Giang Lăng và Chu Dư Ngôn không định ngủ lại, hai người đi ra phòng tiệc, bầu không khí bên ngoài lạnh hơn.
Bóng đêm dày đặc tựa như hố đen nuốt chửng con đường rộng mở. Đèn xe lóe sáng nhất thời xua tan bóng tối bên ngoài phòng tiệc. Cơn gió khô hanh mang theo rét lạnh thổi tới, âm thanh vù vù trầm thấp mà kỳ quái tựa con dao cắt qua ngọn cây trơ trụi.
Chu Vận Ninh theo bản năng quấn chặt áo khoác trên người, cô ấy đi nhanh qua kéo cánh tay của Giang Lăng, có chút sợ sệt nhìn Chu Dư Ngôn một cái sau đó mới mở miệng: “Lăng Lăng, chúng ta cùng nhau trở về đi, đúng lúc chị Thẩm tiện đường, có thể đưa chúng ta đi.”
Cô ấy nói xong lại nhìn về phía Thẩm Ức Âu: “Chị Thẩm, được chứ?”
“Đương ——”
Thẩm Ức Âu đang muốn nói thì đã bị Chu Dư Ngôn ngắt lời: “Để tôi đưa cô ấy.”
Chu Vận Ninh nói: “Anh chỉ là một trợ lý, chỗ này không có chuyện cho anh ——”
Chu Dư Ngôn cất giọng lạnh như băng: “Đây là do Chu tổng căn dặn.”
Ánh mắt hai người giằng co một trận giữa không trung, Chu Vận Ninh rốt cuộc bại lui.
“Được, được rồi, em cùng chị Thẩm trở về.” Cô ấy dời tầm mắt nhìn sang Thẩm Ức Âu, “Chị Thẩm, chị đưa em về căn hộ của Lăng Lăng nhé.”
“Được.” Lúc này Thẩm Ức Âu mới lấy lại tinh thần, theo bản năng gật đầu, “Vậy Lăng Lăng…”
“Đi thôi đi thôi, Ngôn Úc nói để anh ta đưa đi.” Không đợi chị ta nói hết lời, Chu Vận Ninh bèn kéo chị ta đi lấy xe.
Giang Lăng nhìn bóng dáng hai người kia đi xa, cô không khỏi cười nhẹ.
Hôm nay dự tiệc cần mặc lễ phục, cô không mặc áo khoác đủ dày, nhiệt độ trong ngoài có chênh lệch lớn, khi đi ra bên ngoài cô không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Chu Dư Ngôn nhìn thấy hành động nhỏ của cô, anh lặng lẽ cởi ra áo vest choàng lên người cô.
Giang Lăng khựng lại, khi quay đầu qua thì anh cất tiếng lạnh nhạt: “Đi thôi, đi lấy xe.”
Giang Lăng ngớ ra rồi gật đầu, bắt kịp bước chân của anh.
Cách đó không xa, có một tầm mắt luôn nhìn chăm chăm vào bóng dáng của bọn họ. Cho đến khi sau khi lên xe, tầm mắt lạnh lùng kia rốt cuộc bị cửa xe và tấm dán chống nhìn trộm ngăn trở.
Chu Dư Ngôn bật lên thiết bị sưởi ấm trong xe, bên trong dần dần tăng nhiệt độ, nhanh chóng xua tan hơi lạnh trên người. Giang Lăng cởi ra áo vest ôm vào trong lòng, ánh mắt cô nhìn về một phía qua cửa kính xe.
Chu Dư Ngôn liếc nhìn cô hỏi: “Phát hiện rồi?”
Giang Lăng cong khóe môi, thu lại tầm mắt rồi nói: “Ừm, khi ở bên trong em đã phát hiện.”
“Trong buổi tiệc này nhiều chuột thật.” Chu Dư Ngôn nói.
“Cơ mà buổi tiệc này có được thu hoạch rất lớn.” Cô tạm dừng, nhìn sang Chu Dư Ngôn cười như không cười, “Em nghĩ Chu tổng chắc là thu hoạch không ít nhỉ?”
