Giang Lăng hoài nghi trong lòng.
Phó Dĩ Hành như là hiểu lầm ý của cô: “Giang tổng hình như rất ngạc nhiên về chuyện tôi kết hôn?”
Giang Lăng hoàn hồn, hết sức khách sáo nói: “Quả thật không ngờ tới, trước đây tôi chưa bao giờ nghe được tin Phó tổng kết hôn.”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Phải, vì vợ tôi không thích náo nhiệt cho lắm, cho nên chúng tôi tạm thời chưa định tổ chức hôn lễ.”
Ngay cả hôn lễ cũng không có, có lẽ là liên hôn không có tình cảm. Nhưng nào ngờ Phó Dĩ Hành đã kết hôn, xem ra dù không có chuyện Giang Tầm bỏ nhà đi, việc Giang Thiệu Quân muốn liên hôn với nhà họ Phó e rằng cũng là công dã tràng.
Trong lòng Giang Lăng có cân nhắc, cô lễ phép đáp lại: “Hóa ra là vậy. Có lẽ Phó tổng bận bịu nhiều việc, vậy tôi không lãng phí thời gian nữa.”
Phó Dĩ Hành mau chóng thu lại tầm mắt, hướng về phía bên cạnh: “Mời đi bên này.”
Giang Lăng gật đầu đi theo anh ta đến trước bàn họp.
Sau khi ngồi xuống cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghĩ trợ lý Từ đã nói với Phó tổng trước về mục đích đến của tôi ngày hôm nay. Tôi muốn bàn một vụ hợp tác với Phó tổng.”
“Tôi quả thật có nghe nói.” Phó Dĩ Hành đáp, “Giang tổng muốn cùng chúng tôi hợp tác khai phá dự án Tinh Sa Loan sao?”
“Phải.”
Giang Lăng mở ra một phần văn kiện, đưa cho trợ lý Từ ở bên cạnh. Trợ lý đưa văn kiện qua.
“Đây là bản kế hoạch hợp tác của chúng tôi, mời anh xem.”
Phó Dĩ Hành nhận lấy văn kiện, tùy ý lật xem rồi ngẩng đầu: “Xem ra trước khi qua đây Giang tổng đã làm bài tập không ít.”
“Nếu muốn tìm kiếm sự hợp tác, đương nhiên phải để Phó tổng nhìn thấy thành ý của chúng tôi.” Giang Lăng mỉm cười nói.
“Nhưng tôi có một thắc mắc nhỏ.” Phó Dĩ Hành khép lại văn kiện trên tay, thong thả nói, “Dự án Tinh Sa Loan có liên quan tới bất động sản, trọng tâm của tập đoàn Giang thị cũng không nằm trong lĩnh vực phát triển bất động sản, tại sao cô đột nhiên muốn tìm chúng tôi hợp tác?”
Giang Lăng nói: “Hiện nay chúng tôi đang hợp tác với tập đoàn Chu thị trong dự án Tinh Hồ Loan. Tinh Hồ Loan và Tinh Sa Loan là hai mảnh đất nằm gần nhau, chỗ giao giới khó có thể phân chia, cho nên tôi mới mạo muội tìm Phó tổng thương lượng quyền khai phá chung của dự án này. Nếu có thể cùng khai phá, tôi cho rằng đôi bên đều có lợi.”
“Tôi đã hiểu tình hình chung.” Phó Dĩ Hành hờ hững nói, “Tôi cũng không nhiều lời khách sáo nữa. Giang tổng định đưa ra điều kiện gì?”
Đến rồi.
Giang Lăng nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ, tại địa điểm cùng khai phá thì lợi nhuận và lỗ lã chia theo tỉ lệ số vốn bỏ vào để tiến hành phân công và chịu trách nhiệm.”
Phó Dĩ Hành không nói gì.
Giang Lăng hỏi: “Phó tổng cảm thấy thế nào?”
Phó Dĩ Hành mặt không biểu cảm đáp: “Đây là thành ý của Giang tổng sao?”
“Phó tổng không hài lòng với điều kiện này ư?” Giang Lăng hỏi, “Vậy điều kiện lý tưởng của Phó tổng là gì?”
Phó Dĩ Hành nói bâng quơ: “Điều kiện của tôi là tám hai. Chúng tôi tám, các người hai.”
“Tám hai?” Trong nháy mắt Giang Lăng tưởng rằng mình nghe nhầm rồi. Cô nhíu mày, “Phó tổng, điều kiện mà anh đưa ra có quá khắc nghiệt rồi không?”
