậu khóc nói: “Chị Trâm Anh, chị tha thứ cho em nghe.”

Trâm Anh nói nhỏ: “Em đã làm việc tày trời, nhưng không nên hấp tấp mà lấy những quyết định điên rồ. Em đừng bỏ nhà đi chỉ làm khổ thêm cả gia đình. Cha mẹ có tội tình gì đâu mà em lại muốn làm cho cha mẹ khổ?”

Trí Khoa toát mồ hôi, cậu biết mình đã suy nghĩ hồ đồ. Cậu nắm tay Trâm Anh: “Vậy em phải làm gì bây giờ?”

Trâm Anh: “Thôi cái đó ngày mai sẽ tính, bây giờ em đi ngủ đi.”

Thấy Trâm Anh không nặng lời hơn, giọng nàng tuy buồn bã nhưng không có vẻ khẩn trương, Trí Khoa yên tâm phần nào, cậu nghe theo lời chị cậu.

Về phòng Trâm Anh trằn trọc suốt đêm, đầu óc nàng trống rỗng, nàng không biết phải suy nghĩ làm sao. Có điều lạ là nàng không thấy thù ghét Trí Khoa chút nào. Sáng dậy, nàng bước qua phòng Trí Khoa. Trâm Anh yên tâm thấy Trí Khoa ngủ ngon lành, đến nổi để lòi cả côn thịt ra ngoài chăn. Trâm Anh trân trân nhìn côn thịt, chính côn thịt này đà phá trinh nàng đêm hôm qua. Trâm Anh lại thấy lòng mình lâng lâng, thật khó hiểu.

Khi cậu thức dậy thì Trí Khoa lấy smartphone gọi đến văn phòng của chị cậu để năn nỉ chị cậu tha thứ cho cậu. Trâm Anh làm mặt giận biểu cậu phải chờ mình về rồi mới giải quyết chuyện này. Khi đến giờ tan sở thì Trâm Anh về nhà ngay. Bước vào nhà, nàng thấy Trí Khoa thấp thỏm vòng tay đứng chờ nàng như học trò có lỗi đang chờ cô giáo phạt. Trâm Anh cười thầm trong bụng nhưng nàng không khỏi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt Trí Khoa. Cậu chạy ra mừng rỡ nắm lấy tay chị. Trâm Anh đỏ bừng mặt, định rút tay ra nhưng rồi nàng cũng để yên cho Trí Khoa nắm tay. Trí Khoa lo lắng ân cần hỏi: “Chị Trâm Anh, chị có được một ngày vui hay không?”

Trâm Anh càng đỏ mặt hơn, chị quát nhẹ: “Vui cái gì mà vui! Nhức đầu muốn chết đi…”

Trâm Anh liếc nhìn thấy em mình xịu mặt, nàng càng đay nghiến: “Nghĩ đến em chỉ muốn đập tan xác em ra cho hả giận…”

Trí Khoa cúi đầu tiu nghỉu thật tội nghiệp, Trâm Anh thấy hơi hối hận đã quá lời nên dịu lại: “Nói vậy thôi, chứ chị cũng được một ngày bình thường.”

Trâm Anh nghĩ thầm mình không thật sự thành thật với chính mình khi nói ra câu đó: Thật sự thì cả ngày trong văn phòng Trâm Anh cứ nghỉ miên man đến hình ảnh đêm qua khi nàng để cho Trí Khoa lấy trinh nàng. Mà mỗi lần nghĩ đến thì người nàng nóng ran lên, đến độ con Ðào, đứa bạn thân trong sở phải lo lắng: “Này sao coi bộ mặt mày đỏ hừng hực… có bị sốt không đó?”

