Anh thiết nghĩ, cô ấy là đang cảm động vì được gần gũi một một nam nhân như anh nên mới khóc thế này ư?
Dù nghi vấn nhưng rất nhanh sau anh ta đã tự cho mình đáp áp, và nụ cười tà mị trên môi càng khiến Châu Tử Du lo sợ.
Cô vừa khóc, vừa lắc đầu, khi thấy người đàn ông đó đang đưa mặt tới gần:
"Anh...anh tha cho tôi đi mà...tôi xin anh..."
"Tôi tha cho cô, rồi tôi phải làm sao?"
Nói rồi, anh ta ngang nhiên cúi xuống gặm lấy búp hoa nhỏ nhắn đã sớm nhô lên nhờ thoát khỏi sự ràng buộc từ hai lớp áo.
"Ưm...a...hic...tôi xin anh tha cho tôi đi mà..."
Lần đầu tiên bị kích tình, đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn hẳn, nên chỉ cần nơi đỉnh chồi nho nhỏ vừa bị động chạm thì cả cơ thể thiếu nữ đã bất giác ưỡn lên, không ngừng tránh né, không kiềm chế được những âm thanh ngại ngùng, và dù cô có vừa khóc vừa van xin thì vẫn bất thành.
Thứ trái cây mát, mịn, căng tròn làm chiếc lưỡi nam nhân tuyệt nhiên phấn khích, anh ta ra sức trêu đùa, lả lướt rồi gặm, hay mút như đang thưởng thức kẹo ngọt. Kẹo này thật ra cũng ngọt, nhưng nó ngọt tới mức làm lòng anh ta si mê, say đắm khó cưỡng.
Nơi nhạy cảm bị tác động, làm cô gái sởn cả gai ốc, từng gốc tế bào đang được nung nấu bởi khoái cảm, cô cứ khóc không ngừng, thân thể thì uốn éo, hòng thoát khỏi bàn tay tên đàn ông biến thái kia, nhưng chẳng mấy chốc chút lý trí kiên cường còn sót lại cũng bị cơn hưng phấn kia đánh gục.
Châu Tử Du dần dà đuối sức, cô thôi vùng vẫy. Khi đó, người đàn ông lại tiến tới vùng cổ cô gái, không ngại ngần in lại những dấu hôn đỏ ửng như son. Dường như anh ta xem da thịt cô là một thứ gì đó rất ngon, nên cứ đưa miệng tới là không ngừng mút.
Hơi thở nóng hổi của anh đang phả vào làn da rịn mồ hôi của cô, nó lại như một thứ gì đó tác động khiến sinh lý bình thường của một cô gái bỗng chốc trở nên bất ổn, nó đang tăng cao và ham muốn một thứ gì đó để được thỏa mãn cái cảm giác kì lạ kia.
Mặc dù đeo mặt nạ có chút khó khăn trong chuyện chăn gối, nhưng không vì vậy mà Huyết Ảnh Long chán ghét.
Anh ta đang tự tay tiễn nốt chiếc quần còn sót lại trên người xuống sàn nhà, để cái thứ to lớn sừng sững kia được động chạm vào da thịt mịn màng của cô gái.
Và dĩ nhiên sau khi được chạm vào thứ nam tính đó, Châu Tử Du càng thêm ngại ngùng. Năm lần bảy lượt đẩy đối phương ra xa bất thành, nay cô đã hoàn toàn bất lực. Giờ chỉ muốn biết đối phương là ai nên liền hỏi:
"Anh là chồng tôi đúng không?"
Huyết Ảnh Long vẫn hì hụt đưa lưỡi mơn trơn từ bên trái tai cô gái xuống tận xuống tận xương quai xanh gợi cảm, cố tình tỏ ra không hề nghe thấy câu hỏi của cô, làm Châu Tử Du càng thêm bực bội.
Lúc này, sau bảy bảy bốn chín cách, Châu Tử Du đã chọn cách làm liều một phen. Nhân lúc đối phương không để ý, cô liền ngóc đầu dậy, cắn thật mạnh vào bả vai đối phương một cái, đến mức rách da rướm máu thì anh ta mới chịu lui ra.
Lựa thời cơ anh ta không chú ý, Châu Tử Du lập tức đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt nam nhân ấy. Ngay sau đó, cô đã bị nhan sắc của người này làm cho thẫn thờ.
Đôi mắt sắc bén với đôi đồng tử màu hổ phách, mày kiếm đen, rậm, toát lên nét mạnh mẽ của một đấng nam nhân không sợ trời, không sợ đất. Sống mũi cao, môi đỏ tự nhiên, cả khuôn mặt mang ngũ quan sắc sảo, nhìn góc nào cũng chẳng tìm ra khuyết điểm.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ đáng sợ kia làm gì chứ?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên đèn trong phòng chợt tắt. Hóa ra là do người đàn ông kia không muốn ai đó chiêm ngưỡng dung mạo của mình nên mới đi tắt hết đèn, chỉ mỗi ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài rọi vào là không thể khiến nó biến mất.
Tuy vậy, nhưng với chút ánh sáng kia, căn bản không đủ để Châu Tử Du nhìn rõ khuôn mặt của anh.
Bấy giờ, anh ta lại đang tiến tới thì Châu Tử Du mới kịp hoàn hồn. Cô đang lùi ngược về phía sau giường ngủ, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Huyết Ảnh Long tóm lấy bắp chân.
Anh ta lại kéo một phát, khiến cô nằm ngửa ra trên giường, để thân thể nóng bỏng phơi bày giữa ánh trăng bên ngoài ban công, rồi hai cổ tay của cô lại bị anh ta bóp chặt, ấn xuống nệm.
Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rằng, những kẻ nhìn thấy khuôn mặt của anh đều phải chết.
Nhưng đối với con thỏ ngọc ngây thơ này, liệu anh sẽ xuống tay được hay sao?
"A...trong tay tôi có chiếc lắc, anh bóp chặt như vậy làm tôi đau quá."
Đang tức giận thì tự nhiên Châu Tử Du lại kêu lên, nhưng vừa nói dứt câu thì sợi lắc trong tay cô đã bị người đàn ông đó giật đứt, sau đó không ngại ngần gì liền ném đi trong vô định.
"Nè, anh có biết tôn trọng đồ dùng của người khác không vậy? Ai cho anh cái quyền tự ý ném đồ của người khác hả?"
Hành động đó của anh ta khiến Châu Tử Du phẫn nộ, vì đó là món quà Châu Lam Vũ đã tặng cho cô trước lúc lên xe hoa, vậy mà bây giờ lại bị một tên biến thái ném mất thì hỏi sao cô không tức.
Trong khi cô đang tức, thì trên môi người đàn ông lại khẽ nhếch mép cười đểu một cái. Anh ta cúi xuống, khẽ thầm thì vào tai cô gái:
"Vậy cô có biết hậu quả khi tự ý động vào đồ của Huyết Ảnh Long tôi, là gì không?"
Nghe đến cái tên Huyết Ảnh Long thì mọi nghi vấn trong cô đã được giải đáp.
Hóa ra người cô mắng không ít lời từ nãy giờ lại là chồng của cô. Tại sao cô có thể quên mất rằng người đàn ông mình sẽ lấy làm chồng luôn đeo mặt nạ cơ chứ?
Giờ thì phải làm sao đây? Anh ta nổi tiếng tàn bạo, lạnh lùng, có khi nào qua đêm nay cô không còn cơ hội đón bình minh vào sáng mai nữa hay không?
"Sao tự nhiên câm ngang rồi?"
Lúc này, Huyết Ảnh Long lại phả vào tai cô một câu hỏi vô cùng khó nghe, nhưng bây giờ Châu Tử Du nào dám to tiếng, thậm chí đến lời nói thốt ra còn ngập ngừng không liền mạch:
"Tôi...tôi không biết anh là Huyết Ảnh Long. Nhưng nếu anh là Huyết Ảnh Long, vậy thì tôi là vợ của anh rồi, lẽ nào anh muốn giết chết vợ mới cưới luôn sao?"
Nghe xong lời biện bạch của Châu Tử Du, người đàn ông ấy liền bật cười. Ánh mắt tuyệt nhiên thích thú với nữ nhân này.
Sau đó tay anh vừa vuốt ve từ cổ cô trở xuống thân mình nuột nà bên dưới, vừa âm trầm cất lời:
"Dĩ nhiên tôi sẽ không nương tay với bất cứ ai. Nhưng, đối với cô thì khác."