• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nhạc quen thuộc trong những lễ cưới vang lên. Khung cảnh lãng mạn khiến nhiều người ngưỡng mộ kia thật sự quá hoành tráng đi

Hàng Hạo đứng một bên với bộ lễ phục chú rể, hắn ta mỉm cười nhìn Nhược Uyển được Trang Thiếu Tường dẫn vào lễ đường, cái khăn trùm đầu dường như che đi hết khuôn mặt của cô, làm cho Hàng Hạo không thể nhìn rõ được bên trong. Nhưng nhìn sơ về vóc dáng, thì hắn chắc chắn đây là Nhược Uyển của hắn

Trang Thiếu Tường đưa Nhược Uyển đến gần bên cạnh Hàng Hạo, ông đặt nhẹ nhàng tay con gái mình vào tay của Hàng Hạo

- Mong rằng sau này, cậu sẽ trân trọng Tiểu Ái

Bàn tay của cô run run, rồi lại lạc lỏng. Cô muốn với lấy tay của cha mình, nhưng không được. Hàng Hạo dịu dàng nắm lấy tay cô, hắn ta chỉ cười nhẹ.

Hôn lễ vẫn chưa được tiến hành thì bên ngoài Thất Uông Lang và Tuyền Ân bước vào, ông ta dẫn theo rất nhiều người của tổ chức Ảnh. Khi nhìn thấy Hàng Hạo, ông ta rất tức giận

- Hàng Hạo, không ngờ cậu chỉ vì cô ta mà dám thoát khỏi Thất mật, cậu không sợ rằng tôi sẽ bắn chết cậu sao?

Nhược Uyển định đưa tay vén khăn ra thì bị Hàng Hạo giữ lại, hắn ôn nhu nói với cô

- Chỉ có anh mới được vén lên. Tiểu Ái, em đứng yên ở đây. Anh sẽ không bao giờ để em bị thương!

Nhược Uyển run lên một cái. Hàng Hạo nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi hắn bước lên phía trước, cô có thể cảm thấy rằng hắn đang che chở cho cô. Hàng Hạo nhìn Thất Uông Lang với ánh mắt cực kì khinh bỉ

- Thất tổng, hôm nay là hôn lễ của tôi. Nếu ông muốn dự, thì tôi rất hoan nghênh. Nhưng! Nếu ông muốn làm loạn. Vì xin lỗi, Hàng Hạo đây xin lỗi trước.

- Hàng Hạo, tôi muốn giết cậu quả thật rất khó nha. Cậu sống thật dai đi! Nhưng hôm nay... Cậu sẽ không sống được bao lâu đâu!

Nói xong, Thất Uông Lang liền ra lệnh cho tất cả thành viên của Ảnh ập vào để đánh, người thì bắn, người thì đánh. Hàng Hạo một tay ôm chặt lấy Nhược Uyển, một mực vẫn không để cô vén màn lên. Một tay hắn cầm súng chĩa về phía bên Thất Uông Lang

Một lúc sau, Vũ gia cũng đã đến. Nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn như vậy, người đầu tiên Vũ Dạ Triệt lo lắng chính là Nhược Uyển. Khi anh nhìn thấy Thất Uông Lang một tay cầm súng chĩa về phía cô, còn Hàng Hạo đang bảo vệ cô trong lòng. Xung quanh hai người họ còn có thêm 5 người khác

Như là không kiềm lòng được, Vũ Dạ Triệt liền hét lớn

- Nhược Uyển!

Hàng Hạo bị phân tâm, nhìn lên về phía Vũ Dạ Triệt. Nhân cơ hội đó, Thất Uông Lang mới nổ súng về phía cô, Hàng Hạo nhanh nhẹn đỡ ngay cho Nhược Uyển một phát súng. Tất cả mọi hành động đều dừng lại, Hàng Hạo hơi nhíu mày, định là sẽ bắn trả nhưng lại bị Tuyền Ân dùng súng bắn vào tay hắn làm súng trên tay hắn rơi xuống

- Hàng Hạo! Hàng Hạo... Anh không sao chứ?

- Không được vén! Anh không sao... Không sao....

Dứt câu nói đó, những người của Tuyệt Khuyết đều đã giết hết các thành viên của tổ chức Ảnh, Tuyệt Khuyết nhìn thấy Thất Uông Lang và Tuyền Ân liền muốn phanh thây hai tên khốn kiếp này ra, nhưng Thất Uông Lang là một tên mưu mô, ông ta đã chuẩn bị con đường lui cho mình rồi. Khi cảm thấy không ổn, ông ta liền dùng một quả boom loại nhỏ, rồi biến mất theo làn khói. Trước khi đi, ông ta còn để lại một câu

- Tuyệt gia ngu ngốc, Vũ gia cũng ngu ngốc. Haha! Sớm thôi! Chúng ta sẽ gặp lại

Vì đỡ cho Nhược Uyển một viên đạn ngay vị trí gần tim, còn bị Tuyền Ân bắn vào tay, nên Hàng Hạo mất máu rất nhiều. Hắn ta dường như đang cố gắng trụ lại để vén màn cho cô

Khi đôi tay dính máu của Hàng Hạo từ từ vén đi tấm khăn trên đầu của cô ra, thì Hàng Hạo đã thấy được giọt nước mắt trên gương mặt tuyệt mĩ của cô. Hắn đau lòng nói

- Tiểu Ái, đừng... Đừng khóc...

