• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài bờ tường, một đám côn đồ đang nhặt đá dưới ánh đèn đường.



Trong đó có một người quen, đúng là tên tóc vàng hôm nay bị đánh.



Chẳng qua lúc này tên tóc vàng cũng chỉ là một kẻ hầu mà thôi. Lúc này gã đang cúi đầu khom lưng nói gì đó với một người đàn ông đầu trọc, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ về phía sân nhà.



Một cơn gió lạnh thổi qua, đột nhiên mọi người cảm nhận được nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ.



Lúc này đang giữa trời tháng sáu, ban đêm dù có lạnh đến mấy thì tất cả mọi người cũng chỉ mặc áo đơn



Nhưng cơn gió lạnh này lại khiến tất cả mọi người rùng mình một cái trong vô thức.



Người đàn ông đầu trọc mắng một câu mẹ nó rồi chà xát tay, dặn dò: "Các anh em làm việc chăm chỉ hơn đi, từ nay về sau ngày làm ba ca, nhất định phải khiến cho con quỷ nhỏ kia chịu thua."



"Còn có con chó đang trốn dưới váy đàn bà kia nữa. Nếu tên đó dám ra đây thì đừng có lắm lời, trực tiếp đánh gãy chân, không phải sợ gặp chuyện không may gì hết, có chuyện thì anh Bách Từ sẽ lo liệu hết."



"Vâng, anh đầu trọc nói đúng..." Tên tóc vàng cứ hùa theo trước đã, nhưng giọng nói mơ hồ không rõ của gã mới nói được một nửa đã ngừng.



"Phịch phịch!"



Người đàn ông đầu trọc quay đầu lại đã thấy tên tóc vàng ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.



Gã đá đá tên tóc vàng, kỳ quái hỏi: "Này, sao thế, con mẹ nó, sau này mày rèn luyện thân thể nhiều lên, ít chui vào mấy cái chỗ kia đi. Bây giờ thì hay rồi, làm chuyện nghiêm túc một cái đã nhũn chân, chết tiệt, đi chết đi!"



Tên tóc vàng không nói gì, chỉ giơ ngón tay chỉ về phía sân nhà. Ngón tay gã run lẩy bẩy, trong lòng chỉ có sợ hãi.



Gã đầu trọc nhìn lại theo ngón tay kia thì đột nhiên trong lòng hoảng hốt.



Ánh sáng của đèn đường không chiếu được đến sân, chỉ có ánh sáng rải rác tán khắp mặt tường, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng.



Chỉ thấy phía trên tường nhà có một bóng đen đứng trong đêm tối. Anh cứ lẳng lặng đứng như vậy, cứ như tử thần giáng xuống nhân gian.



Phản ứng đầu tiên của người đàn ông đầu trọc là hoảng hốt, sau đó gã chửi ầm lên: "Tao *** mẹ mày, hơn nửa đêm còn giả ma giả quỷ. Mày là gã đàn ông bên ngoài của người đàn bà kia phải không?"



"Đến đến đến, xuống đây, xem tao có giết chết mày không!"



Nói xong, gã đá tên tóc vàng một đá: "Chẳng có tiền đồ gì, trong xã hội bị đánh một hai trận là chuyện bình thường thôi, đánh lại là xong việc."



"Chúng ta nhiều anh em như vậy, tiện tay cũng có thể dạy dỗ tên đó."



Không thể không nói rằng gã đầu trọc này cũng là một người từng trải. Mặc dù gã nói rất gay gắt nhưng lại không hề có ý muốn xung phong xông lên đầu chút nào.



Người trong giang hồ lúc chưa biết người khác sâu cạn ra sao thì không thể tùy tiện ra tay.



Hiển nhiên là gã hiểu rất rõ câu nói đó.



Gã tụ tập đám anh em xung quanh lại rồi hét lớn: "Các anh em, đừng sợ tên đó, chúng ta nhiều người, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm anh ta chết đuối."



"Tao đếm từ một đến ba, mọi người cùng nhau xông lên nhé, đánh xong chạy, xong việc thì đi tìm quán ven đường nào đó, tìm một em gái ấn chân cho."



Người này rất am hiểu cách mê hoặc lòng người. Nghe thấy những lời gã nói, tất cả đàn em đều cười đáp lại, không khí tràn ngập hương vị vui mừng.



Ngô Đình Khải đứng trên tường nhà, lạnh lùng nhìn đám người côn đồ này, trong lòng biết rõ tên đầu trọc và tên tóc vàng này chỉ làm trâu làm ngựa dưới tay người ta mà thôi, còn ông chủ thực sự phải là người tên là anh Bách Từ kia mới đúng.