“Chính xác.” Chu Dư Ngôn hơi nhướn mày, nụ cười đầy ý sâu xa.
Chiếc xe khởi động nhanh chóng tiến vào bóng đêm, đèn xe trở nên phai nhòa trong ban đêm tối tăm. Sau khi chạy vào quốc lộ, Chu Dư Ngôn làm như lơ đãng nhắc tới: “Đêm nay tới nhà anh?”
“Chu tổng, hôm nay không phải cuối tuần.” Giang Lăng quay đầu nhắc nhở, “Ngày mai em còn phải đi làm.”
Chu Dư Ngôn khựng lại, biểu cảm không thay đổi: “Vậy anh tới nhà em cũng được.”
Giang Lăng ôm chặt áo vest trong tay, cô thong thả nói: “Nhà em càng không được. Lần trước Vận Ninh đã có ý kiến với chúng ta. Vả lại ——” Cô dừng một chút rồi nhỉn sang Chu Dư Ngôn, “Chu tổng đã quên giao hẹn của chúng ta rồi à?”
Chu Dư Ngôn đáp: “…Anh không quên.”
Giang Lăng mỉm cười: “Không quên là tốt rồi, tại tiểu khu có người của ba em, mọi hành động của chúng ta ông ta đều sẽ biết.”
Chu Dư Ngôn hít sâu một hơi, có chút không tình nguyện nói: “Vậy anh đưa em về.”
Giang Lăng âm thầm cong khóe môi dưới, chờ xe chạy được một khoảng cách cô mới chầm chậm cất tiếng: “Tuy rằng không thể đến nhà em, nhưng mà, anh có để ý ở trên xe…không?”
Ngay sau đó Chu Dư Ngôn xuýt nữa đạp chân thắng. Nhưng anh vẫn cố hết sức khống chế nỗi xung động này, sắc mặt căng thẳng hơi thả lỏng.
“Em muốn ở…trên xe?” Giọng điệu anh hơi thay đổi.
Giang Lăng hỏi: “Không được ư?”
Chu Dư Ngôn nhìn kính chiếu hậu, cười khẩy: “Được.”
……
Chiếc xe Maybach màu đen đỗ lại ở góc tối, cả vật thể tối đen tựa như hòa thành một thể với đêm tối. Đây là chỗ đèn đường không chiếu tới, cũng chẳng nhìn thấy được. Tuy rằng trong xe bật đèn nhưng ánh sáng lờ mờ. Chu Dư Ngôn và Giang Lăng đang ôm hôn say đắm bên trong
“Hôm nay em đẹp lắm.” Chu Dư Ngôn khàn giọng cất tiếng.
Giang Lăng ôm bờ vai anh, hơi thở d0"c: “Chu tổng, lễ phục hôm nay là do anh lựa sao?”
“Em đoán được rồi à?” Một nụ hôn rơi xuống bên tai, Chu Dư Ngôn hỏi, “Thích không?”
“Cũng được.” Giọng điệu của Giang Lăng rất tùy ý.
Chu Dư Ngôn không hài lòng với câu trả lời có lệ này.
“Cũng được?”
Bàn tay đặt bên hông cô chợt siết chặt, khiến cô dính sát trong lòng anh.
Giang Lăng nhịn nỗi xung động muốn hô lên, cô mau chóng bổ sung: “Ý em là chỉ cần anh chọn thì em đều thích cả.”
“Phải không?” Giọng điệu Chu Dư Ngôn vui vẻ.
Giang Lăng hỏi: “Cơ mà tại sao anh không nói trước với em?”
Chu Dư Ngôn nói: “Nói trước với em thì em sẽ mặc bộ lễ phục này qua đây sao?”
“Cho nên,” Giang Lăng khựng lại, “Lễ phục bên chị Thẩm là do anh giở trò à?”
Chu Dư Ngôn cười khẩy một tiếng: “Anh không có bản lĩnh lớn vậy.”
Giang Lăng không truy hỏi nữa, chỉ nở nụ cười: “Em đột nhiên cảm thấy, anh đóng hai vai rất tốt, thật giống như là…đồng thời hẹn hò với hai người.”
Chu Dư Ngôn nở nụ cười giễu cợt, tỏ vẻ nhìn thấu cô: “Hôm nay em lại muốn đóng vai gì?”
Giang Lăng hạ giọng: “Bị trợ lý bên cạnh tổng giám đốc bắt được nhược điểm, thiên kim tiểu thư vô tội bị ép buộc chấp nhận quy tắc ngầm của anh ta?”
Ánh mắt Chu Dư Ngôn càng u ám: “Nhưng dáng vẻ hiện tại của em chẳng giống bị ép buộc.”
“Vậy làm thế nào mới giống?” Giang Lăng hỏi.
Giây tiếp theo cô đột nhiên thay đổi biểu cảm. Cô khẽ cắn môi, dây váy tuột khỏi vai, trong mắt đều là bất lực và tuyệt vọng: “Trợ lý Ngôn, xin anh đừng như vậy, chúng ta không thể…”
Lời còn chưa dứt, hơi thở ấm áp đã rơi xuống bờ môi. Tất cả âm thanh đều biến mất.
Đêm còn rất dài.
***
Trong phòng nghỉ ngơi tại trang viên Đông Tuyền.
“Đồ ăn hại!”
Bốp!
Một bàn tay rơi trên khuôn mặt Tô Y Nhiên, lanh lảnh vang dội. Tô Y Nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng rát, nhưng cô ta cứng đờ tại chỗ, toàn thân phát run cũng chẳng dám thở mạnh.
Cô ta nhìn người đàn ông thô bạo trước mặt, khúm núm nhận lỗi: “Tạ tổng, tôi xin lỗi.”
Mấy phút trước người đàn ông này vẫn mang dáng dấp tao nhã khiêm tốn, nhưng sau khi vào cửa thái độ của hắn lập tức thay đổi.
Tạ Minh Nhiên hung bạo: “Cái đồ ngu xuẩn! Không phải tôi đã bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ sao? Ai cho phép cô ra tay với Giang Lăng hả, thiếu chút nữa phá hủy việc tốt của tôi.”
Tô Y Nhiên cuống cuồng giải thích: “Tạ tổng, không phải đâu, anh hãy nghe tôi giải thích, tôi chỉ là, chỉ là…”
Tạ Minh Nhiên ngắt ngang: “Chỉ là cái gì, ai bảo cô giở trò trong màn biểu diễn? Trước đó tôi đã nói với cô, mặc kệ cô và Giang Lăng có thù riêng gì cũng không được phá hoại kế hoạch của tôi.”
Tô Y Nhiên luống cuống biện luận: “Nhưng cuối cùng chẳng phải Giang Lăng không nghi ngờ tôi sao? Cô ta, cô ta…”
Cô ta làm như nhớ ra gì đó bèn lấy ra một tấm danh thiếp, vội vàng bổ sung: “Đúng rồi, cô ta còn đưa danh thiếp cho tôi, bảo tôi đến tập đoàn Giang thị ứng tuyển.”
Ánh mắt Tạ Minh Nhiên dừng trên tấm danh thiếp, lửa giận trong mắt hơi giảm xuống. Hắn lạnh lùng nói: “Được, tôi cho cô một cơ hội nữa, sau khi vào tập đoàn Giang thị phải ngoan ngoãn phối hợp với kế hoạch của tôi. Đừng quên thân phận hiện tại của cô, nếu không, sau này không chỉ là một cái tát thôi đâu.”
Lắng nghe lời cảnh cáo của hắn, Tô Y Nhiên cúi đầu run rẩy nói: “Vâng, vâng ạ, Tạ tổng, tôi biết rồi.”
Tạ Minh Nhiên hừ một tiếng, lườm cô ta một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Đi vào! Cởi [email protected] áo ra.”
