Trâm Anh âu yếm vuốt nhẹ Trí Khoa: “Không gặp được em thì chị cũng nhớ em lắm. Thôi thì lâu lâu chị sẽ lên Thành phố A thăm em.”
Trí Khoa hôn Trâm Anh một cái rồi cười hì hì: “Cũng như người vợ đi thăm chồng vậy phải không?”
Cậu biết hễ đề cập chuyện vợ chồng với chị mình thì Trâm Anh bối rối nhột nhạt, nàng hơi đỏ mặt “xí” một tiếng không thèm trả lời.
Trí Khoa ôm chị vào lòng mà vuốt ve: “Thôi mà, em nói đùa cho vui, đừng gây sự với em.”
Trâm Anh vùng vằng cho lấy lệ chứ nàng thích được Khoa ôm nàng trong vòng tay cậu. Nhất là khi cậu vừa ôm vừa lợi dụng cơ hội để thò tay vào áo bóp vú nàng như lúc này.
Trong đầu Khoa bỗng nảy ra ý tưởng, liền nói: “Mà nè chị Trâm Anh, em có ý kiến: Em còn một tuần nghỉ hè nữa. Hay là vầy, mình xin cha mẹ cho đi một tour du lịch. Chị xin sở cho nghỉ vài ngày đi!”
Mắt Trâm Anh sáng lên: “Ờ em nói có lý đó, để chị xin.”
Khoa: “Ồ thích quá. Chị em mình đi vậy như đi hưởng tuần trăng mật!”
Trâm Anh đỏ bừng mặt: “Em nói bậy! Cái gì là hưởng tuần trăng mật! Ai làm… làm… đám cưới với em hồi nào?”
Trí Khoa cười hóm hỉnh: “Tại hôm qua chị cậu là ngoài khuôn khổ xã hội và gia đình thì chị đồng ý xem em là chồng của chị mà!”
Trâm Anh lúng túng cậu: “Bậy nà. Bậy nà. Chị có nói như vậy bao giờ đâu?”
Trong lòng Trâm Anh, thật sự là khi đã chấp nhận ăn nằm với Trí Khoa thì Trâm Anh đã vượt lên tất cả những rào cản tâm lý rồi. Nàng đã thành thật với chính mình và với Trí Khoa nhưng trong tiềm thức thì nàng còn ngượng ngùng mắc cỡ khi đề cập đến chuyện vợ chồng giữa nàng và Trí Khoa. Trâm Anh đã chấp nhận chuyện mình làm tình với em trai nhưng lý trí nàng vẫn không thể chấp nhận ý tưởng Trí Khoa là chồng nàng và nàng là vợ cậu.
Trí Khoa biết vậy nên hễ có cơ hội là cậu chọc nàng.
Cha mẹ đồng ý cho Trâm Anh và Trí Khoa đi tour du lịch miền Trung và thật sự mấy ngày đó là những ngày thật hạnh phúc cho hai người. Trí Khoa hết lòng chăm sóc và nuông chìu Trâm Anh từng ly từng tý làm nàng thật sung sướng. Hồi nào giờ làm vai con gái lớn trong gia đình nên lúc nào nàng cũng phải làm gương cho em trai, phải phục vụ cho cha mẹ, phải nghiêm chỉnh, phải này phải nọ, Chưa bao giờ nàng được ai chăm sóc cho mình một cách chu đáo như vầy. Trí Khoa đóng vai người tình biết chìu chuộng nàng đủ thứ làm Trâm Anh thích thú không thể tả.
Trâm Anh như đứa con nít được cho vào cửa hàng bán đồ chơi, cái gì cũng làm nàng trầm trồ. Tình cảm của nàng đối với Trí Khoa càng ngày càng khăng khít.
Trí Khoa tính hay thích chọc chị cậu nên đi đâu cậu cũng giới thiệu Trâm Anh là vợ cậu. Mỗi lần như vậy, Trâm Anh lại cự nự: “Em kỳ nghe, ai là vợ em hồi nào sao cứ nói bậy vậy?”
Nhưng sau mấy lần thì trong lòng nàng lại thấy vui vui. Nàng kín đáo liếc nhìn Trí Khoa thấy cậu đẹp trai bặt thiệp nên nàng cũng thấy hãnh diện khi có những đôi mắt trầm trồ nhìn họ.
Lúc thường ngày thì Trí Khoa luôn luôn trọng nể Trâm Anh, lúc nào cậu cũng để Trâm Anh đứng vai chị, khi nàng lấy quyết định gì thì cậu luôn nghe theo, Trâm Anh rất vừa lòng với tình huống đó, nhưng trong tình dục thì Trâm Anh hoàn toàn tùng phục Trí Khoa, nàng nhu mì chiều chuộng Trí Khoa trong tất cả những đòi hỏi của cậu. Từ khi đã trao trinh tiết cho Trí Khoa thì Trâm Anh đã có ý coi Trí Khoa như người nàng cần để dìu dắt nàng trong phạm vi này, người đàn ông nàng tin tưởng nhất trên đời.
Với lại nàng được thỏa mãn trên mức mong đợi, mỗi ngày Trí Khoa chơi nàng ít nhất hai lần, có khi còn đến ba, bốn lần tùy theo sự thèm muốn, hứng tình của nàng hay của Trí Khoa. Khe âm đạo của Trâm Anh do đó cứ đỏ ửng lên vì được sử dụng liên tục. Từ lúc khám phá ra tình dục, cả hai đều rất ham thích hưởng thụ tình dục. Hai chị em đã khắng khít với nhau từ nhỏ, cả hai rất tâm đầu ý hợp, chia sẻ với nhau bao nhiêu tâm sự, bây giờ lại còn có thêm sự gắn bó về tình dục thì cả hai chị em càng quấn quýt với nhau hơn nữa, không muốn rời nhau nửa bước.
Ði đâu Trí Khoa cũng nắm tay Trâm Anh, hễ không có ai nhìn là cậu cứ hôn hít chị, chiều chuộng nàng từng ly từng tí làm Trâm Anh ửng hồng đôi má vì thích thú. Tối hôm đó, Trí Khoa nói: “Chị biết không, từ lâu rồi em cứ thèm muốn chị một cách mơ hồ, có lẽ vì bị rào cản của luân lý, xã hội nên không dám nghĩ xa hơn. Bây giờ được ôm ấp chị như một người tình thì em vui không thể tả được. Hồi sáng, lúc mới thức giấc em tự nhiên thấy mình hạnh phúc quá nên ứa nước mắt là vậy.”
Trâm Anh hôn nhẹ vào má Trí Khoa mà dịu dàng nói: “Vậy hả, vậy mà chị tưởng em giận chị chuyện gì, nhưng chị không dám hỏi…”
Trí Khoa đưa tay xoa nhẹ đám lông âm hộ lưa thưa của Trâm Anh: “Em có ý tưởng thèm muốn có tình dục với chị từ lúc được nhìn lén chị thay đồ một lần. Em nhớ lúc đó sao chị không có lông mu chút nào, trụi lủi hà!”
Trâm Anh hơi ngượng, đập nhẹ vai Trí Khoa: “Em bậy thiêt, dám nhìn trộm chị hả! Chê người ta thì đi kiếm người khác đi!”
Trí Khoa cười hì hì: “Bộ em ngu lắm sao… có được chị còn quý hơn vàng, đi kiếm gì nữa? Với lại em thích âm hộ thưa lông như vầy, mới thấy được khe âm đạo của chị chứ.”
Trâm Anh tò mò: “Mà nè, em nhìn lén chị hồi nào vậy, kể cho chị nghe đi.”
Khoa đáp: “Hồi đó, chị đâu chừng mười lăm tuổi, chị đi học về bị mưa ướt như chuột lột. Chị tất tả chạy vào phòng thay quần áo, mà lúc đó em đang nằm trong giường chị vì bị ốm, Mẹ biểu vào nằm trong giường chị tốt hơn. Nằm trong chăn em nhìn thấy hết, chị cởi trần trụi rồi chị lấy khăn chà khắp người… em thấy vú chị nhỏ xíu, mới nhú lên, đâu như bây giờ.”
Trâm Anh: “Thì lúc đó người ta còn nhỏ chứ bộ!”
Khoa: “Nhưng em tò mò nhất là nhìn âm hộ của chị, chỉ thấy thoáng qua thôi vì chị thay đồ nhanh quá, nhưng em còn nhớ là chị chả có cọng lông nào, trơ trụi… Em núp trong chăn mà đổ mồ hôi, cứ trân trân ra mà ngắm chị! Ai ngờ bây giờ lại được sờ cái mu âm hộ mơ ước từ hơn mười năm nay!”
Trâm Anh gân cổ lên cãi: “Lại nói bậy rồi, hồi đó người ta đã có lông rồi chứ bộ, nhìn không rõ rồi chê người ta… Người ta đã có lông từ hồi mười bốn tuổi lận.”
Khoa: “Nói gì thì nói, chứ bây giờ thì phải công nhận âm hộ chị đẹp thiệt đó nghen… càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ muốn cắn vào… Mà nè chị Trâm Anh, cho em cắn mu âm hộ chị nghen?”
Trâm Anh cười khúc khích, mở tung tấm mền ra, để lộ thân thể trần trụi trắng nõn nà của mình: “Ừ, cho phép đó, nhưng cắn vừa vừa thôi đó nghe, đừng làm chị đau à nghen!”
Những gì Trí Khoa xem được trong phim người lớn cậu đều đem ra thí nghiệm với chị mình và Trâm Anh háo hức đón nhận. Như hôm nọ, đang tắm ngoài bãi biển, Trí Khoa chợt ôm Trâm Anh vào lòng mà đòi chịch nàng. Trâm Anh lo lắng nhìn quanh ngượng ngùng lắc đầu quầy quậy. Trí Khoa năn nỉ: “Không có ai đâu mà, bãi biển vắng tanh hà… với lại nước biển tới ngực, ai mà thấy được hai đứa mình đang chịch nhau mà chị sợ!”
Nói xong cậu tuột quần tắm của Trâm Anh xuống rồi kề côn thịt cậu vào khe âm đạo nàng. Trâm Anh vừa sợ vừa kích thích. Nàng cố chống cự, đẩy Trí Khoa ra, nhưng cậu hứng tình quá rồi, sau cùng cậu cũng đút được côn thịt vào âm đạo của nàng. Trâm Anh đành đứng đó để cho Trí Khoa chịch mình giữa thanh thiên bạch nhật. Nàng hổ thẹn quá đứng trân người ra đó, không dám tham gia. Trâm Anh nhắm mắt lại không dám nhìn xung quanh, sợ có ai thấy mình đang làm chuyện kỳ cục này thì mắc cỡ chịu sao cho thấu! Nàng chờ cho Trí Khoa bắn khí vào âm đạo nàng đã đời rồi mới véo côn thịt Trí Khoa mà nói: “Em là chúa dâm, ẩu quá, chị sợ em luôn.”
Nhưng tình huống kích dâm đó lởn vởn trong đầu nàng cả mấy ngày sau.
Một lần khác, Trí Khoa biểu nàng bú côn thịt mình nhưng nàng lại không chịu. Trâm Anh dùng dằng: “Thôi, không được đâu, côn thịt em… côn thịt em bự lắm, chị thấy ớn quá. Em nói gì chị cũng sẵn sàng chiều em chứ bú thứ đó của em thì… thì…”
Trí Khoa: “Chị nha! Lúc nào chị kêu em mút âm hộ chị thì em nghe lời liền, vậy mà khi em năn nỉ chị bú em thì chị cứ kiếm cớ để trốn tránh.”
Trâm Anh đuối lý lại thấy Trí Khoa làm mặt buồn xo nên nàng cười làm lành: “Thôi mà, đừng gây sự với chị nữa! Chị nghe theo em đó.”
Trí Khoa mừng rỡ, đưa côn thịt ra cho chị mình bú. Trâm Anh chịu ngậm côn thịt Trí Khoa vào miệng với điều kiện cậu không được ra khí trong miệng nàng. Lúc đầu Trâm Anh hơi lợm giọng vì mùi nồng nồng của côn thịt Trí Khoa nhưng sau một lúc nàng lại thấy thích. Trí Khoa dạy nàng cách bú côn thịt và Trâm Anh học rất mau đến nỗi Trí Khoa suýt bắn khí vào miệng nàng.
Từ đó về sau, Trâm Anh thích nhất là mút côn thịt Trí Khoa thật nhè nhẹ làm Khoa rên rỉ đến khi cậu gần ra khí thì nàng ngừng lại… lặp đi lặp lại màn đó đến khi Trí Khoa không còn biết trời trăng gì nữa. Sau đó chỉ cần đưa tay sụt mạnh vài cú là Trí Khoa la lên rồi bắn khí vung vãi khắp giường. Một cách khác mà Trâm Anh ưa thích là khi Trí Khoa không cầm cự được nữa thì nàng ngậm gốc của côn thịt, hoặc hai túi trứng vào miệng trong khi tay vẫn tiếp tục sục đầu côn thịt đến khi Trí Khoa bắn khí ra. Trâm Anh thích cái cảm nhận tuyệt vời trong miệng khi côn thịt run rẩy bắn khí ra, khi Trí Khoa gồng người la lên. Nàng cắn nhè nhẹ vào gốc côn thịt để cho em trai mình sướng thêm…