• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quả Nhiên lái xe đưa đưa Mạc Hàn và Tư Vân đến bệnh viện.
Trên đường đi, hắn liên tục gọi tên của cô nhưng cô lại không có phải ứng gì cả.
Quả Nhiên thì sốt ruột, vừa đi vừa lấy điện thoại ra thông báo cho Trương Quân.
Nhưng thật không may, trên đường lại xảy ra một sự cố.

Có một chiếc xe đắt tiền phía trước đang đỗ lại giữa đường không chịu đi chuyển mặc dù đèn tín hiệu đã chuyển xanh.
Những người phía sau ấn còi liên tục, nhưng chẳng ai dám tiến lên vì họ sợ người trong xe chính là huyết tộc quý tộc.
Xe của Quả Nhiên lại kẹt ở giữa.

Mãi thấy xe vẫn chưa đi tiếp, Mạc Hàn mất hết kiên nhẫn gắt lên.
- Sao còn chưa đi?
Quả Nhiên toát hết mồ hôi, nói.
- Phía trước có 1 chiếc xe chắn đường, chúng ta không nhích nổi.
Vốn dĩ Mạc Hàn đã điên tiết vì Tư Vân đang gặp nguy hiểm rồi mà đám khốn kia lại cứ chọc tức hắn.
Mạc Hàn không nói lời nào, lập tức mở cửa xe đi xuống thẳng hướng đến chiếc xe phía đầu kia.

Hắn đi đến trước mặt chiếc xe đó, không giải thích đã giơ chân đạp mạnh khiến đầu xe bị lõm 1 lỗ sâu.
Chủ nhân chiếc xe đó hốt hoảng, vội xuống xe dằn mặt thì lại bị Mạc Hàn túm lấy cổ áo nhấc lên.


Chỉ cần 1 ánh mắt hắn cũng đã khiến cho cái tên kia sợ toát hết mồ hôi.
- Chỉ là 1 huyết tộc quý tộc mà lại dám cản đường tao! Mau di chuyển đống phế thải này tránh sang bên, nếu không tao sẽ cho mày xuống địa ngục!
- Dạ...!Vâng...!Thưa ngài...
Tên đó sau khi được Mạc Hàn ném xuống đất thì vội vàng chui vào xe lánh tay lái gọn sang bên.
Mạc Hàn quay trở lại xe, lập tức ra lệnh tiếp tục đến bệnh viện.
Xe vừa dừng lại ở cổng bệnh viện thì các bác sĩ và y tá đã đợi sẵn ở đó rồi.

Họ đặt Tư Vân lên giường, đeo bình thở oxi cho cô rồi lập tức đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu.
Mạc Hàn muốn chạy theo, nhưng hắn lại ngã khụy xuống.

Trương Quân vội chạy lại đỡ lấy hắn lên.
- Mạc Hàn, cậu sao thế này? Lưng cậu...
- Cứu...!Cô ấy...
- Hả?
Mạc Hàn thở d ốc, nắm chặt lấy cổ tay của Trương Quân rồi nói.
- Bảo bọn họ...!Bằng mọi giá phải cứu được cô ấy...!Phải cứu được...
- Cậu yên tâm đi! Nhất định cô ấy không sao đâu.
Mạc Hàn nhìn xuống toàn thân của mình.

Mùi m.áu cứ thế loang ra khiến cho rất nhiều người ngoảnh lại nhìn.

Hiển nhiên bọn họ là huyết tộc.
Trương Quân thấy tình hình không ổn, đành ra hiệu cho Quả Nhiên đỡ lấy Mạc Hàn đi rửa sạch máu rồi băng bó vết thương.
Sau khi xử lí xong, Mạc Hàn mặc cho Trương Quân khuyên hắn hãy nghỉ ngơi mà đến ngồi trước phòng phẫu thuật chờ đợi Tư Vân.
Trương Quân cũng hết cách, đành sai y tá đem 1 túi m.áu di động đến rồi đưa cho Mạc Hàn uống tạm.
- Đây là loại m.áu hiếm.

Cậu phải uống để còn có sức.

Cậu bị thương do nước Thánh nên khả năng hồi phục sẽ chậm hơn.

Chính vì thế, cậu phải uống túi m.áu này cho tôi!
Mạc Hàn cũng không phải đối, hắn giật lấy túi m.áu rồi đưa lên miệng muốn 1 hơi.

Hiện tại và cả 5 năm trước nữa, cứ mỗi lần Mạc Hàn cùng Tư Vân đến đây là lại có chuyện xảy ra.

Trương Quân biết trong 5 năm qua, Mạc Hàn đã phải cố gắng thế nào để củng cố địa vị để 1 ngày nào đó đủ an toàn mà đường đường chính chính đón 2 mẹ con cô trở về.
Đến chính Trương Quân cũng không ngờ Mạc Hàn lại yêu Tư Vân đến thế.
Yêu đến nỗi bất chấp cả mạng sống.
Tiếc rằng, tình yêu của 2 người họ gặp quá nhiều khó khăn.

Ngay cả khi thằng nhóc Đường Đường cũng phải chịu thiệt thòi lớn.
Hai người ngồi một lúc thì người của Quả Nhiên đã bế Đường Đường đến nơi.
Mạc Hàn bấy giờ mới đứng dậy đi về phía nhìn thằng bé.
Đường Đường cũng chẳng khá hơn là bao.
Trương Quân gọi y tá đến, đưa thằng bé đi kiểm tra một lượt.
Đột nhiên, Đường Đường mở mắt, thằng bé yếu ớt nhìn Mạc Hàn, thều thào nói.
- Bố...!Cứu mẹ...!Đường Đường không có sao đâu...!Mẹ...!Yếu lắm...!Bố cứu mẹ đi...
Đường Đường vẫn rất để ý đến mẹ của mình hơn.

Cho dù thằng bé đã yếu lắm rồi nhưng nó vẫn quan tâm tới mẹ của mình.
Mạc Hàn thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé rồi nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ cứu mẹ con.

Mẹ con sẽ không sao đâu.
Thấy bố đã nói vậy, Đường Đường cũng yên tâm mà thả lỏng cơ thể.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện cướp lấy Đường Đường từ tay của tên áo đen.

Mạc Hàn tính ra tay thì thấy đó là Mạc Uất Trì.

Anh ta ôm lấy Đường Đường trong lòng, đau lòng ôm chặt thằng bé.
- Đường Đường...!Nhóc có sao không? Nhóc thực sự khiến chú lo lắng lắm đấy...
Đường Đường nhìn Mạc Uất Trì một hồi, rồi như nhận ra anh ta.
- Chú...!Chú ở đây sao?
- Đường Đường, nhóc không sao là tốt rồi.

Thực là rất tốt...
Cái cảnh ấm cúng này diễn ra không được lâu cho lắm khi Mạc Uất Trì bị Mạc Hàn tiến lên, giáng cho anh ta 1 cái tát vào đầu.
- Thằng kia! Ai cho mày chạm vào con trai tao? Bỏ ra!
- Em là lo lắng cho Đường Đường thôi!
- Bỏ cái tay ra ngay! Thằng bé cần được đi chữa trị.
Mạc Uất Trì vẫn gan lỳ, quay sang hỏi nữ y tá bên cạnh.
- Cô y tá xinh đẹp, có thể dẫn đường cho tôi đi không? Tôi sợ cô mệt nên để tôi ôm thắng bé là được rồi.
Quả nhiên nữ y tá bị mê hoặc, lập tức mê muội dẫn đường cho Mạc Uất Trì.
Còn Mạc Hàn thì khó chịu, muốn xông đến nhưng lại bị Trương Quân giữ lại.
- Cái thằng kia! Giỏi thì lấy vợ mà đẻ! Con tao chứ con mày à?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK