Trâm Anh cũng cảm nhận ngay khi tay nàng đụng vào cái vật cưng cứng. Nàng đỏ bừng mặt trong bóng tối. Nàng định rút tay ra nhưng không hiểu sao nàng lại để yên. Cảm giác thật là thú vị. Côn thịt em trai của nàng sao mà cứng như khúc gỗ! Nàng chỉ nghe cậu nhưng đây là lần đầu tiên nàng chạm tay vào một côn thịt đàn ông. Chính côn thịt quái ác này đã làm nàng quằn quại đau đớn tối hôm qua khi cậu len lỏi vào khe âm hộ của nàng. Nghĩ đến đó nàng thò tay bóp mạnh một cái. Trí Khoa cong mình lại rên ríu rít: “Chị Trâm Anh, đừng, chị làm côn thịt em đau quá!”
Trâm Anh bặm môi: “Ai biểu… ai biểu… làm đau lại cho biết chừng!”
Nhưng Trâm Anh cũng bớt tay lại không bóp mạnh côn thịt của Trí Khoa nữa.
Trí Khoa: “Chị muốn trả thù em hả?”
Trâm Anh: “Ừ, trả thù đó thì sao?”
Khoa: “Chị đau là chỉ lần đầu thôi. Em hứa với chị là mấy lần sau…”
Trâm Anh lấy tay kia thụi mạnh vào sườn Trí Khoa: “Em bậy. Không có lần sau nào hết!!! Em bậy… em bậy…”
Lần này Trâm Anh thụi mạnh quá, Trí Khoa đau quá kêu lên mấy tiếng, chiếc xe lảo đảo làm Trâm Anh hết hồn kêu thét lên. Trí Khoa cố cầm vững tay lái lại rồi đậu vào lề. Cậu hú hồn thở mạnh rồi cằn nhằn: “Chị Trâm Anh… chị kỳ cục quá nghe, chị làm em đau muốn chết đi, lưng thì bầm tím, còn côn thịt thì bị xây xước hết…”
Trâm Anh cũng sợ quá, may mà không bị té xe, nhưng rồi nàng lại cười khúc khích: “Xạo hoài… mới đụng một chút mà lại làm quá lố, em là thanh niên trai tráng chứ bộ.”
“Ðể em cởi áo cho chị xem, tối hôm qua chị cào lưng em xước hết đây nè.” Trí Khoa hậm hực nói.
Trâm Anh chỉ mặt Trí Khoa: “Ðừng đổ thừa ngược lại nghe!”
Thấy Trí Khoa còn bực, Trâm Anh cậu nhỏ: “Cái tội của em, đem tứ mã phanh thây cũng đáng lắm. Chị chưa bắt tội em là phước cho em lắm đó. Thôi để chị vuốt cho bớt đau!”
Rồi nàng dịu dàng lấy tay xoa nhẹ lên côn thịt của Trí Khoa. Thấy vậy Trí Khoa cười hì hì: “Vốn liếng chỉ có bao nhiêu đó mà chị lại ngược đãi nó như vậy.”
Hai chị em xòa ra cười vui, bao nhiêu bực bội hình như đã tan biến gần hết. Họ để xe đó rồi nắm tay nhau đi dạo dọc theo bờ sông. Họ đi ăn chè xong rồi kiếm một băng ghế ngồi xuống, Trí Khoa thành khẩn hói chị cậu: “Chị Trâm Anh, chị còn giận em không?”
Trâm Anh đỏ mặt lúng túng. Nàng cũng không biết phải trả lời ra sao. Ðáng lý ra nàng phải căm hận Trí Khoa thấu xương vì cậu đã cưỡng hiếp nàng và đã lấy đi cái trinh tiết quý báu của đời con gái nàng. Hơn nữa cậu lại là em trai của nàng, cậu đã không tôn trọng người chị cậu mà lại còn… Thật sự hồi sáng khi ra khỏi nhà, nàng căm giận cậu lắm.
Nhưng rồi không hiểu sao sự căm hận đó cũng nhanh chóng tiêu tan. Nàng vẫn thấy thương yêu em trai của mình, không những vậy, còn có thêm một cái gì đó lâng lâng khó hiểu đang hiện ra trong đầu nàng: Trâm Anh thấy lòng mình dịu lại khi nghỉ Trí Khoa là người đàn ông đầu tiên mình đã trao thân. Trâm Anh nhớ lại cảm giác tối qua khi Trí Khoa đút côn thịt cậu vào khe âm đạo của nàng, lúc đó Trâm Anh vừa đau đớn nhưng lại vừa có ý nghĩ lạ lùng là mình thấy thật nhẹ nhõm vì đã trút đi được cái gánh nặng trinh tiết vào lứa tuổi gần thành gái già. Ðã vậy thà trao trinh tiết cho Trí Khoa mà mình thương yêu hơn là cho một người đàn ông nào khác. Từ chiều đến giờ nàng cũng hả dạ khi thấy em trai lăng xăng lo lắng cho nàng, cái gì cũng lễ phép chị Trâm Anh đây chị Trâm Anh đó!
