Nói trắng ra là, bà ấy muốn khiến Ngô Đình Khải khó xử.
Nhưng sắc mặt của Ngô Đình Khải lại không hề kém đi, còn ăn nói đúng mực: "Cháu tên là Ngô Đình Khải, là cha của Khiết Nhan!"
Ý của anh vô cùng rõ ràng, mặc kệ dì có nhận hay không, tôi đều là cha của Khiết Nhan.
Dì nhận tôi, tôi sẽ coi dì là mẹ vợ.
Dì không nhận tôi, tôi sẽ coi dì là người qua đường A.
Sắc mặt của Giang Uyển Quân đổi đi đổi lại, cuối cùng nhìn Khiết Nhan ngây thơ đáng yêu ở trong lòng một cái, không nói ra lời tổn thương người khác.
Bà ấy dẫn ba người đi vào khu nhà ở, trên đường đi trực tiếp coi Ngô Đình Khải như không khí.
Vừa đi vào nhà, trong sân đã có một người đàn ông trung niên điềm đạm nho nhã xuất hiện.
Lý Như Ý nhìn thấy người đàn ông trung niên thì lập tức vui đến bật khóc, giọng nói run rẩy: "Cha!"
Người đàn ông trung niên tên là Lý Đại Phong, chính là cha của Lý Như Ý.
Vẻ mặt Lý Đại Phong đầy áy náy, ông ấy xoa tóc Lý Như Ý, đau lòng nói: "Con gái, mấy năm nay con phải chịu khổ rồi."
Lý Như Ý lắc đầu, nói mình không khổ, trên mặt lại nước mắt đầm đìa.
Trước khi rời khỏi nhà họ Lý, cô vẫn là công chúa nhỏ trong nhà, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, cô trực tiếp trở thành bà mẹ đơn thân.
Chênh lệch như vậy, rất ít người có thể chịu được.
Ai không từng là một nàng công chúa chứ.
Sau khi khóc, dường như Lý Như Ý nhớ ra chuyện gì đó, cô kéo Ngô Đình Khải đến trước mặt cha, giới thiệu: "Cha, đây là Ngô Đình Khải, vừa xuất ngũ trở về."
Lý Đại Phong siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Có điều cũng không có sắc mặt tốt gì, chỉ khẽ gật đầu lạnh nhạt với Ngô Đình Khải.
Lúc này, Giang Uyển Quân giao Khiết Nhan cho Lý Đại Phong, bảo ông ấy dẫn cháu đi ra ngoài chơi một lát.
Khiết Nhan vốn không muốn đi cho lắm, nhưng sau khi nghe nói trong hồ nước ở bên ngoài có rùa đen nhỏ thì lập tức vứt Lý Như Ý và Ngô Đình Khải ra sau đầu.
Sau khi Lý Đại Phong và Khiết Nhan đi, sắc mặt Giang Uyển Quân bỗng sa sầm lại.
Bà ấy nhìn về phía Ngô Đình Khải với vẻ lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng Như Ý có con thì sẽ ảnh hưởng đến việc con bé lấy chồng."
"Với gương mặt của con bé, có thể lấy một thanh niên tài tuấn tốt hơn cậu gấp nhiều lần."
"Nếu như cậu thật sự thích Như Ý thì nên buông tay vào thời điểm thích hợp."
Lý Như Ý nghe vậy thì lập tức đứng dậy, muốn ngắt lời của mẹ.
Ngô Đình Khải kéo tay áo cô, mỉm cười nói: "Đừng ngắt lời, để dì nói xong!"
Trên mặt Lý Như Ý có vẻ phẫn nộ, cuối cùng vẫn tin tưởng anh.
Giang Uyển Quân hơi ngạc nhiên mà nhìn Ngô Đình Khải một cái, bà ấy không ngờ rằng Ngô Đình Khải vẫn ngồi yên được.
Bản lĩnh chịu đựng này cũng tốt đấy!
Giang Uyển Quân tiếp tục nói: "Tôi đã sắp xếp cho Như Ý một hôn nhân, đối phương sắp tới ngay bây giờ."
"Cũng đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, nếu cậu có thể nổi bật hơn đối phương, từ giờ tôi sẽ không hỏi đến chuyện của cậu và Như Ý nữa."
Ngô Đình Khải có chút muốn cười, với thân phận chiến soái quân đoàn Cuồng Long của anh, ở Hoa Hạ, có thanh niên tài tuấn nào hơn được anh chứ?
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong nhà vang lên.
Sau khi Giang Uyển Quân nhận điện thoại, chỉ nói một câu: "Dẫn bọn họ vào đại sảnh chờ, tôi sẽ đến ngay!"
Nói xong, bà ấy nhìn về phía Ngô Đình Khải, thản nhiên nói: "Đi thôi, đã tới rồi!"
Lý Như Ý có chút không yên lòng, đi theo sau lưng Giang Uyển Quân truy hỏi: "Mẹ, đối phương là ai vậy?"
Cô hơi lo lắng, nếu như người tới quá mạnh, Ngô Đình Khải đấu không lại đối phương thì phải làm sao bây giờ?"
Giang Uyển Quân nhìn Ngô Đình Khải một cái, cười lạnh nói: "Có thể con đã từng nghe danh hiệu của cậu ấy, cậu ấy chính là người sáng lập Tập đoàn Bảo Hưng, Trương Duy Tùng."
"Trương Duy Tùng!" Lý Như Ý ngạc nhiên thốt lên thành tiếng, cô lo lắng mà nói: "Mẹ, Ngô Đình Khải mới xuất ngũ, làm sao hơn anh ta được!"
Giang Uyển Quân lườm Lý Như Ý một cái, con bé này, tại sao lại kém cỏi như vậy chứ?
Tất cả những chuyện mẹ làm chẳng phải là vì con hay sao!
Không ngờ, Ngô Đình Khải ở bên cạnh lại thản nhiên nói: "Một người sáng lập thôi mà, không đáng để lo!"