Tô Y Nhiên cứng đờ, theo bản năng nắm chặt quần áo trên người.
Tạ Minh Nhiên híp mắt: “Còn không đi?”
Cơ thể Tô Y Nhiên run rẩy, mau chóng nói: “Tôi, tôi đi ngay.”
***
Bóng đêm mờ mịt, bên trong xe lờ mờ. Chiếc Maybach đỗ ở bên ngoài tiểu khu, đèn trong xe đã tắt, toàn thân Chu Dư Ngôn chìm đắm trong bóng đêm. Qua cửa kính xe anh nhìn vào trong tiểu khu. Đã hơn mười phút từ khi Giang Lăng rời khỏi.
Nhưng tại sao anh lại có cảm giác bị gái chơi xong không trả tiền?
Chu Dư Ngôn thu tầm mắt về, lấy ra di động gọi điện thoại cho Chu Vận Ninh.
***
Giang Lăng về đến nhà thì đã gần nửa đêm.
Chu Vận Ninh đã tắm rửa xong nhưng còn chưa ngủ. Cô ấy thay đồ ngủ, đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Cô ấy bấm đại một kênh quốc tế đang phát tin tức bằng tiếng Anh. Nhưng cô ấy đãng trí không nghe vào câu nào, cứ để ý động tĩnh ở cửa.
Nghe được âm thanh mở cửa, Chu Vận Ninh lập tức đứng lên bước nhanh qua nghênh đón: “Lăng Lăng, chị về rồi ——”
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Lăng âm thanh kia chợt im bặt.
Giang Lăng không cố ý che đậy, Chu Vận Ninh nhìn một cái là thấy dấu vết đáng nghi trên cổ cô.
Nhận ra sự khác lạ của cô ấy, Giang Lăng hỏi: “Vận Ninh, sao thế?”
“Lăng Lăng à, em có thể hỏi chị một vấn đề không?” Chu Vận Ninh chần chờ lên tiếng.
Giang Lăng nói: “Vấn đề gì? Em hỏi đi.”
Chu Vận Ninh xoay vòng con ngươi, đắn đo câu chữ rồi mới hỏi: “Chị và đại ma…là anh họ em đó, lúc hai người làm ca"i ấy, có, ặc, có dùng biện pháp tránh thai không? Lỡ như…lỡ như mang thai thì làm sao?”
Giang Lăng cởi áo choàng nhìn cô ấy một cái, cô rất tự nhiên đáp lại: “Mang thai thì sinh ra thôi, cũng không phải không nuôi nổi.”
“Sinh ra? Khoan đã…vậy nếu có rồi, chị sẽ kết hôn với anh ta hả?” Chu Vận Ninh hỏi Giang Lăng.
“Kết hôn là chuyện xa xôi, chị chưa từng nghĩ tới. Hơn nữa cũng không phải kết hôn mới có thể sinh con.” Giang Lăng nở nụ cười, giọng điệu tùy ý, như là nói một chuyện rất bình thường.
Chu Vận Ninh nghe xong câu trả lời này thì lơ đãng gật đầu: “À phải, chị nói đúng…”
Giang Lăng thay dép, nói: “Chị đi tắm đây, em cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Chu Vận Ninh gật đầu qua loa, chờ cô trở về phòng cô ấy mới nhấc lên tấm đệm, cầm lấy di động giấu dưới đó. Cô ấy nuốt nước bọt, thấp giọng khẩn trương nói: “Anh cũng nghe rồi đó, ban nãy em không nói gì cả.”
“…”
Không đợi đối phương lên tiếng, cô ấy lại nói ngay: “Vậy đi, em muốn ngủ, tạm biệt!” Sau đó cô ấy lẹ tay cúp máy, thở ra một hơi, “Nguy hiểm thật.”
Giang Lăng trở lại phòng, mở ra sổ ghi chép, tâm trạng vui sướng nhếch khóe môi, cô viết xuống nhật ký hôm nay.
[Ngày X tháng 11, hôm nay là chàng trợ lý người công cụ.]