Một khi đã như vậy thì trực tiếp đi tìm anh Bách Từ của bọn họ là được rồi.



Ngô Đình Khải nhảy xuống khỏi đầu tường, đi nhanh về phía đám côn đồ kia.



Gã đàn ông đầu trọc ngạc nhiên nghi ngờ. Gã không ngờ rằng lá gan của người đàn ông kia lại lớn như vậy, đã biết bên này có nhiều người mà anh vẫn dám chủ động đi tới.



Có thể đó là một kẻ không sợ chết, mà cũng có thể là một kẻ thô lỗ.



Nhìn thấy Ngô Đình Khải càng ngày càng tới gần, người đàn ông đầu trọc ra lệnh: "Các anh em, lên đi, thịt tên kia đi!"



Khóe miệng Ngô Đình Khải căng ra một cái, lộ ra một nụ cười khinh thường, một đám tạp nham.



"Quỳ xuống!"



Ngô Đình Khải chỉ hộc ra hai chữ nhưng giọng nói truyền ra lại như ngàn tiếng chuông vang lên cùng lúc, chấn động tâm trí của đám côn đồ.



Vốn dĩ mười mấy tên côn đồ còn hùng hùng hổ hổ, sau khi nghe thấy Ngô Đình Khải phun ra hai chữ này thì chấn động tâm trí, cứ như có thần linh hiện lên đầy trời giữa màn đêm, còn hét lớn về phía bọn họ: "Quỳ xuống!"



Khí thế vô cùng lớn, cứ như đất trời cấu xé nhau mà đến vậy.



Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười mấy tên côn đồ mềm nhũn hai chân, quỳ rạp xuống đất hết.



Gã đàn ông đầu trọc giãy dụa suy nghĩ phải đứng dậy nhưng lại phát hiện ra trên vai mình xuất hiện một bàn tay. Còn không đợi cho gã kịp phản ứng, mặt gã đã bị một lực lượng cực lớn đánh trúng, cả người bay ra ngoài như một cái túi rách, trượt trên mặt đất vài mét rồi mới dừng lại được.



Ngô Đình Khải nhìn nhìn tên tóc vàng đang ngã ngồi trên đất, phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ mà dưới thân gã đã nhiều thêm một bãi nước. Anh bèn câm nín dời mắt đi chỗ khác.



Trong lòng tên tóc vàng lại nổi lên sóng gió ngập trời. Chỉ mới là một cái liếc mắt vô cảm thôi mà lòng gã đã lạnh hơn nửa rồi.



Mặc dù Ngô Đình Khải chưa nói gì nhưng tên tóc vàng vẫn có thể đọc ra được một ý từ trong ánh mắt đó: nếu còn có lần sau nữa thì mày chết chắc.



Loại đe dọa không tiếng động này còn khiến người ta e sợ hơn gấp trăm lần cái cảnh cáo buổi chiều.



Ngô Đình Khải đi về phía người đàn ông đầu trọc, vừa đi vừa nói: "Xuất hiện đi!"



Vừa dứt lời, một thân hình cao lớn xuất hiện bên cạnh anh.



Người tới là thân vệ thống lĩnh bên người anh, Huyết Đồ.



Người đàn ông cao lớn đang muốn làm quân lễ thì Ngô Đình Khải đã vẫy tay một cái: "Miễn, bây giờ là lúc chúng ta nghỉ ngơi, mấy lễ tiết đó miễn hết đi!"



"Vâng!"



Lời của Ngô Đình Khải vừa dứt, Huyết Đồ đã đáp lại cực kỳ nhanh chóng. Cậu ta "ba" một tiếng, rất tự nhiên chào một cái theo nghi thức quân đội.



Ngô Đình Khải hơi bất đắc dĩ, lập tức nghiêm mặt nói: "Nới lỏng xương đám người này ra, sau đó tăng thêm chút giáo dục tư tưởng cho bọn họ."



"Vâng!"



Không bao lâu sau, trên một ngọn núi hoang, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt quanh quẩn giữa trời đêm.



Ngô Đình Khải lại đi tới bên người gã đầu trọc, vỗ vỗ mặt gã rồi cười nói: "Đi thôi, đi nhìn cái ổ của các người thử xem anh Bách Từ của các người ra sao nào!"



Có vẻ như việc đi tới hang ổ của đại ca xã hội đen đối với anh chỉ thoải mái tùy ý như đi dạo trong vườn hoa phía sau nhà mình vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK