Chỉ không ngờ, sau bốn năm gặp lại, Monaco đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc dài của cô ta đã cắt thành đầu nấm, trang điểm đậm hơn nhiều, khuôn mặt ngây thơ, mềm mỏng khi trước cũng đã thay bằng sự lạnh lẽo đến mức kinh sợ.
Monaco khoanh hai tay trước ngực, hất hàm nhìn về phía Tình Vu, nói lớn:
- Ông xã, cảm ơn anh đã mời ca sĩ Sơ Sênh theo ý muốn của em!
Sơ Sênh sửng sốt, hết nhìn Monaco lại nhìn về phía Tình Vu. Cô không ngờ Tình Vu lại chính là chồng của Monaco, vụ hợp tác lần này, cũng do đích thân Monaco yêu cầu chồng mời Sơ Sênh.
Âm mưu thâm sâu đằng sau vụ này, Sơ Sênh tạm thời chưa nắm rõ. Cô chỉ chắc chắn một điều, Monaco sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Theo tiếng gọi của vợ, Tình Vu từ dưới khán đài nhanh chóng rảo bước đi lên. Monaco vươn tay ôm choàng lấy cổ chồng, lại rất âu yếm đặt lên trên má Tình Vu một nụ hôn nồng cháy. Trông vợ chồng họ vô cùng thân thiết, hạnh phúc, khiến nhiều người cảm thấy ghen tị.
Tình Vu nắm chặt tay vợ, giới thiệu với Sơ Sênh:
- Tiểu thư Sơ Sênh, đây là vợ tôi, Monaco!
- Không cần đâu anh!
Monaco ngắt lời chồng, ném về phía Sơ Sênh cái nhìn đầy khinh dễ:
- Bốn năm trước, em đã từng gặp qua cô ấy! Cũng có thể xem là người quen cũ đi!
- Tình phu nhân nói đúng, ông Tình không cần khách sáo!
Sơ Sênh mở lời, lịch sự đáp.
Tình Vu ngạc nhiên, bày tỏ ý muốn mời Sơ Sênh cùng dùng bữa với vợ chồng ông nhưng cô khéo léo từ chối. Trước khi rời đi, Monaco còn không quên ngoái đầu lại, nháy mắt ra hiệu cho Sơ Sênh.
Nhìn thấy cô đứng sững người một lúc, Lâm Ngọc bèn lên tiếng gọi:
- Sênh, chúng ta đi thôi!
Trên quãng đường về, Sơ Sênh đều im lặng không nói, khuôn mặt xinh đẹp trầm hẳn xuống, đầy rẫy suy tư. Lâm Ngọc muốn lên tiếng hỏi thăm nhưng lại thôi. Về Monaco, Lâm Ngọc cũng đã nghe qua. Cô ta là vận động viên bơi lội nổi tiếng trong nước, hai năm trước đã từng giành huân chương vàng tại giải bơi lội toàn Châu Á. Cũng chính nhờ thành tích cao này, Monaco đã quen được với Tình Vu. Một tháng sau cuộc gặp gỡ, họ lên duyên vợ chồng.
Sơ Sênh không tin cuộc hôn nhân giữa hai người họ được xây dựng trên nguyên tắc tình yêu. Từ cái nhìn mà Monaco dành cho chồng, đều chỉ tồn tại hai chữ "lợi dụng". Có lẽ, cùng là những người phụ nữ đã chịu qua nhiều tổn thương trong tình yêu tay ba với Ngạn Bách Ngôn, Sơ Sênh hiểu Monaco hơn ai hết.
Chỉ thấy đáng thương cho Tình Vu, bị người mình yêu rắp tâm lợi dụng.
Reng... reng...
Điện thoại của cô hiển thị cuộc gọi tới là Ngạn Bách Ngôn. Cả ngày hôm nay, cô chưa trả lời tin nhắn của anh khiến anh rất lo.
Ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Ngạn Bách Ngôn âm thầm thở phào, gấp gáp lên tiếng hỏi:
- Đường truyền mạng của em có vấn đề ư?
Sơ Sênh nhìn lại cột sóng điện thoại, căng đét, lắc đầu ngơ ngác đáp:
- Không có! Mạng của em rất khỏe!
- Ừ! Vậy mà anh chờ gần một ngày em còn không thèm đọc tin nhắn!
Giọng nói của anh có chút trách móc, giống hệt trẻ con. Sơ Sênh đột nhiên nghĩ lại một Ngạn Bách Ngôn mười bốn năm đối diện với cô chỉ bằng khuôn mặt lạnh lùng, kiệm lời, vậy mà giờ đây tâm tính lại đổi khác hoàn toàn! Trên đầu cô bất giác chảy đầy vạch đen.
- Cứ cho là vậy đi! Anh gọi em làm gì?
Sơ Sênh hời hợt đáp.
Trước thái độ không mấy vui vẻ của cô, Ngạn Bách Ngôn chỉ cười trừ:
- Anh đang ở nhà em này! Em thích ăn hoành thánh phải không? Ây dà, anh đang cùng hai đứa nhóc nặn bánh này! Mau về thưởng thức nhé!
Hả?!
Sơ Sênh ngồi bật dậy, thẳng lưng kêu lớn:
- Này, này, Bách Ngôn! Ai cho phép anh tự tiện vào nhà của em. Mau đi về ngay!
Cô chưa kịp nói thêm gì cả liền bị Ngạn Bách Ngôn thẳng thừng cúp máy. Từng tiếng tút... tút dài vang lên liên tục như đang trêu ngươi Sơ Sênh. Ở trong phòng, cô có những bí mật cất giữ, không muốn Ngạn Bách Ngôn trông thấy.
- Chị Lâm Ngọc, có thể đi nhanh hơn được không?
Lâm Ngọc lập tức gật đầu, tăng tốc lao vụt trên đường cao tốc.
Trong phòng bếp, Ngạn Bách Ngôn đeo tạp dề, hai bàn tay dính đầy bột trắng, đang cùng hai đứa nhóc nhào bột. Thừa Thiên cầm lấy một cục bột nhỏ, đem lên miệng đòi ăn, liền bị Ngạn Bách Ngôn giật lấy:
- Này này! Con có biết ăn đồ chưa chín sẽ bị đau bụng hay không?
Thừa Thiên mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng cũng đành ngậm ngùi nghe lời anh.
Quả Mận thì ngoan hơn, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú nặn bánh sao cho đẹp nhất, tính cách cẩn thận như mẹ nó.
- Cha Hinh cũng biết làm bánh này!
Thừa Thiên đột nhiên lên tiếng. Tuy lời nói của thằng bé chỉ là ngây ngô nhưng lại có tính sát thương rất cao đối với Ngạn Bách Ngôn.
Anh dừng tay lại, bế Thừa Thiên vào trong lòng, bóp bóp hai cái má phúng phính của thằng bé, cười đáp:
- Ông bà nội có yêu các con không? Sao chú không thấy họ đến thăm ba mẹ con?
Nghe anh hỏi, Quả Mận ngửa cổ lên nhìn anh, đôi mắt long lanh hết sức đáng yêu:
- Mẹ nói, cha Hinh là cha nuôi. Ông bà nội cũng là ông bà nuôi!
Keng!
Ngạn Bách Ngôn thẫn thờ, nhất thời há hốc miệng sửng sốt, làm rơi cả chiếc thìa nhỏ đang cầm trong tay.
"Cha Hinh là cha nuôi"?
Trẻ con không biết nói dối.
Vậy, cha đẻ của chúng, là ai?