Chu Vận Ninh làm mặt quỷ với bóng lưng của Ngôn Úc, cô ấy quay đầu hỏi Giang Lăng: “Lăng Lăng, chị khát không? Muốn uống nước không?”
Giang Lăng theo bản năng sờ khóe môi dưới, nở nụ cười: “Không cần, giờ chị không khát.”
“Hở? Vậy được rồi.” Chu Vận Ninh không để ý tới động tác nhỏ của cô, cô ấy đi lấy một chai nước lạnh rồi trở về sô pha, “Em nói chị nghe, cái tên Ngôn Úc kia…”
Ngôn Úc nói chuyện điện thoại xong từ ban công trở lại phòng khách.
Chu Vận Ninh im bặt, ngồi thẳng người giả vờ đang vặn nắp chai.
Nhưng ánh mắt cô ấy bất giác đi theo sự qua lại của Ngôn Úc, cô ấy nhìn sao cũng thấy anh không vừa mắt.
Bỗng nhiên trong đầu Chu Vận Ninh chợt lóe lên tia sáng, cô ấy vội vàng ôm chầm cánh tay Giang Lăng, hỏi: “Lăng Lăng, em có thể hỏi chị một vấn đề không?”
Giang Lăng hỏi: “Vấn đề gì?”
Âm thanh của Chu Vận Ninh cất cao quãng tám: “Nếu em và Ngôn Úc cùng rớt xuống nước, chị cứu ai trước?”
Ngôn Úc dừng bước, cũng quay đầu nhìn sang Giang Lăng.
Bị hai tầm mắt tấn công trái phải, Giang Lăng có phần khó xử: “Nhưng mà chị không biết bơi.” Cô làm như mất mát, “Xin lỗi, có phải chị vô dụng lắm không?”
Chu Vận Ninh sửng sốt, mau chóng nói: “Không sao không sao.
Em đổi câu khác, nếu trước mặt đúng lúc có một miếng bánh bông lan dâu, em và Ngôn Úc đều đói bụng, chị cho ai miếng bánh này?”
Giang Lăng quay đầu, đối diện tầm mắt của Ngôn Úc, con ngươi đen thẫm của anh đang nhìn cô.
Giang Lăng kín đáo thu lại tầm mắt, cô cười nói: “Đương nhiên cho em rồi.”
Chu Vận Ninh cảm động không thôi, cô ấy lập tức ôm lấy Giang Lăng: “Lăng Lăng, chị thật tốt!”
“Anh nghe rồi chứ!” Cô ấy ôm chặt Giang Lăng, lại ngẩng đầu nhìn sang Ngôn Úc với vẻ khiêu khích, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
“Ấu trĩ.” Ngôn Úc lạnh lùng ném ra hai chữ đánh giá rồi xoay người bỏ đi.
Chu Vận Ninh chẳng thèm để ý tới anh, cô ấy xé ra một bịch khoai tây lát mỏng, lấy điều khiển từ xa bật tivi.
Trong tivi đang chiếu bộ phim truyền hình dài tập tựa là “Bạn trai giàu có giả nghèo của tôi”, là bộ phim thanh xuân rất nổi vào mấy năm trước được phát lại.
Giống như tựa phim, cốt truyện của bộ phim này hoàn toàn máu chó.
Nam chính là con trai của gia đình giàu có, anh ta có gia sản bạc triệu nhưng không hạnh phúc.
Bởi vì tư tưởng giáo huấn của mẹ, anh ta luôn cho rằng những người phụ nữ hẹn hò với anh ta đều tham lam hư vinh, tất cả đều bởi vì thân phận của anh ta, bởi vì tiền của anh ta nên mới quen anh ta.
Sau khi lên đại học, anh ta thích hoa khôi của ngành âm nhạc, nhưng lo sợ hoa khôi là người phụ nữ ham hư vinh, thế nên anh ta bèn đóng giả một chàng trai nghèo tại vùng hẻo lánh để yêu đương với hoa khôi.
Hoa khôi là một cô gái tiến bộ, hồi đại học đã lập kế hoạch cho tương lai, cô ta cũng không ghét xuất thân của nam chính, mà hy vọng cùng anh ta cùng nhau phấn đấu tạo ra tương lai của bọn họ.
Nam chính lại cho rằng ý tưởng của hoa khôi là tôn thờ vật chất, anh ta chẳng những không “cố gắng tiến tới”, còn muốn đóng giả người đàn ông ăn bám không biết vươn lên.
Tự nhiên hai người sinh ra mâu thuẫn, hoa khôi cho rằng nam chính không có chí, bởi vậy đến lúc tốt nghiệp đã lựa chọn chia tay anh ta.
Sau nửa năm chia tay, hoa khôi hẹn hò với một cậu ấm lập nên sự nghiệp.
Điều này càng chứng thực ý nghĩ của nam chính, hoa khôi chính là một người phụ nữ ham hư vinh.
Nam chính chịu đả kích lớn, đêm khuya tới quán bar mua say, kết quả lại gặp được nữ chính bị bạn trai vứt bỏ…một cô gái đáng yêu khờ khạo coi tiền là rác.
Trong lúc mơ hồ hai người đã xảy ra quan hệ.
Sau khi tỉnh lại, nam chính nghi ngờ nữ chính tiếp cận anh ta là có mục đích riêng, vì thế tiếp tục giả nghèo thử nữ chính.
Nhưng nào ngờ, nữ chính đáng yêu khờ khạo chẳng những không ghét bỏ anh ta là một “tên ăn bám”, ngược lại cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi anh ta.
Cuối cùng anh ta bị nữ chính làm cảm động, chủ động nói rõ thân phận với nữ chính, dưới sự chúc phúc của gia đình hai người mà tổ chức hôn lễ long trọng.
Về phần bạn gái cũ “ham hư vinh” của nam chính thì cuối cùng bị trai phượng hoàng* đóng giả cậu ấm lừa tiền gạt sắc, cuối cùng rơi vào kết cục sinh non bị vứt bỏ.
(*) Đề cập đến những người đàn ông xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ra từ nông thôn) đã bỏ nhiều công sức để đi học, sau đó thì ở lại thành phố để làm việc.
Là mẫu đàn ông có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện.
Mà lúc này trong tivi đang chiếu cảnh nam chính giả nghèo thử lòng hoa khôi.
Chu Vận Ninh càng xem càng tức, trực tiếp mắng xối xả: “Tại sao loại phim rác rưởi này cũng được chiếu lên đài? Còn cái loại nam chính cặn bã này nữa, rốt cuộc giở trò gì đây? Chẳng phải là anh ta giấu giếm thân phận trước lừa tiền bạn gái sao?”
“Cô gái hoa khôi cũng tốt mà, nếu lúc trước cô ấy ham hư vinh thì sẽ không đi yêu một anh chàng nghèo? Yêu cậu ấm không phải tốt hơn à? Tại sao còn ép buộc cho cô ấy hình tượng ham hư vinh, tại sao kết cục thảm vậy chứ, đầu óc biên kịch có phân hả?”
“Còn cái gã nam chính cặn bã kia, dựa vào gì mà mắng nhiếc bạn gái cũ ham giàu? Còn nữa, anh ta tại sao giả mạo thân phận ——” Không biết nghĩ tới gì đó âm thanh của cô ấy nhỏ dần, bất giác nhẹ nhàng lướt mắt về phía Ngôn Úc.
Ngôn Úc ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn cô ấy.
Chu Vận Ninh mau chóng thu hồi tầm mắt, cô ấy ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Lăng Lăng, chị thấy sao? Trai nghèo giả cậu ấm là lừa gạt, cậu ấm giả trai nghèo chẳng lẽ không phải lừa gạt ư?”
Giang Lăng nói: “Chị thấy cũng là lừa gạt, nam chính trong bộ phim này luôn miệng nói yêu cô gái hoa khôi, nhưng lại lừa gạt cô ấy.
Anh ta thực ra không yêu thương hoa khôi, anh ta chỉ yêu bản thân.”
Chu Vận Ninh tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Chị nói đúng, ít nhất về loại chuyện này không nên gạt người mình thích, cho dù có nỗi khổ tâm.” Nhận ra mình lỡ lời, cô ấy mau chóng ngó sang Ngôn Úc rồi bổ sung, “Cái đó, tôi không nhằm vào ai, chỉ lấy việc bàn việc thôi.”
Giang Lăng nhìn về phía Ngôn Úc, hơi tò mò hỏi: “Anh Ngôn, nếu là anh thì sao? Nếu anh là nam chính trong bộ phim này, anh có gạt người mình thích không?”
“…”
Trong mắt Ngôn Úc không gợn sóng: “Bớt xem loại phim truyền hình nhàm chán này đi.” Anh xoay người nói, “Hết mưa rồi, tôi nên trở về.”
Giang Lăng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả thật mưa đã tạnh, mây mù tan đi, bầu trời trong suốt như được tẩy sạch, ánh mặt trời mạ một lớp màu vàng nhạt trên cửa kính, chiết xạ màu sắc bảy màu trên giọt nước đọng trên cửa sổ.
Cô đứng dậy, nói: “Vậy tôi tiễn anh.”
Ngôn Úc không từ chối, Giang Lăng cầm lấy một chiếc ô cùng anh ra khỏi căn hộ.
Tên Ngôn Úc kia rốt cuộc đi rồi.
Chu Vận Ninh nhẹ nhàng thở ra, cô ấy dựa trên sô pha tiếp tục ăn khoai tây lát mỏng xem phim.
Đột nhiên cô ấy có phản ứng, từ sô pha bật dậy: “A, không đúng! Sao lại để anh ta chui vào kẽ hở!”
***
Trận mưa to ban nãy mang đi cảm giác khô nóng, tẩy sạch tạp chất trong không khí, bầu không khí bên ngoài được gội rửa, đi trong vườn hoa ở tiểu khu có thể ngửi được hương thơm của đất trồng trọt.
Giang Lăng tiễn Ngôn Úc tới bên ngoài tiểu khu.
Mới vừa trải qua cơn mưa to, tại cửa ra vào tiểu khu không có ai.
Giang Lăng nói: “Anh Ngôn, tôi đưa đến đây thôi.”
Khi cô sắp sửa xoay người bỏ đi thì Ngôn Úc đột nhiên gọi cô lại.
“Cô Giang.”
Giang Lăng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Anh Ngôn, còn có việc khác sao?”
Ngôn Úc nhìn cô, hỏi: “Trong tình huống chỉ có một chiếc bánh ngọt, em thật sự cho Chu Vận Ninh?”
Giang Lăng hơi ngớ ra, cô lập tức nhoẻn miệng cười: “Tôi cho rằng anh Ngôn chắc là sẽ không thích bánh bông lan dâu đâu nhỉ?”
Ngôn Úc nhướng mày, cười như không cười nhìn cô: “Vậy em cho rằng tôi sẽ thích cái gì?”
Giang Lăng vươn tay ôm lấy cần cổ anh, tiến đến gần hôn lên khóe miệng anh, giọng điệu đầy ý sâu xa: “Hoa hồng, thích không?”
Ngôn Úc điềm tĩnh, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì: “Hoa hồng không phải dùng để ngắm à?”
Giang Lăng làm như kinh ngạc: “Ồ, tôi còn tưởng rằng anh Ngôn sẽ thích hoa hồng hơn.” Cô giả vờ muốn lùi lại, Ngôn Úc bèn ôm lấy thắt lưng cô kéo cô lại, anh đè lên bờ môi cô nói, “Chẳng phải em nói buổi hẹn hò hôm nay kết thúc rồi sao?”
“Nhưng hôm nay còn chưa kết thúc mà.” Giang Lăng đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng nơi này dù sao cũng là bên ngoài, nụ hôn này không kéo quá dài đã kết thúc.
Giang Lăng tựa vào trong lòng anh, hơi thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, cô lại ngửa đầu nhìn anh rồi hạ giọng hỏi: “Anh Ngôn, mối quan hệ này của chúng ta phải duy trì tới khi nào? Anh thật sự không cân nhắc tiến thêm một bước nữa ư?”
Ánh mắt Ngôn Úc u ám: “Cô Giang hình như còn chưa cho tôi đáp án.”
Giang Lăng nhướng mày: “Có cần thiết phải phân biệt rõ ràng vậy không?”
Ngôn Úc đối diện cô, giọng điệu khẳng định: “Tôi cho rằng rất cần thiết.”
Giang Lăng buông lỏng tay, hơi tiếc nói: “Được rồi, vậy chúng ta tạm thời chỉ có thể duy trì mối quan hệ này.” Đi ra vài bước, cô lại dừng chân rồi quay đầu nhìn Ngôn Úc, “Có điều anh Ngôn, khi ở trong nhà tôi sao anh không trả lời câu hỏi kia? Lẽ nào anh có bí mật khó nói?”
Ngôn Úc tỉnh bơ: “Tôi đã nói rồi, loại phim truyền hình nhạt nhẽo kia giống như tiểu thuyết mà em đọc, xem nhiều sẽ hạ thấp chỉ số thông minh.”
“Được rồi.” Giang Lăng không hỏi tới nữa, mỉm cười nói, “Vậy tuần sau gặp.”
Ngôn Úc dừng động tác, hơi nhướng mày: “Tuần sau?”
“Hở?” Giang Lăng nhắc nhở, “Anh Ngôn quên rồi ư? Tôi đã hẹn trước tuần sau gặp mặt Chu tổng.”
“Chu tổng cũng chưa đồng ý gặp mặt em.” Ngôn Úc hơi híp mắt, lạnh lùng chế giễu, “Tôi chỉ nói em có thể đến, nhưng không nhất định có thể gặp được Chu tổng.”
Giang Lăng cười cười: “Phải không? Vậy anh Ngôn, tạm biệt.” Cô không để ý, xoay người đi vào tiểu khu.
Đi được một khoảng cách, Giang Lăng thả chậm bước chân, dùng khóe mắt quan sát động tĩnh phía sau.
Chàng trợ lý không thành thật.
Nếu vậy…
Cô cong khóe môi.
Vậy, lại châm thêm lửa thôi.
***
Vào ban đêm, Giang Lăng lại nằm mơ.
Cảnh trong mơ nửa sáng nửa tối, trong văn phòng tập đoàn Chu thị, Ngôn Úc ôm cô hôn đắm đuối.
Khi quần áo cởi ra được một nửa, cô đưa ra đề nghị với Ngôn Úc muốn gặp mặt Chu Dư Ngôn.
Ngôn Úc nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó mà nói ra.
Sau đó đôi mắt của cô đã bị miếng vải đen bịt lại.
Trước mắt là một mảnh tối đen, trong tình huống này Ngôn Úc đưa cô vào một căn phòng.
Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ đành tùy ý Ngôn Úc dắt đi.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nắm lấy cô buông bỏng ra.
Cô theo bản năng sờ soạng bốn phía, nhưng không chạm tới thứ gì cả.
Ngay sau đó cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Cô theo bản năng hỏi: “Anh Ngôn? Là anh sao?”
“Ha.” Một tiếng cười lạnh vang lên bên tai.
Cô ở trong mộng cảm thấy rõ ràng đây không phải là âm thanh của Ngôn Úc.
Toàn thân của Giang Lăng ở trong mộng căng thẳng: “Anh…anh là ai?”
“Không phải em muốn gặp tôi sao?” Giọng người đàn ông cùng với nụ hôn đồng thời rơi vào tai cô.
Người đó đang hôn cô, dịu dàng lưu luyến.
Cô không thể phản kháng, chỉ đành thuận theo.
Cảnh trong mơ sau đó đầy nóng bỏng, khi màn diễn kia kết thúc thì Giang Lăng cũng tỉnh lại.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở bức màn rọi vào trong phòng, chiếu rọi màu sáng trên mặt nền và mép giường.
Đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Giang Lăng mở mắt ra nhìn trần nhà, tay cô nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi rồi nhắm mắt lại.
Nhập diễn quá sâu có đôi khi không phải chuyện tốt, ngay cả bản thân sa vào cũng chẳng biết.
Nhưng bố cục đã bày ra, không còn cách nào quay đầu lại nữa.
Ngày hôm qua thật là tiếc nuối.
Tuy nhiên, nếu cô đã đưa ra quyết định thì sẽ không hối hận.
***
Trong nháy mắt, tuần mới đã đến.
Thứ hai, Giang Lăng trở về tập đoàn Giang thị.
Mới vừa trở về văn phòng, nhóm của bọn họ đã nhận được một tin tức không tốt chút nào ——
Dự án sáp nhập với tập đoàn Hải Minh bị một công ty mới vô danh giành lấy.
Dự án thất bại có nghĩa là mọi nỗ lực trước đó toàn bộ đều phí công.
Mà dự án sáp nhập này rất quan trọng đối với tập đoàn Giang thị, thất bại có nghĩa là sẽ mất đi một nửa thị trường.
Giang Thiệu Quân ném xấp tài liệu lên mặt bàn, ông ta giận dữ nói: “Sao lại thế này, chẳng phải đã nói kế hoạch không có sơ hở à? Tại sao mất đi dự án quan trọng như vậy?”
“Giang tổng, chúng tôi…” Đồng nghiệp định giải thích, nhưng bị Phương Gia Minh ngăn cản.
Phương Gia Minh cúi đầu, ôm hết sai lầm lên người mình: “Tôi xin lỗi, Giang tổng, đây là sơ suất của tôi.”
Giang Lăng đứng phía sau Phương Gia Minh không nói lời nào, cô nhìn Giang Thiệu Quân nổi giận đùng đùng: “Sơ suất? Chuyện quan trọng như vậy một câu sơ suất thì có thể tùy tiện bỏ qua sao?”
Phương Gia Minh đáp: “Đương nhiên không thể.
Nhưng mà Giang tổng, tôi đã nghĩ ra biện pháp xoay chuyển tình thế.”
“Biện pháp gì?” Giang Thiệu Quân đè xuống lửa giận, hỏi.
Phương Gia Minh cụp mắt nói: “Tôi định liên hệ với công ty thu mua tập đoàn Hải Minh, xem có thể tiến hành đàm phán với bọn họ không.”
Giang Thiệu Quân bình tĩnh một chút, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn hai cái, ông ta híp mắt hỏi: “Lai lịch của đối phương thế nào?”
Phương Gia Minh giới thiệu: “Tôi đã điều tra, đó là một công ty đầu tư nước ngoài, đến từ nước M.”
Lông mày Giang Thiệu Quân nhíu chặt: “Tập đoàn Hải Minh… vì sao lựa chọn hợp tác với công ty đầu tư nước ngoài?”
Lúc này di động của ông ta vang lên, Giang Thiệu Quân nhìn thoáng qua biểu thị cuộc gọi đến, cơn giận bị ép đè xuống.
Ông ta không lập tức bắt máy, di động vang lên không ngừng.
“Quên đi,” Giang Thiệu Quân thở ra một hơi thật mạnh, bực dọc phất tay về phía anh ta, “Các người về trước đi, dựa theo lời cậu nói mà đi liên hệ với công ty đầu tư nước ngoài kia.”
Phương Gia Minh nói: “Vâng, tôi hiểu rồi, Giang tổng.”
Đi ra văn phòng Giang Thiệu Quân, Phương Gia Minh nói với Giang Lăng: “Cô về làm việc trước đi, tôi đi xử lý việc này.”
Giang Lăng gật đầu, đáp thang máy trở về bộ phận đầu tư.
Sau khi bị điều đến bộ phận đầu tư, cô có văn phòng riêng.
Trở lại văn phòng, Giang Lăng pha cho mình một tách cà phê.
Tuy rằng Phương Gia Minh không giao công việc cho cô, nhưng hôm nay cô còn chuyện khác cần làm.
Giang Lăng mở ra máy tính, chỉnh sửa lại tài liệu còn bỏ thêm mật mã, nén tập tin tải lên, dùng phương thức email gửi đến hộp thư ngày đó Ngôn Úc cho cô.
Chờ gửi đi xong cô mở ra wechat, tìm được hình đại diện của chàng trợ lý, bấm mở rồi nhắn lại với anh.
Giang Lăng: [Anh Ngôn, tôi đã gửi phương án hợp tác tới hộp thư lần trước anh cho tôi, mật mã là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt.]
Sau đó cô lại bổ sung gửi qua một biểu tượng cảm xúc tươi cười.
Giang Lăng: [:)]
Giang Lăng: [Nhớ kiểm tra và nhận.]
***
Khi Ngôn Úc nhìn thấy tin nhắn này, buổi họp cấp cao thường kỳ vào buổi sáng vừa chấm dứt.
Anh rời khỏi phòng họp, bắt đầu tìm đọc tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thấy tin nhắn do Giang Lăng gửi tới, anh theo bản năng dừng bước.
“Chu tổng?” Trợ lý Lưu ở bên cạnh gọi anh một tiếng.
Ngôn Úc thu hồi suy nghĩ, anh ngẩng đầu căn dặn: “Những email nhận được từ hộp thư chính thức trên trang web công ty hôm nay vào lúc trước cuộc họp, tất cả đều chuyển đến hộp thư riêng của tôi.”
Trợ lý Lưu sửng sốt: “Vâng.”
Mười lăm phút sau Ngôn Úc trở về văn phòng, anh mở ra hộp thư.
Email của Giang Lăng rất dễ nhận ra, anh dễ dàng tìm được email cô gửi trong đống email rồi bấm mở ra.
***
Giang Lăng gửi email cho Ngôn Úc xong thì lên đường tới tập đoàn Chu thị.
Theo thời gian “hẹn trước” với Ngôn Úc mà đúng giờ tới nơi.
Cô đi tới trước quầy lễ tân, nói rõ mục đích đến: “Xin chào, tôi đến tìm Chu tổng.”
“Chu tổng? Là vị ——” Nhân viên lễ tân sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại, “Xin hỏi…cô có hẹn trước không?”
Giang Lăng đáp: “Tôi đã hẹn trước với Ngôn Úc, tôi họ Giang, cô báo tên của tôi, anh ấy sẽ biết.”
“Vâng, xin cô đợi chút.”
Nhân viên lễ tân lập tức gọi đường điện thoại nội bộ của văn phòng tổng giám đốc.
“Trợ lý Ngôn, có cô Giang tới, cô ấy nói…muốn gặp Chu tổng.”
Ngôn Úc cười lạnh, nói: “Vậy để cô ấy chờ đi.”
Chờ anh cúp điện thoại, trợ lý Lưu ở bên cạnh do dự lên tiếng: “Chu tổng, như vậy được chứ?”
Ngôn Úc mở ra tài liệu trong tay, bình tĩnh nói: “Chu tổng không ở đây.
Nếu cô ấy muốn đợi vậy để cô ấy đợi đi.” Không biết nghĩ tới cái gì, qua một lúc anh nói, “Sai người đưa qua một ấm trà gừng đường đỏ hoa hồng cho cô ấy, phải nóng.” Anh lại bổ sung, “Đừng nói là tôi căn dặn.”
“…” Trợ lý Lưu im lặng nghe theo, “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Anh ta lập tức truyền đạt ý tứ của Ngôn Úc xuống.
***
Sau khi trao đổi với quầy lễ tân, Giang Lăng bèn đợi trong khu vực chờ đợi dành cho khách tại đại sảnh.
Đợi nửa tiếng, vẫn chưa nhận được hồi âm.
Giang Lăng lại đi qua hỏi lễ tân, nhân viên ở đó chỉ trả lời bên văn phòng tổng giám đốc bảo cô tiếp tục chờ ở đây, cô ta cũng không rõ tình huống thế nào.
“Được, tôi biết rồi.” Giang Lăng không giận, trở về khu vực chờ đợi.
Cô lấy ra di động gửi wechat cho Ngôn Úc.
Giang Lăng: [Tôi đã đến tập đoàn Chu thị, hiện tại anh Ngôn đang bận sao?]
Nhưng Ngôn Úc không trả lời.
Một tiếng trôi qua vẫn không có tin tức gì truyền tới.
Đúng lúc này, nhân viên lễ tân bưng nước trà đến.
“Cô Giang, đây là trợ lý Lưu bảo tôi đưa tới cho cô.” Cô ta đặt xuống khay trà, bổ sung, “Chính là một vị trợ lý khác của Chu tổng.”
Giang Lăng mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Nhân viên lễ tân bị hoa mắt bởi nụ cười của cô, cô ta cảm thấy hơi nóng: “Không, không cần khách sáo.”
Giang Lăng cầm lên cái ấm rót ra một tách trà, nếm thử một ngụm.
Trà gừng đường đỏ hoa hồng.
Còn rất nóng, chắc là vừa nấu xong.
Giang Lăng nhất thời nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Chàng trợ lý thật đúng là kỳ quặc.
***
Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.
Ngôn Úc ký tên xong một phần văn kiện, anh thình lình hỏi: “Cô ấy đi chưa?”
Trợ lý Lưu mới nhận ra anh hỏi ai, vội vàng đáp: “Còn chưa, hiện giờ cô Giang còn đang ở trong khu vực chờ đợi.”
Ngôn Úc cười khẩy, lại cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện.
Lại trôi qua một tiếng, trợ lý Lưu không nhịn được thấp giọng nhắc nhở: “Chu tổng, hình như sắp giữa trưa rồi.”
Ý thức được gì đó, Ngôn Úc dừng làm việc nhíu mày hỏi: “Cô ấy còn chưa trở về ư?”
Trợ lý Lưu cúi đầu: “Vẫn chưa.”
Ngôn Úc dừng một chút rồi nói: “Đặt một phần cơm trưa đưa qua cho cô ấy.”
“Vâng.”.
Danh Sách Chương: