• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị nói cái gì?!” Giang Thiệu Quân phản ứng kịch liệt.

Giang Lăng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Ba, ba đừng kích động, nghe con nói hết trước đã. Sau khi tin tức ba bị điều tra truyền ra, con tin rằng hiện tại có một số người trong tập đoàn đã rục rịch.” Cô thong thả nói, “Ai mà biết được mấy hôm ba vắng mặt trong tập đoàn sẽ xảy ra chuyện gì. So với đối mặt với ẩn số thì không bằng ra tay trước chiếm lợi thế.”

“Ý chị là…” Giang Thiệu Quân bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn mang vẻ đề phòng.

Giang Lăng nói: “Ba giao thực quyền cho con, con tạm thời giúp ba quản lý tập đoàn.” Không đợi ông ta tiếp lời, cô còn nói, “Chỉ là tạm thời thôi. Vốn đang có Giang Vĩ Ngọc nhưng hiện tại cậu ấy cũng dính tới việc này. Bằng không, con cũng không muốn tiếp quản cho lắm.”

“Việc này…” Giang Thiệu Quân nhíu mày.

“Con biết ba cũng có thân tín trong công ty, ví dụ như giám đốc Vương kia.” Giang Lăng hơi tạm dừng, “Nhưng mà con cảm thấy giám đốc Vương cũng không phải là một người đáng tin cậy. Trong vài chuyện then chốt, ông ta sẽ thấy gió chiều nào theo chiều ấy, đây là chuyện đã quá rõ ràng.”

Giang Thiệu Quân vẫn còn do dự.

Giang Lăng đúng lúc châm thêm một ngọn lửa: “Chẳng lẽ ba nhẫn tâm để tập đoàn Giang thị rơi vào tay người ngoài sao?”

“Chuyện này tôi đương nhiên biết.” Giang Thiệu Quân bực dọc, trong giọng nói mang theo mấy phần không tin tưởng, “Nếu tôi giao tập đoàn cho chị, chị khẳng định mình có thể ngồi yên trên vị trí này không?”

Giang Lăng nói: “Ba, ba đã quên Chu tổng rồi sao? Con và Chu tổng sắp đính hôn. Hiện tại Chu tổng là cổ đông lớn của tập đoàn chúng ta, có sự giúp đỡ của Chu thị, con tin rằng các quản lý cấp cao và thành viên hội đồng quản trị sẽ không có ý kiến gì.”

Giang Thiệu Quân nghĩ tới việc này, ông ta trầm tư một lát mới nói: “Vậy em trai chị phải làm sao đây?”

“Chuyện Giang Vĩ Ngọc thì càng đơn giản hơn.” Giang Lăng nói, “Ba có thể đưa cậu ấy ra nước ngoài trước, tạm lánh một khoảng thời gian, chờ những người khác gần quên hết mọi chuyện thì bảo cậu ấy trở về.”

Giang Thiệu Quân hơi đăm chiêu.

“Chuyện của ba, con sẽ mời luật sư giỏi nhất, ngoài ra con còn sẽ nhờ Chu tổng giúp đỡ. Con cam đoan với ba, chờ sau khi việc điều tra kết thúc, con sẽ cho ba nhìn thấy tập đoàn Giang thị nguyên vẹn.” Giọng nói của cô đầy chân thành.

Giang Thiệu Quân im lặng hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “…Được.”

Nhận được đáp án, Giang Lăng mỉm cười: “Ba, cảm ơn ba đã tin tưởng con.”

***

Chuyện Giang Thiệu Quân bị cảnh sát bắt đi điều tra gây ra chấn động không nhỏ trong giới thương trường ở thành phố B. Ông ta cũng bị đình chỉ chức vụ, không ít quản lý cấp cao cũng có liên quan. Nội trong mấy ngày ngắn ngủn, nội bộ tập đoàn Giang thị đã xảy ra biến động lớn. Nhưng càng khiến người ta chú ý chính là người kế nhiệm tiếp theo của tập đoàn Giang thị.

Trước khi công bố tin tức, không ít người đều cho rằng Giang Thiệu Quân sẽ giao quyền hạn cho thân tín, nhưng sau khi công bố người tiếp quản, lại nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người ——

Trong phòng họp, Giang Lăng ngồi tại ghế chính của bàn họp, cô mặc bộ váy công sở màu đen, mái tóc đen hơi uốn xoăn dài tới eo.

