Cô dè dặt bước tới bàn ăn, ngồi xuống phía đối diện với anh, dè dặt mà nói:
- Chào buổi sáng, thưa cha!
Ngạn Bách Ngôn không ngửa mặt lên nhìn cô, chỉ cắm cúi ăn một miếng salad cá hồi, mãi một lúc sau mới lên tiếng:
- Ăn sáng đi. Cha đã từng nói cấm con không được bỏ bữa. Con quên rồi sao?
Sơ Sênh cầm đũa, gắp một miếng cá, ngoan ngoãn như con nai nhỏ. Điều này khiến Ngạn Bách Ngôn vô cùng hài lòng.
Anh dùng khăn lau miệng, hơi nghiêng người nhìn về phía Sơ Sênh, khóe môi cong nhẹ.
- Sao vậy? Cơ thể con đang run?!
Keng!!!
Đôi đũa trên tay Sơ Sênh lập tức rơi xuống. cô hoảng hốt nhặt vội lên, rối rít xin lỗi:
- Cha, con không cố ý.
Cô thực sự rất sợ người đàn ông này. Mặc dù anh chỉ hơn cô đúng mười lăm tuổi, thế nhưng mỗi lần đối diện với Ngạn Bách Ngôn, thâm tâm Sơ Sênh không rét mà run.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, Ngạn Bách Ngôn bỗng cảm thấy vô cùng phiền lòng. Anh đưa tay với lấy đôi đũa bị rơi khi nãy của Sơ Sênh, đoạn bẻ gãy thành hai nửa, trực tiếp ném mạnh vào trong sọt rác.
- Đường đường là tiểu thư của Ngạn gia, con đừng để cha phải phật ý vì bất kỳ một lý do nào không đáng.
- Vâng, thưa cha!
Sơ Sênh cúi gằm mặt, đón lấy đôi đũa mới mà người giúp việc vừa thay cho cô. Những lời muốn nói ra mà cô đã soạn thảo từ đêm hôm trước, đến lúc này đã hoàn toàn quên sạch.
Ngạn Bách Ngôn cười nhạt, đẩy ly sữa nóng về phía Sơ Sênh, ung dung hỏi:
- Nói đi. Con muốn xin cha việc gì?
Nghe Ngạn Bách Ngôn nói, Sơ Sênh lập tức ngửa mặt lên nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng biệt mà không muốn để cho ai biết. Người đàn ông này vậy mà lại có thể dễ dàng nhận ra tâm tư của cô ư?
Sơ Sênh quả thực nể sợ.
Cô hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm mà nói:
- Nhóm học tập của con đã lên kế hoạch cho một buổi dã ngoại ngoài trời. Cha nuôi, con... con...
- Con muốn tham gia ư?
Ngạn Bách Ngôn một lần nữa nhìn xoáy tâm tư của cô.
Sơ Sênh không do dự nữa, gật đầu xác nhận. Ánh mắt long lanh, ướt át không ngừng nhìn về phía Ngạn Bách Ngôn, tựa hồ như đang cầu xin anh.
Ngạn Bách Ngôn hừ lạnh, ngạo nghễ đứng dậy, bước tới bên quầy rượu mà rót một ly vang lạnh.
- Được thôi! Nhớ phải bảo vệ an toàn của bản thân là trên hết!
Sơ Sênh không ngờ Ngạn Bách Ngôn lại đồng ý. Cô há hốc miệng, ngạc nhiên đến cực điểm. Mãi vài phút sau mới hoàn hồn, liền nhảy cẫng lên mà vui sướng.
- Cha nuôi, cảm ơn cha!
Đám người Lã Hinh đã chờ cô sẵn ở phía dưới lầu. Ngay khi trông thấy Sơ Sênh hớn hở kéo hành lý đi ra, Lã Hinh vui như mở cờ trong bụng.
Mã Phương, một trong những người bạn cùng nhóm học tập của cô, mở cửa xe chạy tới, ôm chầm lấy Sơ Sênh mà cười lớn:
- Con nhóc này, vậy mà rất giỏi nhỉ. Cuối cùng cũng thuyết phục được cha cho đi dã ngoại. Giỏi, giỏi lắm.
Sơ Sênh cười híp cả hai mắt, đoạn hào hứng cùng bạn bè lên xe, lao vút khỏi trung tâm thành phố.
Ngay khi xe cô vừa lăn bánh, Ngạn Bách Ngôn đứng ở trên lầu cao, âm thầm quan sát cô qua kính cửa sổ. Anh với lấy điện thoại, bình thản bấm số.
Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói trầm đục của một người đàn ông:
- Ông chủ, người có việc gì cần sai bảo tôi?
Ngạn Bách Ngôn xoay xoay ly rượu trên tay, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm hiểm:
- Theo dõi tiểu thư 24/24 giờ cho tôi!