Mà Trâm Anh nghĩ mình cũng thật khó hiểu: Nàng có một người bạn trai cũng nắm tay nhau đi dạo ngoài bờ sông mỗi chiều thứ bảy nhưng đối với anh ta nàng chỉ cho sờ vú qua loa hoàn toàn không chịu để anh ta làm bất cứ cử chỉ nào khác, vậy mà tối hôm qua… Dù Trí Khoa có lỗi nhưng Trâm Anh cũng có gánh một phần trách nhiệm: Nàng đã không phản ứng kịp thời để ngăn chặn những cử chỉ hồ đồ của Trí Khoa. Dù có cho là bị sai nhưng Trâm Anh phải nhận phần trách nhiệm của mình. Trâm Anh xấu hổ đến nghỉ lúc Trí Khoa leo lên người nàng, để côn thịt nóng hổi của cậu áp lên mu âm hộ của nàng… Trâm Anh đã đứng bật dậy vì bối rối, phải bỏ đi ra ngoài sân công ty một lúc để lấy lại nhịp thở bình thường…

Trí Khoa rón rén hỏi Trâm Anh: “Chị Trâm Anh chị còn đau không?”

Bây giờ thì Trâm Anh thấy âm hộ mình không còn đau như hồi sáng nữa, ngược lại nàng nghe hình như có một luồng lực gì lạ lùng đang di chuyển khắp cả cơ thể mình. Một cái cảm giác thật là lạ nhưng cũng thật khoan khoái…

Nàng liếc nhìn thấy Trí Khoa đang trân trân nhìn nàng. Trâm Anh hơi ngượng dưới ánh mắt âu yếm đầy lo âu đó, nàng quay mặt đi giả bộ cậu đùa: “Làm gì mà nhìn chị dữ vậy, bộ thấy tà ma hay sao vậy?”

Trí Khoa cười hì hì: “Chị đẹp thiệt!”

Ðược khen Trâm Anh lúng túng không biết phải trả lời làm sao, may mà Trí Khoa đề nghị: “Chị Hai nè, hay là mình đi chơi một vòng nghe rồi đi ăn cái gì đó cũng được, chị khỏi phải nấu cơm. Em đói quá.”

Trâm Anh do dự một lúc rồi đồng ý.

Trí Khoa lấy xe Wave chở chị Trâm Anh. Lúc đầu Trâm Anh cố ngồi nhích ra xa, không muốn đụng vào Trí Khoa nhưng rồi qua vài mấy đoạn đường gồ ghề thì nàng đành phải ôm lấy Trí Khoa để giữ vững được thăng bằng. Sau một lúc, Trâm Anh thở nhẹ ra rồi áp má mình vào lưng em trai. Nàng lâng lâng ngửi lấy mùi đàn ông, nàng dụi mặt vào lưng áo Trí Khoa mà nhớ đến mùi nồng nồng của cậu đêm hôm qua, khi hai thân thể trần trụi quấn quýt với nhau. Nghĩ đến đó tự nhiên Trâm Anh thấy xấu hổ quá, nàng chợt đưa tay ra đánh mạnh vào lưng Trí Khoa.

Trí Khoa bị đau kêu lên: “Ui da, chị làm gì mà lại đánh em đau quá!”

“Chị ghét em quá! Chỉ muốn đập em cho bỏ ghét.” Rồi Trâm Anh đập thêm vài cú vào lưng Trí Khoa.

Trí Khoa cắn răng mà chịu. Cậu tự nghĩ: ““Ðược chị cho chịch một lần thì đánh nát lưng em cũng chấp nhận!”

Ðánh cho đỡ xấu hổ xong, Trâm Anh lại dựa đầu vào vai Trí Khoa. Trí Khoa mừng lắm, cậu biết là chị của cậu không căm giận cậu nhiều sau biến cố đêm qua. Cậu mỉm cười thò tay ra sau nắm lấy tay chị mình vòng qua ôm bụng của cậu. Trâm Anh để yên. Nàng thấy lâng lâng dễ chịu: Chưa chao giờ nàng ôm lưng một người đàn ông như vầy và nàng chợt liếc nhìn xung quanh xem có ai thấy động tác “táo bạo” của nàng hay không. Nhưng hình như người đi đường chả ai thèm để ý đến cặp trai gái đang ôm nhau trên chiếc xe Honda. Trí Khoa mừng lắm, cậu cũng thấy lòng mình say say như uống cả mấy chai bia. Cậu đang chở chị cậu và được chị cậu ôm siết, người chị vừa cho cậu chơi tối hôm qua! Mà hình như chị cậu đã tha thứ cho cậu, nghĩ đến đó côn thịt của cậu lại từ từ cương lên.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK