• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bị Mạc Hàn quát, Tư Vân chỉ có thể từ từ đứng dậy, sau đó bước từng bước rời đi.
Đối với cách xử lý của Mạc Hàn, Nhị trưởng lão rất vừa ý.

Rồi ông ta liền đứng dậy, làm ra bộ mặt thảnh thơi mà nói với những người khác.
- Có vẻ như mọi chuyện đã giải quyết xong rồi nhỉ? Chúng ta trở về cho cháu ta nghỉ ngơi chứ?
Tam trưởng lão liền cau mày tỏ vẻ không vui chút nào.
- Lão Nhị, ông hình như hơi thiên vị cháu nội của mình thì phải? Chúng ta còn chưa xong đâu!
- Thôi, lão Tam.

Ông cứ đa nghi quá.

Dù sao cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.

Sắp tới Mạc Hàn sẽ đính hôn với cháu gái nhà họ Bạch kia kìa.

Đấy mới là chuyện lớn.
Ngũ trưởng lão tiếp lời.
- Tôi thấy lão Tam nói không sai đâu.

Nhỡ đâu cái đứa con gái kia khiến cho Mạc Hàn dao động thì chẳng có chuyện lớn sao?
Nhị trưởng lão vẫn giữ nguyên quan điểm.
- Đối với ta thì chẳng sao cả.

Mạc Hàn có quen biết bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể lấy bất cứ ai được.


Cứ cho nói chơi bời cho thoải mái trước lễ đính hôn đi.
- Lão Nhị, ông cũng thật rộng lượng quá đấy.
- Ta nói luôn, tại vì Mạc Hàn là cháu nội ta nên ta mới để ý nó hơn thôi, mọi người thông cảm, cùng là 1 gốc rễ nên hiểu nhau là điều đương nhiên.
Nghe đến đây, Tứ trưởng lão cũng bất giác đứng dậy.
- Thôi, cứ để mọi chuyện đó.

Vừa nói Tứ trưởng lão liền đứng dậy, sau đó lấy từ trong người ra 1 tấm thiệp đi đến đưa cho Mạc Hàn rồi căn dặn.
- Đây là thiệp mời dự tiệc tối mai.

Nhớ đến đúng giờ đấy.

Cháu gái nhà họ Bạch cũng đến tham dự.

Ta và lão Bạch đó sẽ tạo cơ hội cho 2 đứa nói chuyện.
Mạc Hàn không nói gì, liền nhận lấy tấm thiệp trên tay của Tứ trưởng lão.

Đợi cho mấy lão già này đi rồi, Mạc Hàn mới nhanh chóng đi lên tầng 2.
Lúc hắn mở cửa phòng của Tư Vân ra thì đã thấy cô đang co ro ngồi 1 góc trên giường.

Mạc Hàn cũng chỉ đành bất lực mà đứng ở trước cửa mà thôi.

Hắn không có dám tiến đến gần Tư Vân.

Vết thương của cô vừa nãy cũng đã được hắn sử dụng sức mạnh mà lành lại rồi.

Chắc không có vấn đề gì lớn nữa.
Ngay khi Mạc Hàn đang định quay người trở về đột nhiên Tư Vân lên tiếng.
- Sao không vào? Anh không thể đối mặt với tôi à?
Mạc Hàn biết vừa nãy Tư Vân đã bị tổn thương.

Nhưng hắn cũng hết cách rồi.

Chỉ có làm vậy hắn mới giữ mạng cho cô được.

Hắn cũng không muốn giải thích gì nhiều.

Tư Vân từ từ bước xuống giường.

Cô lảo đảo đi đến trước mặt của Mạc Hàn, vươn tay quàng qua cổ của hắn.
- Cô…
Hai hàng nước mặt của Tư Vân cứ thế chảy xuống.

Lát lâu sau cô mới nói.
- Anh làm vậy là muốn bảo vệ tôi sao?

Mạc Hàn không trả lời cũng không có phủ nhận.

Hắn giữ chặt lấy hai bả vai của Tư Vân, muốn đẩy cô ra nhưng cô vẫn nhất quyết ôm lấy cổ hắn.

- Tư Vân, cô nghỉ ngơi đi.
- Cảm ơn anh!
Hàng lông mày của Mạc Hàn hơi nhíu lại.

Hiển nhiên là hắn kinh ngạc khi nghe thấy Tư Vân nói ra những lời này.
- Tại sao lại nói lời cảm ơn? Chẳng phải vừa nãy tôi mặc kệ cô suýt nữa bị bóp c.hết sao?
Tư Vân đã ở đây một thời gian đủ để cho cô biết suy nghĩ tất cả mọi chuyện.

Sau khi nhìn về phía của Chu quản gia, cô đã biết là do ông ta giở trò.

Với lại, đối diện với 5 vị trưởng lão kia, Mạc Hàn đã phải quỳ xuống, cho nên cô cũng biết hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Khi ấy, không phải cô rơi nước mắt cầu xin hắn cứu mình mà chính là rơi nước mắt vì nhận ra hắn cũng có hoàn cảnh giống cô.
Hai người đều bị trói buộc ở đây, không có lối thoát ra.
Mạc Hàn cũng rất đáng thương, vậy nên cô chẳng có gì để ghét hắn cả.

Chính hắn đã cho cô có cơ hội ở đây, cũng chính hắn nên cô mới có thể có chỗ ở ân ổn những ngày qua.

Từng đấy thôi cũng đủ để cho Tư Vân mang ơn hắn rồi.
- Mạc gia chủ, anh thật tốt!
Mạc Hàn bỗng bật cười.

Nhưng nụ cười của hắn mang cái gì đó đau thương hơn rất nhiều.

Hắn giữ lấy hai bên má của Tư Vân, rồi cúi xuống đặt lên môi cô 1 nụ hôn.
Tư Vân cũng không có gì bất ngờ.

Cô nhắm mắt, đáp lại nụ hôn đầy tình cảm của Mạc Hàn.

Đi đâu mới có thể khiến cho hai người bỗng hiểu cho nhau đến như vậy? Chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao?
Rồi Mạc Hàn đau lòng ôm lấy Tư Vân vào lòng, hắn khẽ nói.
- Cô ngốc thật! Sao có thể hiểu cho tôi như thế chứ? Đáng lẽ cô nên giận tôi, làm loạn lên… Ít ra tôi còn có lý do mà tống cổ cô đi…
- Làm sao tôi có thể dễ dàng buông anh ra được chứ? Tôi cần anh để sống tiếp mà.
Mạc Hàn cũng đã từng có suy nghĩ giống như Tư Vân là sẽ rời khỏi đây.

Nhưng trời đất bao la như vậy, hắn lại chỉ có 1 mình thì hắn biết đi đâu được chứ?
Vả lại, chừng nào hắn chưa chính thức trở thành người thừa kế thì hắn vẫn không thể rời khỏi đây.
Cái ôm của Mạc Hàn ngày càng chặt hơn.

Không biết qua bao lâu, Tư Vân vì mất m.áu, cơ thể trở lên kiệt quệ, vì thế đã ngất đi trong lòng hắn.
Ôm cô lên, Mạc Hàn đã đưa ra 1 quyết định.
Hắn sẽ tìm cách để cho Tư Vân rời khỏi nơi này.

Chỉ có như vậy cô mới quay về với cuộc sống vốn có của mình.

Hắn không thể đi, nhưng cô thì có thể… Chỉ có cách đó cô mới không gặp nguy hiểm nữa.
Hắn đã đọc được suy nghĩ của Tư Vân và cũng biết rằng cô rất có khát khao rời khỏi đây.

Nếu như đó là những gì cô muốn, hắn sẽ giúp cô thực hiện nó.
Đặt Tư Vân nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô xong xuôi, Mạc Hàn liền đặt lên trán cô 1 nụ hôn.
- Tư Vân, cô không nên ở cạnh tôi.

Chúng ta… Rồi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK