Anh đang nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt khinh bỉ, và nụ cười trào phúng. Sau đó cũng chẳng nói gì cả, mà thong thả quay trở lại bàn, mở chiếc lap-top đã được cắm sẵn USB.
Nội dung anh sẽ mở ra và mang đến trước mắt Châu Tử Du đã không còn gì xa lạ, nhưng đối với cô nó lại là một cú sốc khiến cô không thể nào chấp nhận.
“Tự em xem đi, cô gái đó có phải là em hay không?”
Tuyến giọng nhẹ tênh của người đàn ông, đi kèm là đoạn video trong chiếc USB mà chính Huyết Quân đã mang tới tra hỏi Huyết Ảnh Long.
Ngày đó, anh mạnh mẽ khẳng định rằng cô gái trong clip không phải Châu Tử Du, không phải vợ của anh đâu. Nhưng ngày hôm nay, người mang ra chất vấn cô gái ấy lại là anh.
Đúng là câu chuyện bi hài, một vở kịch tròn vai của người đàn ông ấy.
Nhưng đối với Châu Tử Du, đó là một nỗi đau như có hàng vạn mũi tên xuyên qua trái tim nhỏ bé. Giọt nước mắt cố gắng kìm chế sao giờ lại bất chợt tuôn rơi, nhưng ngay sau đó trên môi cô ấy lại hiện lên nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt thất vọng nhìn sang anh, nghẹn ngào hỏi:
“Anh tin rằng người trong clip là tôi?”
“Trên tay còn mang chiếc nhẫn và sợi lắc tôi tặng. Chiếc váy đó là chính tay tôi chọn, khuôn mặt đó, thân thể đó có chỗ nào khác Châu Tử Du?”
Huyết Ảnh Long càng nói, Châu Tử Du càng khó kìm được nước mắt của mình.
Không phải cô khóc vì bị vu oan. Nhưng tim cô đau, nước mắt đang rơi là vì người cô dành cả tâm can để yêu lại chẳng hề tin tưởng mình.
Nếu họ đã muốn cự tuyệt, đã chán nản, không muốn tiếp tục, càng không tin, thì cớ chi cô phải ôm mộng mơ về cuộc tình sai trái này nữa.
Nhanh chóng lau đi lệ sầu, cô khẽ gật đầu, sau đó nhìn lên khuôn mặt vô cảm của người đàn ông ấy, bình thản cất lời:
“Phải, tôi là kẻ lẳng lơ. Chính tôi đã âm thầm phản bội anh. Trong mối quan hệ này, từ khi bắt đầu là do tôi đã sai. Anh đa tình, tôi cũng đa tình! Chúng ta căn bản giống nhau, nên không hợp nhau. Nếu đã không khác nhau, thì anh càng không có quyền sỉ nhục tôi, vì những lời đó chính anh đang tự vả vào mặt mình đấy.”
Rõ ràng chính anh là người nhóm lên ngọn lửa chia xa. Nhưng cũng chính anh vào lúc này là người nếm trải tiếc nuối vì sắp phải mất đi người mình yêu. Vậy mà, anh vẫn phải tỏ ra vô tâm, vô tình.
Từ nụ cười chua xót trong lòng, nhưng lúc lộ ra bên ngoài lại là cái nhếch mép nhạt nhẽo:
“Thế chơi đùa bấy nhiêu đó cũng đủ rồi. Cũng nể tình chăm sóc suốt mấy tháng qua, tôi không làm khó em. Chúng ta dừng lại, từ nay đường ai nấy bước.”
Điềm tĩnh nói xong, Huyết Ảnh Long đã bước về phía chiếc tủ, từ ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, bên trên hiển nhiên đề ba chữ “Đơn ly hôn”.
“Ký vào đây rồi em sẽ được trả lại tự do. Tôi cũng được giải thoát.”
Nhìn mảnh giấy đang được người đàn ông đưa đến trước mặt, Châu Tử Du nào ngừng đau trong lòng.
Đúng là hạnh phúc nào dễ dàng tìm kiếm như thế. Có tình yêu nào mà không đau thương, khổ sở, tất cả là do cô mộng tưởng. Tự mình đa tình, tự mình nhận về trái đắng.
