Lúc này, người giúp việc đang liên tục bận rộn tay chân, kẻ nào người nấy đều hớt hải trang trí biệt thự, chuẩn bị những điều kiện tốt nhất cho hôn lễ.
Monaco sung sướng đứng trên tầng lầu, đưa mắt quét dọc đám người phía dưới, trong lòng cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Thân phận của cô ta cao hơn họ hẳn một bậc, hà cớ gì đành phải chung đụng cùng đám người hạ nhân này?
Cô ta nguýt dài, sau đó búng tay ra hiệu, sai người giúp mình thay váy cưới. Chiếc váy cưới sang trọng và quý phái bậc nhất được Monaco thuê nhà thiết kế riêng, ôm vừa khít từng đường cong trên cơ thể. Ngạn Bách Ngôn cũng không quá nhẫn tâm, vẫn biết đường ném thẻ đen cho cô ta tùy ý sắm sửa những gì mình muốn.
Monaco trang điểm lộng lẫy, đứng dưới sảnh chờ đợi hôn phu trở về. Vì cha mẹ cô ta đều định cư ở Mỹ, trong thành phố không còn thân thích, do vậy toàn bộ quá trình rước và đón dâu đều bỏ qua, chỉ thực hiện lễ tuyên thệ vợ chồng.
Quan khách cũng được giới hạn, một số ít thân thích của Ngạn Bách Ngôn có vinh dự mới được mời tới. Ngay từ sớm, cha mẹ của anh đã đến biệt thự để xem xét tình hình.
Vừa trông thấy Monaco, bà Kiều Dung, mẹ ruột của Ngạn Bách Ngôn chỉ bĩu môi hừ lạnh:
- Thân là cọng cỏ héo ven đường mà đòi làm gỗ Bocote!
- Thưa mẹ, con...
Monaco muốn phản kháng liền bị bà trực tiếp phủi tay, không buồn đếm xỉa. Bà tặc lưỡi chán ghét, nhìn hướng quản gia mà hỏi:
- Con bé Sơ Sênh đã đi đâu rồi?
Quản gia Ngải Hiên do dự một lúc mới dám đáp:
- Thưa phu nhân, do một vài hiểu nhầm nên... nên tiểu thư đã bỏ nhà ra đi rồi ạ!
Cái gì???
Bà Kiều trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa đã đập gãy chiếc bàn trà gỗ. Mười năm qua, bà coi Sơ Sênh chính là người thân ruột thịt của mình, nay cô bỏ nhà ra đi, quả thực là một tin sốc đối với bà.
- Lý do? Mau nói cho tôi lý do?
Ngải Hiên không dám nói thêm, chỉ lén lút đánh mắt về hướng Monaco, sau đó kiếm cớ quay người đi thẳng.
Dường như đã hiểu ra vấn đề, bà Kiều đập mạnh chén trà xuống đất, bước từng bước nặng nề về phía Monaco. Hai bàn tay cô ta bấu chặt váy cưới, không dám ngẩng cao đầu. Trong căn nhà này, ngoại trừ Ngạn Bách Ngôn thì bà Kiều Dung chính là người có quyền lực thứ hai. Monaco không dám ngang nhiên đắc tội.
Bà lướt những ngón tay thon dài lên mái tóc mềm mại của Monaco, đoạn ghé sát tai cô ta mà nghiến răng cảnh cáo:
- Sơ Sênh là bảo bối của chúng tôi và Bách Ngôn. Tôi cấm cô được phép động vào bất kỳ một cọng tóc nào của con bé!
Nhìn theo bóng lưng đi khuất của bà Kiều Dung, trong lòng Monaco ngập tràn căm tức. Tuy nhiên, cô ta vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc nhất có thể, chỉ biết bộc phát bằng cách đá thật mạnh vào chân bàn.
Bảy giờ tối, người chủ trì buổi lễ kết hôn cuối cùng cũng tới. Ngạn Bách Ngôn mặc bộ vest xám lịch lãm, mái tóc đen bóng hất gọn sang một bên để lộ từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt. Anh cùng Monaco đứng trước sảnh chính, quan khách xung quanh không ngừng hò reo chúc tụng.
Để đảm bảo an toàn, Ngạn Bách Ngôn đã cho người phong tỏa toàn bộ tin tức trong giới báo chí và truyền thông, khách ra vào đều phải có thẻ vip kiểm tra nhận dạng khuôn mặt.
Vị chủ trì lễ thành hôn trang nghiêm đọc vài lời tuyên thệ, sau đó nhìn về phía Monaco, dõng dạc hỏi lớn:
- Monaco, con có đồng ý lấy anh Ngạn Bách Ngôn làm chồng hay không? Hai người sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm, sống đến đầu bạc răng long, mãi mãi không bao giờ chia cắt!
Trái tim Monaco đập thình thịch, cảm tưởng như cơ thể đang run rẩy từng hồi. Khoảnh khắc này, cô ta đã chờ đợi từ rất lâu. Mười năm bỏ quên tình yêu của anh, trải qua hàng vạn lần đau đến khắc cốt ghi tâm, cuối cùng Monaco cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh.
- Con đồng ý!
Giọng nói của Monaco đã có chút nghẹn lại.
Ngồi phía dưới ghế đỏ, bà Kiều không ngừng tặc lưỡi, bĩu môi dè bỉu. Bà đưa tay thúc mạnh cùi trỏ vào eo chồng, hậm hức mắng nhiếc:
- Chờ hôn lễ kết thúc, tôi phải bằm nát mặt thằng nhóc bất hiếu kia ra. Đang yên đang lành đột nhiên cưới về một đứa con gái dám bỏ nó đi hẳn mười năm. Lại còn khiến cho Sơ Sênh phải bỏ nhà ra đi.
Ông Ngạn chỉ cười trừ, á khẩu không nói thêm được bất kỳ lời nào nữa.
Đến lượt Ngạn Bách Ngôn, trước câu hỏi của cha, anh chỉ cười nhạt, không đáp.
Monaco đứng bên cạnh hồi hộp đến ngây ngốc. Cô ta chỉ sợ, biết đâu Ngạn Bách Ngôn đổi ý, không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng, trái với những gì Monaco suy đoán, ba chữ thốt ra từ chính miệng của Ngạn Bách Ngôn khiến cô ta lập tức rơi nước mắt:
- Con đồng ý!