Sợ em gái tức giận, Châu Lam Vũ vội vã khuyên nhủ:
“Du Du, em bình tĩnh đã! Dù sao cũng chỉ là một bức ảnh không rõ kẻ nào gửi tới, trước tiên phải hỏi Ảnh Long xem cậu ấy giải thích thế nào.”
Trong khi Châu Lam Vũ đang lo âu về tâm trạng của Châu Tử Du, thì ngay sau đó cô ấy lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với chị gái, rồi nói:
“Em biết phải làm gì mà, chị hai yên tâm!”
Nói xong, Châu Tử Du quay lại với chiếc điện thoại của mình, sau khi lưu bức ảnh kia về máy, cô lại gửi nó sang cho Huyết Ảnh Long, kèm một tin nhắn với nội dung chỉ vỏn vẹn cái biểu cảm mặt cười đơn giản.
Trông Châu Tử Du bình tĩnh một cách lạ thường, Châu Lam Vũ vẫn không thể an tâm, nên lại khẽ hỏi:
“Em ổn chứ, Du Du?”
“Chị thấy em có chỗ nào không ổn hả?”
“Có, thấy ảnh chồng ôm gái mà em bình thản quá nên chị hơi sợ.”
“Vậy chứ theo chị em nên thế nào thì mới đúng?”
“Thì ít ra cũng phải có một chút tức giận, buồn bã hay thất vọng gì đó… Bộ em không sợ mất chồng hả?”
Nhận được câu hỏi nói lên sự tò mò của Châu Lam Vũ, Châu Tử Du lập tức bật cười, rồi điềm nhiên đáp trả:
“Tại sao em phải sợ? Hắn dám ngoại tình, em dám bỏ. Chẳng có cái gì phải lo lắng hay sợ hãi người ta bỏ rơi mình hết. Phụ nữ là phải có cái giá của phụ nữ, mình phải làm sao cho người ta sợ mất mình chứ không phải suốt ngày đi theo lo giữ người ta. Chị hiểu chưa?”
“Ờ hiểu…”
Châu Lam Vũ gật gù đồng ý, thì lúc này Châu Tử Du đã gọi điện thoại về nhà.
“Quản gia Tạ, sai người thu dọn hành lý cho tôi và hai tiểu thiếu gia ngay bây giờ.”
Chỉ với một câu nói ngắn gọn đủ để đối phương nghe và hiểu, xong Châu Tử Du đã tắt máy rồi tiếp tục chuyển sang gọi về cho mẹ mình.
Y như lần gọi cho Tạ Liêm, chỉ mất mấy giây, cô đã nhận được tín hiệu nghe máy, và vẫn nhanh chóng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
“Mẹ, lát nữa mang hành lý của con về nhà mình nhé! Bế tiểu Giang theo cùng luôn, rồi con và tiểu Sơn sẽ về sau.”
[Ơ nhưng mà có chuyện gì vậy con?]
“Không có gì đâu ạ, con muốn về chơi với ba mẹ vài hôm thôi. Vậy nha mẹ, con tắt máy đây!”
Vô cùng nhanh gọn, Châu Tử Du đã đưa ra quyết định dứt khoát, khiến Châu Lam Vũ ngơ ngác nhìn, sau đó lại lén lút bật cười, tự nhắn nhủ với ai kia đôi lời thầm kín:
“Huyết Ảnh Long ơi là Huyết Ảnh Long, dù oan hay không oan thì lần này cậu cũng chết chắc rồi.”
- ---------------
Cùng lúc này, tại đất nước Hoa Kỳ xa xôi, trong một căn phòng tĩnh lặng nào đó trong khách sạn W…
“Ông nói cái gì? Thu dọn hành lý, trở về Châu gia?”
Huyết Ảnh Long vừa nghe được thông báo từ Tạ Liêm gọi qua mà không thể giữ được bình tĩnh. Khi trước đó anh lại vừa nhận được tin nhắn của vợ mình gửi tới. Vừa xem xong bức ảnh kia thì lại nhận được hung tin vợ đưa con về nhà mẹ ruột, khiến anh sốc đến không thể tiết chế cảm xúc.
Anh nhanh chóng gọi về cho bà xã đại nhân của mình thì toàn nhận được tiếng tổng đài thông báo cuộc gọi của anh bị đối phương từ chối.
Tình huống đã như thế, giờ công việc có xong hay không xong anh cũng phải bay về nhà dỗ vợ ngay, nên người tiếp theo bị anh gọi tới là Trợ lý Dung.
“Chuẩn bị vé máy bay, tôi phải về nhà càng sớm càng tốt.”
[Sao vội vậy Chủ tịch, chúng ta đã ký hợp đồng với đối tác đâu?]
“Hợp đồng có quan trọng hơn vợ và hạnh phúc gia đình tôi không? Nếu tôi mà mất vợ thì cậu là người có tội lớn nhất đấy. Nhanh đặt vé đi.”
[Vâng vâng, giờ em đặt ngay!]
Tắt điện thoại xong, Huyết Ảnh Long liền mở bức ảnh từ Châu Tử Du gửi tới, xem lại lần nữa.
Nhìn vào hình ảnh bên trong, thật khiến anh không thể quên đi sự việc vừa xảy ra tối qua…
8 tiếng trước…
Huyết Ảnh Long vừa xuống máy bay đã đi thẳng tới nhà hàng gặp mặt đối tác quan trọng. Đó là nữ Chủ tịch của Tập đoàn MPA lớn nhất Hoa Kỳ.
Ellie là một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, dù đã bước sang ngưỡng tuổi trung niên 32, là một người mẹ đơn thân tài giỏi được nhiều người ngưỡng mộ, có không ít đàn ông săn đón nhưng vẫn kén chọn.
Nào ngờ vừa gặp Huyết Ảnh Long, Ellie như bị trúng tiếng sét ái tình trước tướng mạo phong độ, và vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút của anh.
Huyết Ảnh Long vừa đi tới, Ellie đã đứng dậy chào đón, tỏ thành ý gặp mặt bằng một cái bắt tay thân thiết.
“Chào anh!”
“Chào cô, Chủ tịch Ellie!”
Bắt tay là phép giao tiếp lịch sự trong mỗi lần gặp mặt đối tác nên Huyết Ảnh Long không thể từ chối, nhưng vừa bắt tay xong anh đã nhanh chóng thu về, khiến Ellie nhất thời có chút bối rối.
Đợi đến khi cả hai cùng ngồi xuống, cô mới nói:
“Quả nhiên lời đồn về Huyết tổng quả không sai. Anh thật sự rất lịch lãm, khiến tâm can người khác phải dao động ngay từ khi gặp mặt lần đầu.”
“Cô quá lời đó thôi! Chúng ta có thể bàn việc chung ngay bây giờ được chứ?”
Ellie lại cười tà mị, sau đó chủ động di chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh Huyết Ảnh Long. Trong khi anh đang cảm thấy khó chịu trước hành động của cô ấy thì Ellie lần nữa nhỏ nhẹ cất lời:
“Đêm nay còn dài, anh hà tất phải vội vàng như thế. Chúng ta cứ từ từ trò chuyện, uống với nhau vài ly rượu trước…”
Vừa nói, Ellie vừa đưa tay chạm vào bàn tay của Huyết Ảnh Long đang để trên bàn, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị người đàn ông ấy tinh ý nhận ra rồi nhanh chóng thu tay về, để bàn tay trắng trẻo của người phụ nữ hờ hững giữa không trung.
“Vậy thì phải xin lỗi cô rồi, tôi phải bàn xong việc sớm để còn về nhà với vợ, thật không nỡ cô ấy chờ lâu.”
Một lời nói từ tốn được phát ra khỏi cổ họng Huyết Ảnh Long, nhưng lại cho đối phương biết anh là người đã có vợ, khiến Ellie càng thêm ngại ngùng.
Sắc mặt dịu dàng bỗng chốc bị thay đổi cứ như vừa nhận được sự sỉ nhục khiến bản thân ấm ức. Nhưng cô ấy vẫn mỉm cười, sau đó bất ngờ ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhó như đang trải qua đau đớn, sau đó đột ngột ngã vào lòng người bên cạnh. Ngang nhiên ôm lấy anh, khiến Huyết Ảnh Long cau chặt mày không vui.
“A…tự nhiên tôi thấy khó thở quá, anh giúp tôi với…”
Ellie nép sát vào người Huyết Ảnh Long, tạo ra hình anh vô cùng thân mật giữa hai người, nhưng chỉ mấy giây sau Ellie đã bị Huyết Ảnh Long thẳng thừng đẩy ra.
“Dung Yên, đỡ cô ta.”
Anh lạnh lùng ra lệnh cho Trợ lý của mình, rồi lập tức đứng dậy, để Dung Yên vào thay.
“Cô Ellie, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn cậu.”
“Nếu hôm nay cô không khỏe thì ngày mai chúng ta gặp lại rồi bàn chuyện hợp tác sau. Giờ, tôi về trước!”
Thẳng thắn nói xong, Huyết Ảnh Long liền rời đi. Thấy vậy Trợ lý của anh cũng cúi đầu chào đối tác của mình rồi nhanh chóng đi theo…
Bấy giờ, Ellie mới thay đổi sắc mặt, lộ ra bản chất lạnh lùng, kiêu kì của một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, rõ là người tự cao, không nên chọc giận.
Trong khi trước nay chỉ có cô từ chối kẻ khác, giờ lại bị người khác thẳng thừng từ chối thì có khác gì nhận lấy một gáo nước lạnh vào mặt.
Nghĩ một hồi, Ellie lại nhàn nhã lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trợ lý riêng đang chờ bên ngoài.
“Cậu đi gặp quản lý nhà hàng, bảo họ giao đoạn camera trong phòng ăn tôi đang ở. Sau khi lấy được clip, chụp lại một vài hình ảnh thân mật giữa tôi và người đàn ông bên trong clip, rồi tìm tới Trợ lý riêng của Huyết Ảnh Long, tìm cách lấy thông tin về vợ anh ta cho tôi. Nhớ, phải tìm được số điện thoại.”
[Tôi biết rồi, thưa Chủ tịch.]