Nghĩ vậy nhưng Trâm Anh cũng làm bộ hằn hộc: “Giận muốn chết đi chứ sao không?”
Liếc thấy cậu tiu nghỉu, Trâm Anh đành phải mỉm cười: “Thôi nói vậy thôi, chứ cái gì đã qua thì phải cho qua thôi.”
Trí Khoa mừng rỡ: “Vậy chị tha thứ cho em phải không?”
Nàng đáp: “Chưa biết! Ðể xem em có lờn mặt chị sau này không, rồi sẽ tính!”
Trí Khoa: “Chị tha thứ cho em, em mừng lắm, em hứa sẽ hết lòng tôn trọng chị, không bao giờ có gì làm chị phải bực em.”
Trâm Anh cảm động, đưa tay ra vuốt tóc đứa em trai. Nàng dịu dàng đặt đầu lên vai cậu. Mùi đàn ông nồng nồng lại len vào mũi nàng làmTrâm Anh thấy thật sảng khoái. Trí Khoa cười nhỏ làm Trâm Anh ngước đầu lên hỏi: “Cười cái gì vậy?”
“Em nói cái này chị đừng la em nghe.” Khoa trả lời.
Trâm Anh: “Ừ, nói đi…”
Khoa: “Chị hết giận em rồi thì tối nay… chị cho em chơi chị nữa nha.”
Trong bóng tối, Trâm Anh đỏ bừng mặt lên, nàng hứ một tiếng rồi véo vào tay Trí Khoa làm cậu oái lên một tiếng. Cậu cười hì hì: “Thì chị đã cho em một lần rồi thì…”
Trâm Anh: “Bộ cho một lần rồi… rồi… phải cho hoài sao? Gì mà vô lý vậy? Chị đập cho một trận bây giờ!”
Trí Khoa nhướng mình dậy rồi giả bộ quỳ gối trước mặt Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, em năn nỉ chị hết mình mà. Chị cho em chơi chị một lần nữa nghe.”
Trâm Anh ngượng ngùng mắc cỡ đến đỏ bừng mặt mày, nàng vùng vẫy đứng dậy: “Em ăn nói… ăn nói… gì… gì… mà…”
Khoa: “Chị không trả lời em thì em quỳ đây suốt đêm!”
Vài người đi đường tò mò nhìn cảnh tượng làm Trâm Anh lúng túng quá: “Em thật là điên hết chỗ nói. Ðứng dậy đi, người ta đang ngó mình nè, kỳ cục quá!”
Mấy người đi đường bắt đầu dừng chân lại để nhìn, Trí Khoa vẫn cứ lỳ ra: “Chị Trâm Anh, chị hứa với em đi nhe, chị cho em chơi một lần nữa đi.”
Trâm Anh quýnh lên, đành nói: “Thôi về đi mà, rồi tính sau.”
Trí Khoa mừng lắm vì cậu đoán là khi chị như vậy thì giống như có một tia hy vọng mong manh nào đó… biết đâu chị Trâm Anh lại chịu cho cậu chơi chị một lần nữa? Côn thịt của cậu lại tự động ngóc đầu dậy!
Cậu lái xe chạy nhanh về nhà.
Hai chị em leo cầu thang lên lầu. Ðứng trước cửa phòng mình, Trâm Anh nói nhỏ: “Thôi em về ngủ đi.”
Khoa hỏi: “Còn chị thì chị làm gì?”
Trâm Anh đáp: “Chị nghe nhạc một chút rồi cũng đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Trí Khoa năn nỉ: “Còn sớm mà chị, chị cho em vào phòng nghe nhạc với chị một lúc đi!”
Cậu xong, không chờ Trâm Anh trả lời, Trí Khoa bước mau vào phòng chị cậu. Không biết làm sao hơn, Trâm Anh cũng đành phải đi theo em trai của mình. Nàng nóng ran mặt khi nhìn thấy cái giường còn bề bộn chăn gối. Cũng chính trên cái giường này mà tối hôm qua nàng đã trao thân cho Trí Khoa! Chợt nàng hốt hoảng khi nhìn thấy vết máu khô trên tấm vải giường: Máu trinh của nàng vẫn còn nằm sờ sờ ra đó. Trâm Anh ngượng quá, luống cuống cả tay chân. Nàng tự trách sao mình vô ý quá, không dọn dẹp hồi sáng để bây giờ không biết trốn vào đâu. May mà mẹ không có nhà, nếu không, lỡ bà bắt gặp thì hậu quả không biết đâu mà lường được!