Quản lý cấp cao ngồi hai bên tỏ vẻ phức tạp nhưng im như thóc.

“Mọi người có ý kiến gì về quyết định của tôi không?” Giang Lăng đan hai bàn tay vào nhau đặt lên bàn, cô điềm tĩnh hỏi.

“Tôi có ý kiến!” Cô vừa dứt lời, Vương Hải Thao lập tức bật dậy, ông ta đè xu0"ng lửa giận, hô tên cô một cách thẳng thừng, “Giang Lăng, cô dựa vào gì mà khai trừ tôi! Tôi chính là cổ đông của tập đoàn Giang thị!”

Giang Lăng nhìn về phía ông ta, cô mỉm cười nói: “Đây là quyết định của hội đồng quản trị, tôi chỉ thông báo với ông mà thôi.”

Vương Hải Thao tỏ vẻ giận dữ: “Quyết định của hội đồng quản trị? Sao tôi không biết hội đồng quản trị có quyết định này? Tôi là người của Giang tổng, chờ Giang tổng trở về, nếu để ông ấy biết chuyện này, ông ấy nhất định không bỏ qua cho cô!”

“Giang tổng?” Giang Lăng hờ hững nói, “Hiện tại CEO của tập đoàn Giang thị là tôi, Giang tổng mà ông nói…là ai?”

Vương Hải Thao giận đến đỏ mặt: “Cô!”

Cô lại chậm rãi nói: “Nếu ông nói tới Giang tổng tiền nhiệm, thật đáng tiếc, ông ta đang bị điều tra. Sau quá trình nghiên cứu với các thành viên hội đồng quản trị, chúng tôi đã xóa tên ông ta. Nếu ông không phục thì không bằng hỏi mọi người thử xem.” Không đợi ông ta nói, Giang Lăng nhìn về phía mọi người ngồi ở đây, “Có ai dị nghị với quyết định này không?”

Vương Hải Thao cũng nhìn về phía mọi người, những người ngồi ở đây một là dời tầm mắt, hai là cúi đầu không dám nhìn thẳng ông ta.

“Các người, các người.” Ông ta khó mà tin được, “Chẳng lẽ các người muốn nhìn thấy người đàn bà này cưỡi trên đầu các người làm xằng làm bậy sao?”

Không ai nói chuyện.

Vương Hải Thao hướng sang Phương Gia Minh, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh ta: “Phương Gia Minh, cậu nói đi!”

Phương Gia Minh không nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không có dị nghị.”

“Giám đốc Phương, cậu rốt cuộc đứng về phía nào?” Vương Hải Thao dùng ngón tay run rẩy chỉ anh ta, “Giang tổng tín nhiệm cậu như vậy, cậu lại phản bội ông ấy vào lúc này?”

Phương Gia Minh nhìn thẳng ông ta, sắc mặt tự nhiên: “Giám đốc Vương, ông đang nói gì đó? Tôi luôn ủng hộ quyết định của Giang tổng.”

Vương Hải Thao đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt phình trướng thành màu của gan heo: “Giang Lăng, cô, cô —— Không! Cô làm sao có thể sa thải tôi! Tôi chính là cổ đông của tập đoàn Giang thị!”

“Rất nhanh thôi sẽ không còn.” Giang Lăng hờ hững nói, “Vương Hải Thao, ông nhiều lần lợi dụng chức vụ, tiết lộ thông tin nội bộ của công ty, kiếm lợi ích cho mình, hơn nữa còn giúp đỡ tổng giám đốc tiền nhiệm tham ô công quỹ, ông cho là hủy bỏ chứng cứ trước rồi thì có thể giấu giếm, trốn tránh sự trừng trị của pháp luật sao?”

Vương Hải Thao thay đổi sắc mặt, nhất thời trở nên hoang mang: “Cô cô nói bậy bạ gì đó! Tôi không ——”

“Ông nên giữ lại lời ngụy biện để nói với cảnh sát đi.” Giang Lăng nói xong thì gọi bảo vệ, “Đuổi ông ta đi.”

“Giang Lăng, cô ——” Vương Hải Thao hò hét, bị bảo vệ kéo ra khỏi phòng họp.

Sau khi cửa chính đóng lại, phòng họp yên tĩnh trở lại.

Giang Lăng nhìn mọi người mỉm cười: “Chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài ban nãy.”

Chuyện Vương Hải Thao không hề nghi ngờ là giết gà dọa khỉ. Trong phòng họp im như thóc, không ai dám đưa ra dị nghị nữa. Cuộc họp kết thúc một cách thuận lợi.

Sau khi tan họp có một vị quản lý cấp cao đi qua khéo léo đưa ra ý kiến: “Cô Giang… không, Giang tổng, cô làm vậy có thể hơi quá đáng không?”

Giang Lăng hỏi: “Anh đang nghi ngờ quyết định của tôi?”

Anh ta nói: “Không, tôi chỉ muốn cho cô một vài đề nghị. Cô mới lên nhậm chức, cách làm quá kịch liệt có khả năng sẽ khiến cô gây thù hằn với người khác.”

“Giám đốc Trần, có phải anh cảm thấy tôi dễ nói chuyện quá không?” Giọng Giang Lăng lạnh tanh, “Sâu mọt bên trong tập đoàn Giang thị nhiều lắm, hôm nay tôi làm vậy là muốn nói với mọi người, Vương Hải Thao chỉ là một sự bắt đầu.”

Cô nói xong thì xoay người bỏ đi.

Bố trí nhiều năm, không phải là vì thời khắc này ư?

Giám đốc Trần rùng mình dưới đáy lòng, cứng đờ tại chỗ.

***

Một tuần nay, Giang Lăng bận rộn xử lý công việc tại tập đoàn Giang thị, cô và Chu Dư Ngôn cả một tuần chưa gặp mặt. Khi cô biết được chuyện Chu Dư Ngôn gặp tai nạn xe từ trợ lý Lưu thì đã là ba ngày sau.

“Sao lại như vậy?” Trong lòng Giang Lăng căng thẳng, đầu óc chợt trống rỗng trong nháy mắt, “Vô duyên vô cớ tại sao xảy ra tai nạn xe?”

Trợ lý Lưu nói: “Tuy rằng Tạ Minh Nhiên đã bị bắt, nhưng hắn còn có đồng bọn. Trước đó hắn đã liên lạc với vài tên tội phạm, tin tức của đối phương cũng không đồng bộ cho nên dựa theo kế hoạch mà làm.” Anh ta khựng lại, “Cũng may tài xế phát hiện kịp thời, Chu tổng chỉ bị thương nhẹ.”

“Bị thương nhẹ?”

Trợ lý Lưu ừ một tiếng: “Chân trái gãy xương, nhưng không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hai tháng là khỏi hẳn.”

Anh coi cái này là bị thương nhẹ?

Giang Lăng thiếu chút nữa cười vì tức, cô không nói lời thừa nữa mà hỏi thẳng: “Vậy hiện tại Chu Dư Ngôn đang ở đâu?”

Trợ lý Lưu không giấu giếm: “Ở bệnh viện Hoa Cẩm.”

Bệnh viện Hoa Cẩm là một bệnh viện tư nhân.

Sắc mặt Giang Lăng nghiêm nghị: “Xảy ra chuyện như thế sao không nói sớm cho tôi biết?”

“Chu tổng cũng không muốn để cô lo lắng.” Trợ lý Lưu mau chóng giải thích.

“Được rồi.” Giang Lăng hít sâu một hơi, “Không nói nữa, giờ tôi qua đó ngay.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt, Giang Lăng lập tức bỏ xuống công việc trên tay, đến bệnh viện Hoa Cẩm trước.

Giang Lăng tới bàn hướng dẫn hỏi chỗ, sau đó đi thẳng tới phòng bệnh VIP. Chu Dư Ngôn đang ở trong phòng bệnh xem tài liệu, phòng bệnh VIP anh ở lại là phòng riêng, rất kín đáo. Trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một lọ hoa hồng. Cửa sổ mở ra có gió thổi tới, cành lá lung lay. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ tùy ý rọi vào bên trong.

Thấy cô tiến vào, Chu Dư Ngôn bỏ xuống tài liệu trên tay, xốc chăn lên.