“Khắc nghiệt?” Phó Dĩ Hành nhướn mày, “Tôi không cho là vậy.” Anh ta dừng một chút, “Giang tổng, dự án này chúng tôi hoàn toàn có thể tự khai phá theo khả năng. Theo đạo lý, căn bản không cần hợp tác với tập đoàn Giang thị. Hoàn toàn không bắt buộc phải hợp tác với các người.”
“Giang tổng, cô thấy,” Phó Dĩ Hành nhướn mày, khóe miệng nhếch lên độ cong cười như không cười, “Quyền chủ động của sự hợp tác này nằm ở trong tay ai?”
Giang Lăng trầm lặng.
Anh ta còn nói: “Con người tôi không thích làm giao dịch lỗ vốn, nếu như không có điều kiện gây ấn tượng với tôi, vậy thật là đáng tiếc.”
Giang Lăng không nói gì, Phó Dĩ Hành từ chỗ ngồi đứng dậy, “Xem ra hôm nay đàm phán bế tắc rồi. Nhưng Giang tổng không ngại cân nhắc lại chứ.”
Giang Lăng lập tức nghe ra ý ngoài lời của anh ta.
Đây là ý tứ tiễn khách mà.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Giang Lăng đứng lên, gật đầu với anh ta, “Hôm nay tới đây thôi, tạm biệt.”
“Trợ lý Từ, tiễn Giang tổng.” Phó Dĩ Hành khựng lại, sau đó mỉm cười bổ sung, “Có điều Giang tổng, tôi không chờ lâu lắm, dù sao thời gian sẽ không đợi người.”
Giang Lăng cố sức giữ nụ cười: “Được, tôi hiểu rồi.”
***
Vụ đàm phán không đi tới đâu.
Giang Lăng không hiểu sao nghẹn một bụng tức.
Đi vào bệnh viện, sau khi Chu Dư Ngôn gặp cô, câu đầu tiên anh nói là: “Đàm phán bế tắc?”
“Sao anh biết?” Giang Lăng nghi hoặc.
“Nằm trong dự kiến.” Chu Dư Ngôn đón nhận ánh mắt thắc mắc của cô, anh bổ sung, “Lúc thấy em trở về trông không vui lắm, anh liền đoán được.”
Giang Lăng thở ra một hơi, âm thanh hơi chán chường: “Em vẫn là lần đầu tiên gặp được người rắc rối như Phó Dĩ Hành.”
Màu mắt Chu Dư Ngôn hơi u ám, nhưng anh vẫn an ủi cô: “Không sao, em đừng vì chuyện này mà tức giận, đến lúc đó anh nói với cậu ta một tiếng là được rồi.”
“Ngay cả điều kiện em đề xuất anh ta cũng không đồng ý, tại sao anh cho rằng anh lên tiếng sẽ hữu dụng?” Giang Lăng khó hiểu.
Chu Dư Ngôn nói: “Anh có thể khẳng định cậu ta nhất định sẽ đồng ý.”
Giang Lăng như là đoán ra gì đó: “Anh bắt được nhược điểm của anh ta à?”
“Coi như là vậy đi.” Chu Dư Ngôn nói bâng quơ, “Chờ đến ngày đính hôn, anh sẽ thương lượng với cậu ta.”
Giang Lăng thấp giọng: “Anh còn mời anh ta tới dự lễ đính hôn?”
Chu Dư Ngôn nói: “Cậu ta coi như là bên đối tác của tập đoàn Chu thị bọn anh, mời cậu ta đến chúc mừng cũng bình thường.” Anh lặng lẽ chuyển đề tài, “Không nói tới cậu ta nữa. Công việc chuẩn bị lễ đính hôn đã gần xong, em còn cần mời người nào không?”
Giang Lăng nói: “Người nên mời em đã mời rồi, chuyện còn lại anh sắp đặt đi.”
“Bây giờ anh còn thiếu một phù rể.” Chu Dư Ngôn tạm dừng rồi nói, “Anh thấy cậu em họ của em rất thích hợp.”
Giang Lăng ngẩn ra: “Anh nói Giang Nhuy?”
Chu Dư Ngôn đáp lại: “Ừm, em hỏi xem cậu ấy có đồng ý không.”
“Để em đi hỏi.”
Giang Lăng cầm di động mở ra wechat, thông qua thanh tìm kiếm tìm được Giang Nhuy. Sau khi cô và Giang Nhuy kết bạn thì gần như chưa từng trò chuyện. Bản ghi chép cuộc trò chuyện còn dừng lại vào năm năm trước, là tin nhắn xác minh khi cả hai vừa kết bạn.
Giang Lăng: [Tiểu Nhuy, hiện tại em rảnh không?]
Giang Nhuy xuất hiện ngay.
