Trí Khoa cũng kêu lên: “Chị Trâm Anh! Được gối đầu lên mu âm hộ chị mà ngủ, sướng dễ sợ!!!”
Cậu dụi mặt vào đám lông âm hộ của Trâm Anh mà hít mấy hơi dài sảng khoái. Xong cậu âu yếm ôm siết tấm thân trần trụi của chị mình hôn lấy hôn để, làm nàng cười: “Bỏ chị ra, chị còn phải dậy sửa soạn đi làm…”
“Không, em không chịu, chị ở nhà với em.” Nói xong, cậu lật sấp Trâm Anh ra mà giả bộ cắn vào mông trắng ngần của nàng. Trâm Anh cười hăng hắc vì bị nhột. Mông nàng nổi da gà. Cả hai vật lộn với nhau như hai đứa con nít. Trâm Anh đâu mạnh bằng Trí Khoa nên sau một lúc thì nàng bị nằm đè ra, Trí Khoa nằm lên người nàng. Cả hai nhìn nhau thích thú: Tìm lại được cái không khí hồi còn trẻ cứ thích đùa giỡn vô tư làm cả hai thấy thật vui. Trâm Anh để Trí Khoa hôn lên má, lên vú nàng, nàng thấy mình thật hạnh phúc, nhiều khi hạnh phúc thật là đơn giản, đâu cần phải tìm đâu xa!
Trí Khoa cười cười: “Chị ơi, em lại thèm chị quá nè.”
Trâm Anh đỏ mặt vì nàng cảm nhận rõ ràng côn thịt em trai cứng ngắc đang đè lên mu âm hộ của nàng. Chính nàng cũng hứng tình. Còn gì sướng bằng khi sáng thức dậy trong vòng tay một người đàn ông mà mình yêu thương. Lần đầu tiên trong đời, Trâm Anh được thức giấc trên giường mình với một người con trai nằm kế bên. Nàng nhắm mắt lại để tận hưởng cảm khoái mới lạ đó. Bên ngoài tiếng chim líu lo trên mấy cây nhãn ngoài vườn làm không khí thật thanh bình. Trâm Anh mở mắt ra âu yếm nhìn Trí Khoa: “Chị cũng vậy!”
Nàng không ngờ mình dám táo bạo như vậy, dám cậu ra cho một người khác cảm nghỉ thầm kín của mình, dù người đó cũng chỉ là em của mình.
Trí Khoa: “Vậy thì em đút côn thịt vào chị nghe! Chị đừng lo, em chỉ đút vào cho đã thèm thôi.”
Trâm Anh mở rộng hai đùi ra cho Trí Khoa nằm vào giữa háng. Âm đạo nàng còn ẩm ướt khí của đêm qua nên côn thịt Trí Khoa chui vào không khó khăn lắm. Khe âm đạo dù sao vẫn còn hẹp làm Trâm Anh nhăn mặt một cái. Trí Khoa dè dặt ấn côn thịt của cậu tách hai âm môi ra hai bên để côn thịt cứng ngắc chui vào trong âm đạo. Sau vài phút thì côn thịt đã vào hết trong cái động đầy thịt non, Trí Khoa nằm im không động đậy.
Trâm Anh vòng hai tay ôm lưng em trai. Nàng nhắm mắt lại vì sung sướng. Ðây là lần thứ nhì âm đạo của nàng được đón tiếp côn thịt này. Thật không có gì tả cho xiết khoái cảm tuyệt vời khi khe âm đạo đầy ắp côn thịt đàn ông!!! Cả hai nằm im hưởng thụ… Trâm Anh nghe rõ vách tường thịt non trong khe âm đạo đang nhịp co thắt côn thịt đứa em yêu dấu của mình. Nàng muốn la lên vì sung sướng, con tim của nàng như muốn bùng nổ ra vì tràn đầy tình cảm chan chứa.
Sau một lúc, cực chẳng đã, Trí Khoa mới rút côn thịt cậu ra: “Thôi chị phải dậy sửa soạn đi, không thôi trễ bây giờ. Em sẽ mua thuốc cho chị rồi tối nay chị cho em chịch chị thật sự nghen!”
Trâm Anh cau mày: “Em ăn cậu thô lỗ quá đi nha.”
Trí Khoa cười hì hì: “Trong phòng the giữa vợ chồng, đâu có gì gọi là thô lỗ nữa?”
Trâm Anh trợn mắt lên: “Ai là vợ chồng? Nói vậy mà nói được!”
Trâm Anh thấy lòng mình lâng lâng vui. Chưa bao giờ nàng thấy gần gũi với một người nào như với Trí Khoa lúc này, ngay cả với con Ðào, đứa bạn thân nhất của nàng cũng không được như vầy.
Trí Khoa nheo mắt giễu cợt: “Thì em với chị bây giờ cũng coi gần như là vợ chồng rồi mà!”
Trâm Anh cũng đành cười theo: “Ai mà thèm lấy em làm chồng. Chồng gì mà ăn nói tục tĩu quá.”
Khoa: “Vậy nếu em hết tục tĩu thì chị chịu lấy em làm chồng nghe!”
Trâm Anh mắc cỡ ngồi dậy đưa tay ra véo mạnh côn thịt của Trí Khoa: “Thôi chị đi đây, không thèm cậu chuyện với em nữa!”
Trí Khoa la oái lên một tiếng trong khi Trâm Anh chạy vào nhà tắm. Câu chuyện trao đổi vừa qua làm nàng thấy thật ngượng: Trí Khoa với nàng đâu phải là vợ chồng gì đâu, mình với nó là chị em mà. Nhưng bên cạnh đó Trâm Anh cũng thấy vui vui khi nghĩ dù sao mình cũng đã ăn nằm với em trai như vợ chồng rồi chứ gì. Trâm Anh hát líu lo vì nàng cảm thấy đời thật là tươi đẹp. Nàng nhìn mình trong gương mà cười tươi…
Trên giường Trí Khoa cũng bắt chước hút gió theo điệu nhạc của Trâm Anh. Nàng thò đầu ra từ phòng tắm mà nhìn Trí Khoa. Cả hai phá lên cười giòn.
Ðến sở, vừa ngồi vào bàn thì Ðào tiến đến cười nhạo: “Chà, sáng nay có gì lạ mà mày tươi như hoa vậy?”
Trâm Anh liền chối: “Ðâu có gì đâu.”
Đào: “Thiệt mà, tao thấy mày đẹp hẳn ra. Chưa bao giờ tao thấy mày đẹp như hôm nay.”
Trâm Anh: “Thôi đừng nịnh nữa bà!’
Ðào vẫn không chịu bỏ qua: “Phải rồi tối hôm qua đi với người yêu phải không?”
Trâm Anh hơi đỏ mặt, cười: “Ừ đó thì sao?’
Gần đến giờ tan sở là Trâm Anh thấy bồn chồn rồi. Thông thường nàng còn quen nán lại để làm xong công việc nhưng hôm nay nàng chỉ mong đến giờ để chạy ngay về nhà. Nhưng Trâm Anh lại tự nhủ: “Mình phải tự kiềm chế một chút, không thôi Trí Khoa nó coi thường mình.”
Nàng cố đi chậm lại, lại còn kiếm cớ vào siêu thị để mua vài món hàng.
Về đến đầu đường, nàng núp sau cột điện thấy Trí Khoa chạy vô chạy ra, đang lóng ngóng trước cửa. Nàng mỉm cười thấy lòng mình rộn lên. Coi bộ đứa em đang chờ mình thì phải. Trâm Anh thấy lòng rộn rã. Vào nhà, Trí Khoa chạy ra, mặt nhăn nhó: “Chờ chị muốn chết đây, sao chị về trễ vậy?”
Trâm Anh lườm Trí Khoa: “Hứ, chưa gì mà lại muốn kiểm soát thời giờ của người ta sao?”
“Em nhớ chị thiếu điều muốn chết đây nè.” Nói xong Trí Khoa ôm chị mình vào lòng siết chặt.
Trâm Anh cảm động nép mặt mình vào ngực Trí Khoa. Nàng thấy lòng mình reo vui, rộn rã. Cả thân thể nàng như đang ca hát, ca khúc của tình yêu, hạnh phúc. Trâm Anh hỏi nhỏ: “Em nhớ chị thiệt sao?”
Trí Khoa nhấc cằm của Trâm Anh lên, cậu âu yếm nhìn vào mắt nàng rồi cúi xuống hôn. Trâm Anh nhắm mắt lại… đây là nụ hôn đầu tiên trong đời nàng, nàng vụng về để lưỡi Trí Khoa len lỏi vào miệng nàng mà quyện vào lưỡi nàng. Nàng cũng vụng về hôn trả lại. Thật là tuyệt diệu.
Trí Khoa ẵm Trâm Anh về phòng, cả hai vứt bỏ loạn xạ quần áo rồi hai thân thể trần trụi quấn quýt vào nhau. Trí Khoa nhìn sâu vào mắt Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, em chịch chị nghen?”
Trâm Anh âu yếm nhìn cậu: “Ừ, chị cho em tất cả đó, em chịch chị đi.”
Cả hai bỏ luôn bữa ăn chiều, quần thảo với nhau gần suốt đêm. Trí Khoa chơi chị cậu đến mấy lần. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi. Gần sáng, Trí Khoa vừa hôn Trâm Anh vừa thì thào: “Chị Trâm Anh ơi, em lo quá.”
Trâm Anh hỏi: “Lo cái gì?”
Khoa đáp: “Em sợ là em thật sự yêu chị mất rồi, không phải là như một người chị, mà là như một người tình…”
Trâm Anh cảm động hôn khắp gương mặt Trí Khoa: “Em nói bậy! Em thiếu gì những cô gái xứng đáng hơn để yêu…”
Trí Khoa thở dài: “Em thật tiếc là hai đứa mình lại là chị em, chứ nếu không em mong muốn được lấy chị làm vợ. Em hứa sẽ thương yêu chị suốt đời, em sẽ lo cho chị từng giây từng phút…”
Trâm Anh thấy lòng mình nao nao chấn động trước lời cậu chí tình của Trí Khoa. Ðược nghe em mình trải lòng như vậy nàng thỏa mãn lắm rồi, Trâm Anh không dám để lòng mình đi về cái hướng chông gai kinh khủng đó. Dù sao nàng cũng là vai chị, nàng có trách nhiệm dẫn dắt Trí Khoa, dù cậu có là người tình của nàng thì cũng vậy thôi. Nàng không muốn để cậu đi vào ngõ cụt.
Nàng cố gượng cười cậu: “Thôi đừng nghĩ đến điều đó nữa. Vùng cấm địa đó, mình không thay đổi được đâu. Lúc nào đối với xã hội gia đình mình vẫn là chị em. Phải chấp nhận thôi.”
Trí Khoa: “Nhưng nếu em yêu chị thật tình thì sao?”
Trâm Anh nghiêm túc đáp: “Thì em cũng phải giấu điều đó đừng để ai biết. Như chuyện chị đã trao thân cho em: Điều này chị không muốn nhưng nó đã xảy ra thì mình phải chấp nhận nhưng phải giữ bí mật tuyệt đối. Trong những lúc như vầy thì chị coi em như người tình của chị nhưng đối với gia đình, xã hội thì mình phải giữ cương vị của chị, của em. Hai phạm vi khác nhau hoàn toàn, đừng lẫn lộn tạo ra ảnh hưởng không biết đâu mà lường. Em phải nghe lời chị.”
Trí Khoa trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị dạy, em sẽ ráng nghe lời chị, em hứa. Nhưng chị cũng phải hứa với em một điều.”
Trâm Anh: “Nếu không có gì quấy thì chị sẽ hứa.”
Khoa nói: “Chị phải hứa là dù gì chăng nữa thì chị cũng thương yêu em suốt đời, không bao giờ quên em.”
Trâm Anh cảm động bồi hồi: “Em biết đó, chị đã trao trinh tiết cho em, đó không phải là một chứng cứ tuyệt đối hay sao? Tình huống đã đưa đẩy chúng ta đến đó, nhưng chị không hối tiếc gì hết, không những vậy, chị còn hãnh diện đã trao trinh tiết của mình cho người đàn ông mình quý mến, yêu thương nhất. Làm sao chị quên em cho được?”
Trí Khoa đưa tay ra sờ núm vú của chị cậu: “Vậy mà sao chị không cho em yêu chị?”
Trâm Anh cười: “Thôi đừng đánh trống lảng! Chị biết là em đã hiểu ý của chị và em sẽ nghe lời chị.”
Nàng còn giả bộ hù dọa: “Mà nếu không nghe lời chị thì đừng có hòng chị cho sờ vú nữa!”
Trí Khoa há miệng bú mút núm vú chị mình, rồi cậu ngước mặt lên cười hì hì: “Em biết rồi. Thôi thì lúc thường mình vẫn là chị em với nhau nhưng những lúc em được cưng chị như lúc này thì chị phải chịu làm vợ em!”
Câu cậu có tính cách đùa giỡn của Trí Khoa lại làm cho Trâm Anh rúng động vì cậu đánh trúng một điểm rất sâu đậm trong tâm khảm của Trâm Anh. Nàng nói: “Em phải biết tâm lý đàn bà con gái: Tình dục lúc nào cũng phải đi chung với tình cảm. Chị vừa thương yêu em như đứa em trai nhưng từ lúc trao trinh tiết cho em và cùng em chia sẻ khoái lạc nhục dục thì chị đã coi em như… như… người tình của chị rồi còn gì!”
Trâm Anh định nói là nàng đã coi Trí Khoa như “người chồng của mình” nhưng cụm từ “người chồng” làm nàng ngượng ngùng không cậu ra được.