Người ta nói tình đầu là tình dang dở, quả nhiên không sai!
Khẽ cong môi cười nhạt, nước mắt trên mi cũng đã được cơn gió lùa qua hong khô tất cả. Châu Tử Du đưa tay nhận lấy tờ đơn cùng cây bút, dứt khoát bước về chiếc bàn cách đó không xa. Sau khi đã đặt tờ giấy lên bàn, cô không do dự liền ký tên vào chỗ cần ký, sau đó mang thứ ấy quay trở lại, trả cho anh.
“Chúc mừng anh đã được giải thoát. Cũng chúc cho tôi chính thức trở về những ngày tháng tự do, sau cuộc hôn nhân oan nghiệt này.”
Mọi chuyện đã được diễn ra đúng như ý muốn. Nhưng sao thâm tâm của anh lại đau đớn thế này? Đến tờ giấy trước mắt cũng phải rất lâu mới đưa tay nhận lấy.
“Tôi bảo Tạ Liêm đưa em về nhà.”
“Không cần phiền vậy đâu! Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi sẽ tự rời đi.”
Nói rồi, Châu Tử Du liền quay về hướng tủ quần áo. Cô lấy va-li và bắt đầu thu dọn hết tất cả đồ đạc của mình, đến một vật dụng nhỏ nhặt nhất cũng cất vào va-li.
Cô sẽ không để lại bất cứ một thứ gì khiến người ta cảm thấy chán ghét và phiền phức. Chấm dứt là kết thúc, từ nay không còn gì phải luyến lưu, vương vấn.
Điều mà cô mong khi bước vào cuộc hôn nhân này đã thành hiện thực. Chỉ là không ngờ lại đến sớm như thế, mà lại còn kết thúc cùng một vài giọt nước mắt và ân hận.
Hận chính mình vì lỡ dại yêu lầm người ta.
Huyết Ảnh Long lặng lẽ ngồi trên sofa. Giương đôi mắt vô hồn âm thầm ngắm nhìn người con gái ấy trong những giây phút trước lúc chia xa.
Chẳng mấy chốc, Châu Tử Du đã thu dọn xong đồ đạc. Việc cuối cùng cô làm chính là tháo hết toàn bộ những món trang sức ngày trước người đàn ông ấy đã tặng cho cô, trong đó có cả nhẫn cưới được trao muộn.
Cô đặt hết lên bàn, trước mặt Huyết Ảnh Long, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Món nợ này coi như đã xong. Từ nay, tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Mỉm cười, và quay lưng rời đi, không một lần ngoảnh mặt. Đó là những gì Châu Tử Du đã thực hiện.
Cô để lại một mình người đàn ông với tâm trạng thê lương khó tả. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy dần dần khuất xa, nhìn đơn ly hôn đã có chữ ký, nhìn những đồ vật đã từng gắn bó trên người cô ấy…Sao từ hốc mắt của người đàn ông lại chợt xuất hiện một dòng nước ấm, lăn dài từ khóe mi đến chạm vào vành môi mỏng.
Hương vị này chính là đắng cay, khổ sở của tình yêu đây ư? Nước mắt rơi, tình yêu vụt mất.
Mọi chuyện chính anh bày ra, nay cũng chính anh là người đánh mất tất cả. Giờ còn lại gì, ngoài chiếc nhẫn cưới trao muộn vẫn nằm trong ngón áp út.
Anh đưa tay nhặt lấy chiếc nhẫn của người con gái ấy để lại. Vật còn đây nhưng người đã đi mất.
Trả tất cả, trả luôn tình nghĩa. Từ nay, ân đoạn nghĩa tuyệt! Nhưng tình sâu, tình nặng, có dễ dàng cắt tuyệt thế không?
Kẻ ôm hận rời đi, người ở lại dằn vặt trong khổ sở.
Liệu trên đường đời tấp nập này, họ có còn gặp lại nhau?
Thâm tâm đau xót, tiếc nuối bi thương, nước mắt cứ thế âm thầm rơi, nhưng trên môi vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười thống khổ. Đó là anh!
Nguyện mong em hạnh phúc. Còn anh, cả đời này chắc chẳng thể nào quên được bóng hình em