Nói xong, sức lực của Hàng Hạo không còn bao nhiêu, hắn liền khụy xuống, Nhược Uyển hoảng hốt đỡ lấy hắn

- Hàng Hạo! Hàng Hạo!

- Tiểu Ái, em là cô dâu... Không nên khóc, ngoan. Đừng khóc nữa... Anh sẽ đau lòng

- Anh đừng nói nữa... Hàng Hạo, em không có phép anh bị thương! Em cũng không cho phép anh chết! Em muốn anh sống. Hàng Hạo, chẳng phải anh muốn kết hôn với em... Em đồng ý! Em đồng ý... Anh đừng nhắm mắt lại... Hàng Hạo, anh đừng rời bỏ em

Hàng Hạo mỉm cười dịu dàng nhìn cô, hắn đưa tay chạm vào gương mặt của cô.

- Cô bé ngốc... Em yêu Vũ Dạ Triệt như vậy. Còn muốn gả cho anh?... Khụ khụ... Tiểu Ái, em đừng nên để hận thù chiếm lấy lí trí của mình nữa. Vũ gia... Vũ gia không liên quan đến việc đó...

- Được! Em hứa sẽ không trả thù nữa. Nhưng anh không được bỏ em! Hàng Hạo, anh hứa sẽ không bỏ em đi... Hàng Hạo!

Một lúc sau, Hàng Hạo chỉ mỉm cười, hắn ta từ từ nhắm mắt tựa như hắn cũng đang lưu luyến cô. Hắn không muốn, nhưng mà.... Khi dần dần mất đi ý thức, thì hắn nghe thấy tiếng cô đang gào lên.

- Không! Đừng nhắm mắt! Đừng ngủ! Hàng Hạo, gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu... Cha, mẹ... Bác... Mau gọi cấp cứu... Hàng Hạo! Anh mau tỉnh lại! Hàng Hạo....

Tuyệt Khuyết đau lòng đi đến bên cạnh cô, một tay đỡ lấy cô. Một tay ra lệnh cho Chu Tước và Kim Long đưa Hàng Hạo đi

- Hàng Hạo... Hàng.. H...

- Tiểu Ái!

Có lẽ vì quá shock nên cô đã ngất đi, Tuyệt Khuyết gấp gáp đưa cô và cả Hàng Hạo đến bệnh viện

[........................]

Cuối cùng, Hàng Hạo được bác sĩ cấp cứu khá thành công. Nhưng, hắn lại bị hôn mê sâu... Còn về Nhược Uyển, cô cũng được đưa vào việc và nằm bên cạnh Hàng Hạo. Khi cô tỉnh dậy thì nhìn thấy xung quanh Hàng Hạo toàn là máy móc, cô chỉ biết khóc nhìn hắn

- Tiểu Uyển....

Vũ Dạ Triệt đi vào, lúc bác sĩ khám cho cô thì mọi người đã biết cô đang mang thai. Và anh biết rõ, cha đứa bé là ai... Nhưng, bác sĩ lại nói... Đứa bé rất khó giữ, nên không để cô bị xúc động. Khi anh đứng bên ngoài, thì đã nghe thấy tiếng khóc của Nhược Uyển, khi anh bước vào liền gọi nhẹ tên cô

- Anh cút ra ngoài!

- Tiểu Uyển... Anh...

- Vũ Dạ Triệt! Tất cả là tại anh. Nếu anh không gọi tôi thì anh ấy sẽ không bị phân tâm, nếu anh không gọi tôi anh ấy sẽ không bị bắn. Nếu không vì anh thì anh ấy sẽ không nằm ở đây! Vũ Dạ Triệt, tất cả đều tại anh!

- Tiểu Uyển. Em đừng kích động, không tốt với đứa bé... Em..

- Anh im ngay! Anh cút đi. Tôi không muốn gặp anh. Mau cút đi!

Nhược Uyển hét lên rồi đẩy anh ra ngoài. Vũ Dạ Triệt đau lòng nhìn cô, anh chỉ muốn giống như trước kia... Cả hai đều ngọt ngào, nhưng vì sao... Hiện tại lại như thế này. Anh đau khổ, anh muốn gặp cô, anh muốn ôm cô vào lòng... Nhưng, anh không muốn để cô kích động

Mộ Sa và Khang Tố Tố đi đến, Tố Tố vỗ vai anh một cái

- Anh mau về đi, ở đây có chúng tôi. Cậu ấy sẽ không sao đâu.

- Chăm sóc cô ấy giúp tôi. Khi nào cô ấy bình tĩnh lại, thì gọi tôi...

Vũ Dạ Triệt luyến tiếc nhìn vào cánh cửa kia. Anh không muốn đi, không muốn một chút nào. Nhưng, tinhd thế ép buộc... Anh phải rời đi

Ở bên trong, Nhược Uyển nắm lấy tay của Hàng Hạo, cô dịu dàng nói

- Anh muốn kết hôn, anh muốn yêu em, anh muốn gì cũng được... Cầu xin anh... Cầu xin anh tỉnh lại... Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn gì cũng được!

- Hàng Hạo, em sai rồi... Em không nên liên lụy anh về việc này. Em sai rồi, Hàng Hạo... Em xin lỗi... Em xin lỗi. Anh mau tỉnh lại....Hàng Hạo... Anh mau tỉnh lại... Em van xin anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK