Cô dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Đồ phá của nhà anh, đây là năm vạn đồng em tích góp trong mấy năm này, nhanh cầm tiền rồi chạy trốn đi!"
Nói đến đây, vẻ mặt của cô trở nên cô đơn: "Nếu không ngay cả mạng cũng chẳng còn nữa."
Ngô Đình Khải lắc lắc đầu, kiên định nói: "Anh không đi, con đường mấy năm trước chưa đi hết bây giờ anh quay trở về đi tiếp."
"Anh có biết người phía sau bọn họ lớn mạnh cỡ nào không? Anh cho rằng anh nhập ngũ mấy năm, luyện được chút võ công là có thể đấu lại bọn họ sao?" Lý Như Ý hơi tuyệt vọng, sao người kia vẫn cứ như sợi gân như mấy năm trước vậy chứ!
Năm đó kiên quyết muốn nhập ngũ là như thế, bây giờ cũng như vậy.
Ngô Đình Khải cười đầy tự tin: "Vậy để bọn họ thử xem là kẻ đứng sau của bọn họ mạnh hay nắm đấm của anh mạnh."
Nếu có Mã Điền Ngân, cấp dưới giỏi nịnh hót nhất, được mệnh danh là gấu núi của Ngô Đình Khải ở đây thì chắc chắn cậu ta sẽ nói: Long soái, sao anh ác độc với bản thân mình vậy, so sánh nắm đấm sắt của anh với đám chó kia, anh cũng quá đề cao bọn họ rồi.
Lý Như Ý hơi tức giận, mà càng nhiều hơn lại là cảm động.
Trên thế giới này, người có thể đối xử với cô như thế chỉ có người đàn ông này.
Cái gọi là người nhà cũng chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, mở miệng toàn lời châm biếm là chuyện mà họ cho rằng là đương nhiên.
Ngô Đình Khải thấy Lý Như Ý không nói lời nào thì cười nói: "Bây giờ cho dù em có đuổi anh cũng không đi!"
"Hơn nữa nếu anh đi rồi lỡ những kẻ kia lại đến bắt ép em thì làm sao bây giờ?"
"Em yên tâm, mấy năm nay anh khắc khổ rèn luyện trong quân, đã trở thành người hiếm ai địch nổi rồi."
Ngô Đình Khải cảm thấy mình đã đủ khiêm tốn, nói không còn ai địch nổi thành hiếm ai địch nổi, hẳn là như thế cô sẽ tin!
Tất nhiên Lý Như Ý sẽ không tin anh. Cao thủ trong quân đội nhiều như mây, sao Ngô Đình Khải có thể vô địch được chứ.
Cô hơi suy tư: "Vậy anh cứ ở lại đây trước đi đã, mấy ngày nữa em giúp anh tìm việc."
"Còn có nếu những kẻ đó lại đến thì anh đừng lại đánh nhau nữa. Lần này không phải cao thủ đến đây nhưng lỡ lần sau có cao thủ đến thì làm sao bây giờ?"
Cao thủ ư?
Ngô Đình Khải mỉm cười, có mấy người dám xưng là cao thủ trước mặt anh đây?
Chẳng qua anh lại gật đầu như thật nói: "Nghe em hết!"
"Yên tâm đi, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Lời này của anh vừa thốt lên đã khiến Lý Như Ý đỏ mặt. Lời này nói cứ như cô tự nhiên lại thành bà quản gia ấy.
...
Nằm trên giường, nghe mùi thơm ngát truyền tới từ chiếc chăn đơn, trí nhớ của Ngô Đình Khải trôi dạt về vài năm trước, đêm trước ngày anh nhập ngũ.
Khi đó anh và Lý Như Ý thuộc loại trên tình bạn mà dưới tình yêu.
Vốn dĩ mối quan hệ mập mờ sắp tan vỡ, hai người chính thức trở thành người yêu của nhau.
Nhưng anh lại nói phải nhập ngũ, còn quyết tâm phải theo quân bằng được.
Tất nhiên Như Ý không đồng ý. Cô nói rằng người trong nhà vốn đã khinh thường cô, nếu anh nhập ngũ nữa thì chắc chắn sẽ không để cô chờ anh nữa mà bắt ép cô lập gia đình.
Thường xuyên qua lại khiến hai người bùng nổ sự tranh cãi.
Như Ý đi quán bar uống rượu, tất nhiên anh sẽ lo lắng đi theo.
Sau đó Lý Như Ý thành công rượu vào say mèm, mà anh cũng uống không ít.
Hai người mơ mơ màng màng xảy ra một ít chuyện không nên xảy ra.
Sáng sớm hôm sau anh đã nhập ngũ.
Bây giờ xem ra Như Ý còn chưa biết mình là cha của đứa nhỏ rồi, ài!
Ở trong quân đội, mặc dù anh cũng sẽ chú ý đến mẹ con hai người nhưng cũng chỉ là hỏi thăm tình huống xem hai người có mạnh khỏe hay không chứ không biết cuộc sống của bọn họ có an bình hay không.
Nhiệm vụ bình thường của anh rất nặng nề, ngày nào cũng phải lăn lộn trong núi thi biển máu, thật sự không có nhiều sức lực để đi chú ý chuyện khác.
Đương nhiên nếu không phải hoàn cảnh như thế thì anh cũng sẽ không lớn mạnh nhanh vậy được. Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cũng sẽ không mở ra nhanh như thế.
Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, anh lại nghĩ đến lời mà Long chủ nói vài ngày trước: Phía Tây không còn chiến tranh nữa, cho phép cậu rút về ba năm. Chẳng qua vị trí Long soái vẫn là của cậu như cũ!
...
"Chú người xấu, chú người xấu..." Giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa kéo Ngô Đình Khải ra từ trong trí nhớ.
"Khiết Nhan sao vậy?" Ngô Đình Khải mở cửa phòng ra, nhìn cô nhóc ngoài cửa cười hỏi.
Anh đã biết được cô bé tên là Lý Khiết Nhan, cùng họ với mẹ bé.
Trên tay cô bé đang cầm một quyển truyện tranh, ngửa cái đầu nhỏ lên khờ dại hỏi: "Chú người xấu, chú có thể kể chuyện xưa cho Khiết Nhan không?"
Ngô Đình Khải yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi cười nói: "Đương nhiên là có thể rồi!"
Lúc này, Ngô Đình Khải lấy một túi kẹo từ trong túi đan ra, dụ dỗ cô bé: "Chẳng qua chú có một yêu cầu nhỏ, chỉ cần cháu gọi chú là cha, chú sẽ kể chuyện xưa cho cháu nghe, còn cho cháu kẹo ăn nữa."
Hiển nhiên là người này có chuẩn bị rồi mới đến.
Vốn dĩ anh tưởng rằng cô bé sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không ngờ rằng cô bé lại bật người ra tạo khoảng cách với anh rồi dùng chất giọng ngô nghê của trẻ con nói: "Chú người xấu, quả nhiên chú là người xấu."
Vẻ mặt Ngô Đình Khải chẳng hiểu gì, mình làm gì rồi?
Chỉ nghe cô bé lớn tiếng nói: "Mẹ nói người lạ hỏi tên cục cưng, còn cho cục cưng kẹo đều là người xấu hết."
Ngô Đình Khải thò tay vịn cái trán, tâm lý đề phòng của cô bé cũng thật mạnh!
Chẳng qua tất nhiên điều này không làm khó được Long soái trí dũng song toàn rồi.
Ngô Đình Khải dịu dàng nói: "Chú và mẹ cháu là bạn cực kỳ cực kỳ tốt đấy. Cháu lại là cục cưng ngoan của mẹ cháu, vậy nên có phải chúng ta cũng được xem như là bạn tốt rồi không?"
Cô bé thò tay vuốt váy, nghiêng đầu tưởng tượng, đúng rồi!
Cô bé hoan hô một tiếng, đột nhiên đôi mắt to sáng ngời trở nên thần thái sáng láng, phấn khích nói: "Đúng rồi, mau cho cháu kẹo đi."
...
Nghe loáng thoáng âm thanh vui đùa ầm ĩ ở căn phòng cách vách, Lý Như Ý cũng không tự chủ được nhớ lại quá khứ.
Lúc ấy rõ ràng hai người đều thích nhau nhưng lại không thể không rời xa nhau.
Vì không để cho người nhà ép hôn, trở thành vật hy sinh cho dòng họ.
Ngày đó cô uống quá chén chính là muốn cho Ngô Đình Khải một cơ hội.
Quả nhiên, sau khi biết cô mang thai, người trong nhà nhất trí yêu cầu cô bỏ đứa nhỏ. Cô lại sống chết không chịu nên cuối cùng bị đuổi ra khỏi dòng họ.
Chẳng qua không ngờ rằng sau khi sinh đứa nhỏ lại phải chịu nhiều khổ sở như thế.
Bây giờ người kia lại đến muốn để con cô gọi mình là cha, hừ, cửa cũng chẳng có đâu, nào có chuyện dễ dàng vậy được.
...
Trong lúc mơ hồ, Lý Như Ý nghe được tiếng đập cửa.
Cô đột nhiên bừng tỉnh giữa lúc tỉnh tỉnh mơ mơ, quay sang bên cạnh thì không thấy con đâu nữa. Cô lập tức trở nên luống cuống.
Cô mở cửa phòng ra, chỉ thấy Ngô Đình Khải đang cẩn thận ôm Khiết Nhan ngủ say, nhẹ nhàng nói: "Con ngủ mất rồi nên anh ôm nó qua đây."
Nhìn thấy dáng vẻ hồi hộp của Ngô Đình Khải, sự sợ hãi trong lòng Lý Như Ý dần lùi bớt, chỉ còn lại một sự an tâm.
Trong lòng Lý Như Ý bỗng nổi lên một suy nghĩ: có lẽ từ nay về sau cuộc sống sẽ thật sự càng ngày càng tốt.
Cô cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, nói ngủ ngon xong là cuống quýt đóng cửa phòng.
Cô và Ngô Đình Khải đã quen biết nhau nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi kia là cô đã biết người này đang có suy nghĩ xấu xa gì rồi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Ngô Đình Khải xoa xoa cái cổ. Xem ra muốn chân chính dung nhập được vào gia đình nhỏ này còn xa xôi lắm!
"Rầm!" "Rầm rầm!"
Trăng treo giữa trời, lúc gà còn chưa gáy, chó còn chưa sủa, màn đêm vốn nên yên tĩnh lại bị vài tiếng kính vỡ vụn đánh tan.
Lý Như Ý đột nhiên bừng tỉnh, đang định rời giường đi xem có chuyện gì xảy ra thì giọng nói trầm ổn hùng hậu của Ngô Đình Khải đã truyền tới từ ngoài cửa: "Em ngủ đi, anh đi xử lý!"
Lý Như Ý đang muốn cùng đi theo ra lại nghe tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất.
Nhìn con gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, cô không nhịn được thấp giọng nỉ non: "Cục cưng à, cuối cùng mẹ cũng đợi được cha con rồi!"