Lã Hinh đứng phía sau Sơ Sênh từ lúc nào. Anh bối rối nắm hờ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Sênh, gãi gãi đầu mà nói:
- Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cha nuôi em đồng ý để em rời xa ông ấy vài ngày trời đó!
Hai má Sơ Sênh đỏ bừng, gương mặt xinh đẹp có chút e thẹn, ngượng ngùng muốn thu tay lại. Thế nhưng, Lã Hinh lại càng thêm siết chặt hơn, anh không muốn cơ hội này nhanh chóng bị mất đi trong phút chốc.
Sơ Sênh cũng không phản kháng nữa. Cô cùng anh lặng lẽ hướng mắt ngước nhìn cảnh biển bao la, rộng lớn, tận hưởng tiếng sóng vỗ liên tục vào bờ, tựa như một bản giao hưởng ngọt ngào mà sâu lắng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng hình đôi nam thanh nữ tú đẹp đẽ càng được khắc sâu trên cát. Lã Hinh chậm rãi nâng bàn tay ấm áp của Sơ Sênh lên, sau đó đặt lên đó một nụ hôn trìu mến.
- Sơ Sênh, đợi em tốt nghiệp Đại học, chúng ta sẽ kết hôn. Hứa với anh, được không?
Trước lời tỏ tình đột ngột này của anh, trái tim nhỏ bé của Sơ Sênh không ngừng đập thật mạnh. Cô không biết nên trả lời Lã Hinh sao cho phải liền nhẹ nhàng quay mặt sang hướng khác, cúi cúi đầu đầy khó xử.
Từ phía tảng đá cao cách đó không xa, một bóng hình cao lớn, khí thế lạnh lẽo bức người đang phóng tầm mắt hung hiểm về phía hai người trước mặt. Từng lọn tóc nhỏ tùy hứng trêu đùa trên khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết của anh. Khóe môi Ngạn Bách Ngôn cong nhẹ, lạnh lùng đưa tay búng một tiếng.
Thuộc hạ của Ngạn Bách Ngôn nhanh chóng có mặt, dùng ống nhòm cẩn thận quan sát bốn phía.
- Bàn tay dơ bẩn của thằng nhóc kia đã chạm vào Sơ Sênh. Các người đã biết mình cần phải làm gì rồi chứ?
- Tuân lệnh!
Ngạn Bách Ngôn chau mày cười nhạt, sau đó xoay lưng rời đi, nhanh chóng mất hút vào trong bóng đêm.
Vừa trông thấy Sơ Sênh cùng Lã Hinh quay trở về, trong lòng Mã Phương đã có chút nghi hoặc. Thế nhưng cảm xúc khác thường này nhanh chóng liền bị cô che giấu.
- Mọi người đã cùng nhau ra phía Tây ngắm biển. Sơ Sênh, cậu có muốn đi cùng hay không?
Vì di chuyển một quãng đường tương đối dài, do vậy cơ thể Sơ Sênh đã có chút thấm mệt. Cô nhoẻn miệng cười, thẳng thắn từ chối. Mã Phương cũng không ép buộc gì thêm, đưa tay vỗ vỗ bờ vai Sơ Sênh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô thay đồ ngủ, nằm cuộn tròn trong lều của mình. Hơi ấm từ chiếc chăn nhỏ bao trùm toàn bộ cơ thể Sơ Sênh, khiến tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sơ Sênh nhanh chóng chìm dần vào giấc ngủ. Ngay khi cô đang lim dim mắt, bất chợt Sơ Sênh nghe thấy từ phía lều của Lã Hinh vang lên một loạt tiếng động kì lạ.
Vì muốn được ở gần cô hơn, do vậy Lã Hinh đã quyết định dựng lều ngay sát bên cạnh Sơ Sênh. Tiếng động lớn giống như âm thanh gậy gỗ va đập, đôi lúc còn xen lẫn tiếng rên khe khẽ vang vọng bên tai Sơ Sênh.
Cô giật nảy mình, bật người ngồi dậy. Mồ hôi trên trán đột nhiên chảy ướt đầm, thấm cả vào từng lọn tóc dài cong nhẹ. Sơ Sênh lấy hết can đảm, chầm chậm tiến về phía cửa lều, đưa tay kéo khóa xuống bên dưới.
Lều của Lã Hinh đã tắt đèn từ lâu. Tuy nhiên, dưới ánh trăng mờ ảo, Sơ Sênh có thể dễ dàng nhận thấy có thứ nước đặc sệt nào đó dính lên trên thân lều. Cảm giác chẳng lành chạy dọc khắp cơ thể của cô.
Lã Hinh, rốt cuộc đừng xảy ra chuyện gì!