Đồng thời, gã ta thở dài trong lòng, có thể giữ được tính mạng là tốt rồi!
Ngay khi Vương Bách Từ không nén được vui mừng thì lại bị tát vào đầu.
Thiết Viễn Thành lạnh giọng nói: “Anh và cả đám đàn em này, nếu như dám tiết lộ tin tức gì liên quan đến Long soái thì tôi sẽ không để ý mà tiễn các người lên đường đâu.”
Nói xong, chân cậu ta đạp lên đan điền của Vương Bách Từ, mũi chân vặn một cái, lực theo mũi chân dồn xuống người của Vương Bách Từ.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đàn em của Vương Bách Từ bất giác che tai lại, sợ hãi nhìn Thiết Viễn Thành.
Đám đàn em biết, tuy rằng đại ca nhà mình trông tai to mặt lớn thế thôi nhưng thực tế thì lại là một cao thủ cấp võ sư.
Một cao thủ như vậy lại bị người này dùng một chân phế đi thì thực lực của người này đáng sợ cỡ nào?
Còn Long soái Hoa Hạ đó từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh lùng thì lại đáng sợ cỡ nào?
Chỉ khi đến lúc này, bọn họ mới hiểu, bọn họ đã thật sự nhặt được một mạng về.
...
Khi Ngô Đình Khải quay về căn nhà nhỏ thì đã là ba giờ sáng!
Anh vừa bước vào sân thì đã thấy phòng mình sáng đèn.
Không cần nói, chắc chắn là Như Ý lo lắng cho an toàn của mình mà đợi mình ở trong phòng.
Bất chợt một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng như dòng nước nhỏ len lỏi vào trái tim Ngô Đình Khải.
Vẻ lạnh lùng trên mặt anh cũng dần dần biến mất thay thành một nụ cười điềm đạm.
Vừa bước vào phòng, Ngô Đình Khải nhìn thấy bóng người đi qua đi lại của Lý Như Ý, trên mặt lại mang vẻ lo lắng và bất an.
Còn Khiết Nhan thì đang ngủ say trên giường mình.
“Như Ý, anh về rồi!” Ngô Đình Khải mang chút đắc ý đứng trước cửa phòng, cười nói với Lý Như Ý.
Nếu như Huyết Đồ ở đây, e là sẽ ngạc nhiên một phen.
Không những Long soái cười, mà còn mang dáng vẻ đắc ý của một cậu nhóc, thay đổi này cũng quá lớn!
Lý Như Ý nghe vậy, quay phắt lại, sững người một lúc trước, sau đó chạy về phía Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải thấy vậy vội vàng giang hai tay ra chuẩn bị đón nhận cái ôm của tình yêu.
Và rồi, thứ anh đợi được không phải cái ôm mà là một cái đẩy với quán tính cực lớn từ Lý Như Ý.
Lý Như Ý đẩy lồng ngực của Ngô Đình Khải, trách móc: “Anh hay quá rồi!”
“Thích ra mặt phải không, nửa đêm hôm, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
Với sức mạnh của Ngô Đình Khải thì khi đối mặt với cái đẩy yếu ớt này đương nhiên vẫn có thể vững như Thái Sơn, không chút động đậy gì.
Nhưng anh lại không định làm vậy.
Anh lùi hai bước, cúi người không ngừng phát ra tiếng “Ây da”.
Lý Như Ý nói vài câu rồi phát hiện dáng vẻ của Ngô Đình Khải không giống giả vờ, mới vội vàng dìu Ngô Đình Khải, thút thít tự trách: “Anh không sao chứ? Đều tại em không tốt, anh vừa về đến lại tức giận với anh, không biết nặng nhẹ...”
Ngô Đình Khải thấy cô càng lúc càng tự trách, gần như sắp khóc đến nơi mới vội vàng thẳng người dậy, nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Như Ý, trìu mến nói: “Trên người thì không đau mà lòng thì đau, em giúp anh xoa một chút là hết rồi!”
Lý Như Ý hiểu ra gì đó, khẽ ừm một tiếng.
“Lạch cạch!”
Ngô Đình Khải vừa định nói thêm vài câu ân ái thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lạ.
Lý Như Ý quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mét chín, tóc ngắn, cánh tay còn thô hơn cả đùi của mình đang đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn mình.
Ngô Đình Khải quay đầu thì thấy Huyết Đồ đang mở to mắt, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một cái trứng vịt, hai mắt sắp rớt xuống, ngây ngốc đứng trước cửa.
Huyết Đồ bị sốc, bản thân chỉ muốn đi vào báo cáo tình hình mà thôi, lại không ngờ đến lại phát hiện một mặt không ai biết của Long soái.
Một Long soái mang danh lạnh lùng toàn cầu, vậy mà còn có một mặt tức giận như này, thật là đáng ngạc nhiên!
Nhưng người tài giỏi đúng là mặt nào cũng giỏi, đến cả cua gái cũng giỏi vậy.