Sau khi cô bình phục hoàn toàn, thì anh đưa cô trở về Phong Thành. Đặc biệt là đưa cả Lâm Âm đến Phong Thành, tuy Nhược Uyển có chút bất mãn vì cô biết ý đồ của Vũ Dạ Triệt khi để Lâm Âm ở bên mình là gì. Nhưng cô cũng đành ngậm ngùi chấp nhận
Hôm nay, Tân Yết đưa cô, Lâm Âm và Mộ Sa đến công ti. Các nhân viên đang hân hoan tâng bốc Phí Hân Hân thì nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, nhất là Hạ Linh Lam. Cô ta muốn làm thân với Phí Hân Hân, nhưng khi nhìn thấy cô quay trở lại thì lại tỏ ra không quen biết với Phí Hân Hân.
- Có gì vui thế? Cho tôi tham gia với.
- Chị Uyển, thật là nhớ chị nha ~
Phí Hân Hân nhìn thấy cô liền nũng nịu ôm lấy cánh tay của cô, ra sức nịnh nọt. Những diễn viên và nhân viên ở đây kinh hãi, họ chưa bao giờ cho rằng Phí Hân Hân và Nhược Uyển lại quen biết. Còn thân thiết như vậy... Nhưng họ chưa kinh hãi được bao lâu thì Nhược Uyển đã gạt tay cô ta ra, lạnh giọng
- Xin lỗi tiểu thư này... Chúng ta... Thân lắm sao?
Phí Hân Hân đờ người, cô ta không ngờ Nhược Uyển lại không nể mặt như vậy. Cô ta nhìn Nhược Uyển rồi cười cười
- Chị Uyển, chị nói gì vậy... Em là em họ của chị mà...
- Em họ? Tôi nhớ tôi chỉ có Lâm Âm là em họ. Còn cô... Liên quan gì đến Trang gia?
- Chị Uyển, em biết chị rất không thích em... Nhưng... Nhưng mà em... Em thật sự không có ác ý
- Ồ, Phí tiểu thư... Xem như cô còn đầu óc, biết rõ tôi không thích cô. Vậy thì... Phiền cô... Cút xa ra một chút!
- Chị... Chị....
Nhược Uyển cười khinh bỉ rồi đi vào, cậu trợ lí kia của cô rốt cuộc đi đâu mất tích rồi nhỉ? Rõ ràng cô có ba người trợ lí... Bây giờ sao còn mỗi Mộ Sa là sao thế nhỉ? Thật khó hiểu
Nhược Uyển đi chưa xa thì bên chỗ của Hạ Linh Lam đã nghe thấy tên của Vũ Mục An và Vũ Dương.
- Uyển Uyển!
Vũ Dương vẫy vẫy tay gọi cô, hai người họ đi đến đâu thì những diễn viên ở đây vây quanh đến đó. Vũ Dương đến bên cạnh Nhược Uyển, cậu ta mỉm cười nhìn cô
- Uyển Uyển này, có một vai diễn cần cá tính mạnh. Tôi đang đề cử cô đấy, cô thấy sao?
- Cho tôi? Ha... Tam thiếu, tôi cứ tưởng anh sẽ giành lấy cho gà cưng của anh chứ.
- Ây da, đại tỷ của tôi ơi... Cái vai Mộ Dung Ngân Yên mạnh mẽ, quật cường bao nhiêu đều bị cô ta phá hỏng. Phòng vé hiện tại đều ít người, mà những người đến xem chủ yếu đều vì Chiêu Cảnh Vi thôi. Giải diễn viên phụ xuất sắc chắc chắn là của cô rồi. Còn bộ phim này, thật sự tôi chưa thấy ai hợp như cô. Tiểu Uyển xinh đẹp, mau suy nghĩ đi nhaaa ~
Phí Hân Hân trố mắt nhìn, cho dù Trang Nhược Uyển có thân thế lớn như thế nào đi nữa thì ở đây vẫn là công ti chung, cũng không nên thiên vị một cách phô trương như vậy chứ? Còn nữa, Phí Hân Hân đây lại là diễn viên mới... Nên tạo nền tảng cho cô ta đi lên chứ?
- Tam thiếu, nếu chị ấy không nhận... Hay anh để tôi đi.
- Cô bị điên à? Kịch bản này do sư phụ của Doãn đạo diễn viết. Ông ấy chỉ đích danh Tiểu Uyển thủ vai chính. Cô còn muốn tranh? Phí Hân Hân, cô chỉ hợp thủ vai phụ của phụ!
Nghe Vũ Dương hạ nhục mình như vậy, Phí Hân Hân càng thấy tức giận. Nhưng cô ta nhanh chóng nói
- Vai phụ cũng...
- Nếu có cô ta, thì không có tôi. Vũ tam thiếu, tôi không muốn đóng cùng cô ta... Tôi muốn chơi cùng "gà cưng của anh"
Chưa để Phí Hân Hân nói hết thì Nhược Uyển đã nói, cái cụm từ "Gà cưng của anh" làm cho Vũ Dương run lên một cái. Người ta nói thường thì phụ nữ mang thai rất thâm hiểm, cô gái này thường ngày đã nguy hiểm... Bây giờ còn mang thai... Có phải là nguy hiểm hơn nữa không? Là "Mẹ của nguy hiểm" à?
- Được được được, cô nhận là được. Còn Phí Hân Hân sẽ được đưa sang phim khác. Tiểu Uyển, mau... Mau vào trong uống nước.
Vũ Dương cười hề hề, Nhược Uyển hừ một cái, rồi nhìn sang Phí Hân Hân với ánh mắt kiêu ngạo, trước khi đi còn nói với Phí Hân Hân một câu
- Muốn đấu với tôi? Cô tu thêm vài năm nữa đi. À... Sau này nhớ gọi tôi một tiếng.... Nhất Tỷ!