Giang Lăng mau chóng đi qua, cô ngăn anh lại: “Anh bị thương rồi nằm yên đi, đừng lộn xộn.”

Nhìn thấy anh bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Dư Ngôn ngồi trên giường bệnh nhìn cô: “Sao em lại tới đây?”

Sau khi Giang Lăng bình tĩnh trở lại, cô cũng thảnh thơi quan sát anh: “Em vốn tưởng anh giả vờ, nhưng hiện tại xem ra anh thật sự phải ngồi xe lăn vài tháng.”

Chu Dư Ngôn cười nhẹ: “Anh bị thương, em…hả hê thế ư?”

“Em chỉ đang nói một sự thật.”

Giang Lăng ngồi xuống mép giường, làm như nghĩ ra gì đó, cô nói nửa đùa nửa thật: “Hiện tại anh không tiện, anh có thể tham dự lễ đính hôn vào tuần sau không? Nếu không tiện thì hoãn lại đi?”

Vừa dứt lời, tay cô đã bị nắm lấy. Giang Lăng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt sâu sắc của anh.

“Em đừng hòng nghĩ vậy.” Trong con ngươi tối đen của Chu Dư Ngôn có cảm xúc còn đậm đặc hơn màu đen, “Anh chỉ bị thương ở chân, cũng không phải không thể tham dự lễ đính hôn.”

Giang Lăng im lặng vài giây, chợt cười: “Được rồi, em chỉ đùa chút thôi.”

Cô dời tầm mắt, nhìn thấy một chiếc máy tính bảng nằm bên mép giường của anh, trên đó còn dừng lại ở trang tin tức ——

[Tập đoàn Giang thị nội bộ biến động, Giang Lăng nhậm chức tân tổng giám đốc.]

Chu Dư Ngôn thả lỏng tay, chậm rãi nói: “Giang tổng, còn chưa chúc mừng em đã đạt được thứ mình muốn.”

“Cảm ơn.” Giang Lăng nhìn thẳng anh, cũng cười nói, “Ít nhiều có Chu tổng giúp đỡ.”

Chu Dư Ngôn cười nhẹ.

Giang Lăng không tiếp tục đề tài này nữa mà cùng anh nói sang việc nghiêm chỉnh: “Tạ Minh Nhiên kia rốt cuộc là sao?”

Chu Dư Ngôn thu lại nụ cười, nói: “Theo lời khai của Tạ Minh Nhiên, hắn làm vậy là bởi vì em gái của hắn.”

“Em gái?” Giang Lăng không hiểu.

Chu Dư Ngôn thong thả nói: “Ừm, Tạ Minh Nhiên có một cô em gái, nhưng em gái hắn đã tự sát vào hồi cấp ba. Trong di vật của em gái Tạ Minh Nhiên có một quyển sổ nhật ký, nghe nói trong quyển nhật ký đó viết toàn tên của anh, hơn nữa còn kể ra tình yêu điên cuồng của cô ta. Cho nên hắn cho rằng là anh hại chết em gái hắn.”

Giang Lăng nghi hoặc: “Anh biết em gái của Tạ Minh Nhiên?”

Chu Dư Ngôn lắc đầu: “Nghe nói học cùng trường cấp ba với anh, nhưng anh không có ấn tượng gì.”

“Cho dù biết thì làm sao có thể đổ hết trách nhiệm cho anh?” Giang Lăng nghe xong chỉ cảm thấy hết sức hoang đường.

“Đây chỉ là bản tường trình của hắn thôi.” Chu Dư Ngôn không tỏ rõ ý kiến, “Thực ra anh có một suy đoán khác. Con người Tạ Minh Nhiên cố chấp, ngạo mạn, kiêu căng, hiếu thắng, điên cuồng. Ngoài chuyện lần này ra, cảnh sát còn điều tra ra được hắn từng lập cạm bẫy dụ dỗ mẹ kế và em trai của mình hít thuốc phiện. Cho nên Tạ Minh Nhiên vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn. Sự kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không cho phép có người đè đầu hắn.”

Giang Lăng nhớ tới tin đồn đã xem trên diễn đàn, cô không khỏi nhíu mày: “Ý anh là hắn cảm thấy anh cướp đi danh tiếng của hắn, bởi thế mà muốn diệt trừ anh?”

Chu Dư Ngôn nói: “Anh và hắn từng đối đầu mấy lần, có vài lần anh giành lấy dự án từ trong tay hắn, hắn mang hận thù với anh cũng là bình thường.”

“Thương trường cạnh tranh, có thắng có thua là việc bình thường.” Giang Lăng thấp giọng nói, “Cách làm của hắn quả thật quá cực đoan.”

Chu Dư Ngôn lấy tay day mi tâm, anh cúi đầu nở nụ cười: “Quên đi, đừng nói chuyện về hắn nữa. Ý nghĩ của hắn, anh không muốn biết cũng chẳng quan tâm.”

Nhìn ra vẻ mỏi mệt của anh, Giang Lăng nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, em ở đây với anh.”

“Ừm.”

Chu Dư Ngôn nằm xuống nghỉ ngơi.

Giang Lăng không xem di động cũng chẳng chơi game, cô lấy ra một quyển tập thơ trong túi, ngồi bên cạnh anh im lặng đọc. Chu Dư Ngôn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong phòng rất yên lặng.

Ánh mắt Giang Lăng rời khỏi tập thơ trên tay, theo bản năng nhìn sang người trước mặt. Khi Chu Dư Ngôn ngủ say, dáng vẻ đặc biệt bình thản, ngũ quan lạnh lùng mất đi vẻ sắc bén của ngày thường, lại vô cớ có chút mềm mỏng. Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền yên bình của anh, đáy lòng Giang Lăng chợt có cảm giác thoải mái.

Ban đầu tiếp cận anh chẳng qua là mang ý nghĩ lợi dụng. Cô bắt đầu cho rằng mình đang diễn kịch, diễn quá sâu thì dễ dàng nhập vai, đến cuối cùng gần như bản thân cô cũng tin tưởng. Nhưng cảm xúc trong vở diễn này không biết đã thay đổi từ lúc nào, rốt cuộc là diễn kịch hay là chân thật, cô bắt đầu không phân biệt rõ ràng. Không biết khi nào rơi vào, hơn nữa càng lún càng sâu. Có vài lần cô có suy nghĩ lùi bước và từ bỏ.

Cho đến giờ phút này cô rốt cuộc xác nhận rồi.

Cô coi như thua rồi, thua cho cục diện mà chính mình sắp đặt. Vốn tưởng rằng mình là người ngoài cuộc, nào ngờ cô đã trở thành người trong cuộc từ sớm.

Quên đi, cho dù là vậy thì tính sao?

Tại sao không thể là anh ấy?

Anh và cô giống nhau, đều cùng một loại người, ban đầu gặp gỡ cũng không thuần túy. Mà hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn buộc chặt vào nhau, không còn khả năng tháo gỡ nữa.

Giang Lăng nhìn tập thơ trên tay, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Lúc Chu Dư Ngôn tỉnh lại thì phát hiện Giang Lăng nằm sắp bên giường anh ngủ thiếp đi, trong tay cô còn cầm quyển tập thơ chưa đọc xong.

Ánh mặt trời bên ngoài tươi đẹp, tia nắng rơi trên ngọn tóc của cô, tựa như có tinh linh bé nhỏ đang nhảy nhót. Tấm màn mỏng màu vàng cũng bao phủ tập thơ trên tay cô. Trên trang giấy đang mở ra có một cánh hoa. Ánh mắt Chu Dư Ngôn dừng trên trang giấy kia, đôi mắt đen láy đậm đặc như mực. Anh khẽ cong lên khóe môi.

Đây là một bài thơ ——

“Nó tự chìm càng sâu hơn,

Trong vực sâu tựa ánh chớp phát sáng của mình.

……

Con bướm quyến rũ, bông hoa cô đơn,

Kền kền và suối băng chảy xiết đó,

Gió bão gào thét —— tất cả đều vì vinh quang của người.”

Đây là đóa hồng nhỏ đáng tự hào của anh.

Hoa hồng và kền kền ——

Hoa hồng cứng cỏi, kền kền ngạo mạn,

Tất cả đều vì vinh quang của em.

- Hoàn chính văn-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK