Ngó ngang ngó dọc, cuối cùng cũng thấy người mà Tiểu Nhi cho là có gương mặt như “cái bánh bao”, mồm như “củ su hào” chính là ông anh trai, Tiểu Nhi mới tỉnh hẳn, rồi tặng cho anh cái nhìn và nụ cười “man rợ”.
-Chào Vân! Lâu rồi không gặp!- Anh Phong bơ đẹp gương mặt “thánh thiện” đang nhìn mình đằng kia, mỉm cười chào Anh Vân.
-Hế lô anh Phong! Lâu rồi không gặp! Anh “còn” khỏe chứ?- Anh Vân đáp.
Hình như đây là trêu nhau thì phải a?
-Hahahaha!!!- Tiểu Nhi ôm bụng cười sằng sặc (ở nơi công cộng).
Anh Phong hết cách với đám nghịch ngợm này rồi, hơn nữa phải nhịn cúng nó xíu, dù gì đây cũng là sân bay, “ngoan ngoãn” chút sẽ tốt hơn.
Tiểu Nhi dường như cũng nhận thấy bao con mắt đang đổ về phía mình, thu lại “điệu cười chết người”, tiến lại vỗ vai anh trai:
-Thôi không đùa nữa! Chào ông anh đẹp trai! Anh vẫn khỏe à?
-Mày đùa anh hả?- Anh Phong trợn mắt.
Tiểu Nhi làm bộ ngơ ngác nhìn xung quanh, nói giọng mơ hồ:
-Ây dà! Có gì đâu a! Em nào dám đùa anh đẹp trai chứ! Là em quan tâm anh thôi, đặc biết là…sức khỏe của anh a!
Hai chữ “sức khỏe” đặc biệt được nhấn mạnh. Anh Phong tức vô cùng, hai mắt hình như sắp “long sòng sọc” ra rồi mà có làm gì được con nhóc em gái kia đâu. Thôi thì nhịn, về nhà thử xem, thích thì oánh nhau luôn!
Một chiếc xe nhỏ chở đầy thú nhồi bông lướt qua trước mắt Tiểu Nhi làm nhóc này mê tít.
-Anh và mày đợi tao chút! Tao đi mua vài con gấu đằng kia! Sẽ nhanh thôi!- Tiểu Nhi cười típ mắt.
Nói xong rồi Tiểu Nhi cũng “bay” đi luôn, anh Phong và cả con bạn thân kia thì nhìn theo, miệng há to hình chữ O.
Tiểu Nhi dù sao cũng từng đạt giải maratong toàn trường mà, làm sao chạy không nhanh cho được! Đôi chân dài chạy vun vút trong sân bay (thế mà có ngã đâu =.=), do tốc độ nhanh quá nên đâm “Rầm” vào thằng nào đấy làm cả hai đứa cùng ngã xuống đất.
-Chết tiệt! Con nào không có mắt thế?- Thằng kia chửi a.
Tiểu Nhi đang vỗ vỗ cái mông ê ẩm thì bị nghe tên đứng trước mặt chửi, hai tay liền nắm chặt.
-Mi kêu ai đấy tên giẻ rách kia?- Tiểu Nhi trợn mắt nhìn cái tên có gương mặt mình cho là giẻ rách kia.
Thật ra thì với gương mặt xinh xắn của Tiểu Nhi thì có vẻ như trợn mắt lên không hề hợp, thậm chí còn rất hài hước.
Thật vậy, hai tên đằng trước chính là hai ví dụ điển hình.
Ồ! Thì ra là có hai tên a!
Một tên thì nhìn mặt Tiểu Nhi, đưa bàn tay che miệng cố nén cười, nhưng thỉnh thoảng không kìm được, tiếng cười lại phát ra. Tên còn lại chính là thằng cha “giẻ rách” kia, nhưng hắn không cười, mà là cũng đang trợn con mắt “ngố bựa” nhìn Tiểu Nhi.
-Mi chán sống liền muốn chết rồi phải không???- Tiểu Nhi đá cho cái tên giẻ rách kia một cú.
Đau à nha!
Tên kia cũng trợn mắt, hai con mắt trợn ngược nhìn nhau! Không phải dạng vừa đâu!
-Cô làm trò gì thế con quỷ sứ kia! Đau đấy chứ không đùa đâu!
-Thằng cha giẻ rách kia! Ai kêu mi gây sự với ta trước?- Tiểu Nhi cãi lại.
-Cô đụng vào tôi còn không thèm xin lỗi, chửi người ta rồi còn đá người ta! Rõ ràng chính cô mới là người sai!!!- Tên kia không kém.
Hất mặt một cái, Tiểu Nhi nói, giọng bình thản:
-Đồ điên! Rõ ràng khi đó tui có va phải anh, nhưng tui cũng ngã chớ bộ! Còn chưa kịp đứng dậy xin lỗi anh đã chửi tui rồi! Rõ ràng anh mới là người sai!
-… -Tên giẻ rách á khẩu rồi.
Tiểu Nhi nhà ta có chí còn có lý!
Tên bên cạnh nhìn xung quanh, thấy mọi người đứng lại bàn tán, có vẻ không ổn lắm, liến tới vỗ vai thằng bạn:
-Đủ rồi Quân! Mày còn phải đi kiếm xe nữa! Không đi bị thằng kia cuỗm trước đấy! Không ức chế sao?
Thằng giẻ rách nghe đến “xe” hai mắt chợt sáng bừng. Quay lại trừng mắt một cái với Tiểu Nhi, nói gọn một câu:
-Lần này tha cho cô! Đồ không phải con gái!
Nói rồi hắn cũng chẳng nói thêm gì nữa, kéo tay thằng bạn bên cạnh vội vã chạy ra khỏi sân bay.
Tiểu Nhi hồi đầu không hiểu gì, đứng ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai tên kia chạy đi. Một lúc sau, khi ý thức trở lại với não bộ, Tiểu Nhi mới hiểu ra vẫn đề, liền quay lại hét lến với phía mà hai tên kia vừa chạy:
-TÊN KIA!!!! MI ĐI CHẾT ĐI!!!