Giang Nhuy: [Có có, chị Giang Lăng, chị có gì dặn dò ạ?]
Giang Lăng: [Tuần sau là tiệc đính hôn của chị, muốn nhờ em qua đây giúp đỡ.]
Giang Nhuy: [Ơ ơ ơ?]
Giang Nhuy: [Chị thật sự muốn đính hôn hả?]
Giang Nhuy: [Là cái người họ Chu kia sao?]
Giang Lăng: [Ừm.]
Giang Nhuy: [!!!]
Giang Nhuy: [Chuyện này là sao?]
Giang Nhuy: [Vậy anh rể làm sao đây?]
Giang Nhuy: [Không không không, anh Ngôn làm sao đây?]
Giang Nhuy: [Chị bội tình bạc nghĩa với anh Ngôn ư?]
Giang Nhuy: [Anh Ngôn là người tốt, sao chị có thể như vậy chứ!]
Giang Nhuy: [Lần trước chị còn làm chuyện kia với anh Ngôn!]
Giang Nhuy kích động gửi liên tục mấy tin nhắn. Nhưng rất nhanh thôi, cậu dường như chợt có phản ứng bèn ngừng gửi tin.
Ngay sau đó.
[Giang Nhuy rút lại một tin nhắn.]
[Giang Nhuy rút lại một tin nhắn.]
[Giang Nhuy rút lại một tin nhắn.]
……
Mấy dòng liên tục.
Giang Nhuy gửi qua một tấm ảnh meme chú gà con quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Giang Nhuy: [Không không không, chị Giang Lăng, em sai rồi, em xin lỗi (> 人 <;), ban nãy em không nên nói bậy bạ!]
Giang Nhuy: [Xin chị tha thứ cho em!]
Giang Lăng: “…”
Giang Lăng không nói lời thừa nữa, cô gửi thẳng qua thời gian và địa điểm của ngày đính hôn cho Giang Nhuy.
Giang Lăng: [Hôm ấy em đi thẳng qua đây, tốt nhất là đến sớm một chút. Đến lúc đó chúng ta lại liên lạc. Có gì thì gọi điện thẳng cho chị.]
Giang Nhuy mau chóng trả lời: [Vâng! Chị Giang Lăng, không thành vấn đề ạ!]
Như là sực nhớ ra gì đó, cậu lập tức gửi qua câu hỏi: [Đúng rồi đúng rồi, còn nữa, chị Giang Tầm kết hôn rồi! Chị biết chuyện này chưa?]
Giang Lăng khựng lại rồi trả lời: [Chị biết.]
Giang Nhuy: [Chị biết rồi à? Vậy là tốt rồi, em tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện mới biết được. Bác cả vì việc này mà còn muốn cắt đứt quan hệ với chị ấy, quá đáng lắm! Bọn họ kỳ thị nghề nghiệp!]
Giang Nhuy: [Anh rể làm thợ khuân vác thì sao?]
Giang Nhuy: [Lần trước em đến công trường quay phim, nghe công nhân ở đó nói bọn họ khuân vác một ngày được 500 tệ, tiền lương còn cao hơn thành phần tri thức bình thường.]
Giang Nhuy: [Ban đầu em còn tưởng rằng chị Giang Tầm muốn đi thể nghiệm cuộc sống, không ngờ chị ấy vì tình yêu mà bỏ nhà đi, em rất cảm động. Lúc trước em có gửi cho chị ấy hai trăm nghìn chị ấy còn không cần, chị ấy và anh rể nhất định là tình yêu chân thật rồi!]
Cậu tức giận bất bình bắt đầu lải nhải với Giang Lăng.
Giang Lăng chỉ gửi qua biểu tượng cảm xúc mỉm cười: [Cho nên rốt cuộc em muốn nói gì?]
Giang Nhuy lại im lặng. Ba phút sau, cậu mới dè dặt đáp lại: [Chị Giang Lăng, chị không cảm thấy chị Giang Tầm và anh rể yêu nhau thật sao? Chị không thể chia rẽ bọn họ, bọn họ thật lòng yêu nhau đấy!]
Tin nhắn tiếp theo mau chóng bắt kịp.
Giang Nhuy: [Em đi khuân vác đây.]
Giang Nhuy: [Không không không, em phải đi quay phim rồi, đạo diễn đang gọi.]
Giang Nhuy: [Chị Giang Lăng tạm biệt!]
Giang Lăng: [:)]
Cậu em họ ngốc nghếch.
Cô vốn muốn nói với Giang Nhuy chuyện Chu Dư Ngôn và Ngôn Úc là cùng một người, nhưng hiện tại xem ra thôi vậy. Đợi tới ngày đó gặp mặt rồi nói.