Mục lục
NỮ PHỤ VĂN NP LÀM SAO ĐỂ SỐNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Nhiên tiến vào phòng bệnh VIP chuẩn bị tái khám cho Hàn Như Tuyết. Đuôi lông mày bất giác giật giật khó chịu khi bị nhìn một cách si mê như sắp tan chảy từ phía bệnh nhân. Lại thêm một nhan khống.



Hắn vốn đã quá quen thuộc với những ánh mắt như vậy, liền cảm thấy chỉ cần không quá mạo phạm thì cũng nên mặc kệ. Cho đến khi gặp một người nhan khống như Hiểu Linh thì nhận thức của hắn hoàn toàn thay đổi. Rõ ràng là yêu thích nhìn hắn cực kỳ, nhưng đôi mắt đó lại thanh minh đơn thuần giống như đang ngắm một cảnh đẹp chứ không phải ngắm người.



Khụ... được rồi. Có lẽ với Hiểu Linh, người đẹp hay cảnh đẹp thì đều như nhau cả. Nhưng ánh mắt đó khiến người ta vô cùng thoải mái. Nếu bắt gặp cô ấy đang nhìn mà hỏi: anh soái không? Cô ấy sẽ rất chân thành gật đầu đáp lại: rất soái. Hỏi tiếp: soái như thế nào? chỗ nào soái? Hiểu Linh có thể tỉ mỉ kể ra những nét mà cô ấy cho là đẹp. Khen một nam nhân ngay đối diện nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh chắc chỉ có thể là cô ấy. Có điều, cô gái này không chỉ thích ngắm hắn. Mỹ nhân ai đến đều không từ chối, nam nữ đều được. Thậm chí, không phải là người cũng được. Du Nhiên rốt cuộc hiểu được Hạo Ninh tại sao nghiến răng nghiến lợi khi nói về độ háo sắc của Hiểu Linh.



Dứt mình ra khỏi suy nghĩ miên man về Hiểu Linh, Du Nhiên đẩy đẩy gọng kính rồi phân phó y tá đo huyết áp, kiểm tra các chỉ số cơ bản. Hắn nhìn xem chụp phim x-quang để nhìn vết gãy, bắt đầu kiểm tra vết thương. Tối hôm qua bệnh nhân được đưa vào chỉ mới nẹp thông thường mà chưa tiến hành bó bột. Không phải bệnh viện không muốn làm ngay, chỉ là nếu người đại diện chỉ định bác sĩ chủ trị, thì mọi quyền hạn liên quan đến bệnh nhân sẽ gần như 90% do bác sĩ ấy quyết định. Bệnh nhân cũng không có nguy hiểm đến tính mạng nên cố định lại vết gãy là ổn. Du Nhiên hỏi:



- Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên Du Nhiên- bác sĩ chủ trị của cô ở đây. Hôm nay cô cảm thấy thế nào? Thuốc giảm đau vẫn đều đặn uống sau 6h mỗi lần chứ?



Hàn Như Tuyết máy móc gật đầu. Du bác sĩ tiến đến gần giường bệnh thôi cũng khiến cô cảm thấy tim đập nhanh đến khó thở. Khí tức ôn hòa mà bá đạo xâm chiếm toàn bộ không gian quanh cô khiến cảm thấy cả người nóng bừng. Quá kích thích rồi.



- Du... bác sĩ. Tôi cảm thấy ổn, thuốc giảm đau vẫn uống đều.



- Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ tiêm thuốc tê cho cô để tiến hành bó bột. Cũng may vết gãy rất gọn, chỉ cần cố định khoảng 2 tháng là có thể tập đi lại được mà không cần phẫu thuật cấy đinh. Theo báo cáo thì Hàn tiểu thư không có hiện tượng dị ứng?



Du Nhiên muốn xác nhận lại một lần nữa các thông tin trên báo cáo của y tá. Hàn Như Tuyết gật đầu:



- Ân... tôi không dị ứng với thứ gì cả.



Du Nhiên gật đầu rồi cầm lấy một ống tiêm thuốc tê, bắt đầu làm việc. Tiêm xong một ống, anh chờ khoảng 5 phút, không thấy xuất hiện vấn đề gì thì tiêm thêm ống thứ hai. Thuốc tê có tác dụng, Du Nhiên cũng tiến hành bó bột. Đột nhiên, tiếng y tá theo dõi bảng điều khiển nói:



- Bác sĩ Du, huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân tăng bất thường.



Du Nhiên dừng tay, ngoái nhìn bảng điều khiển nhíu mày. Nhịp tim và huyết áp tại sao tăng bất thường? Hắn kiểm tra lại da bệnh nhân thì phát hiện những mảng đỏ tấy nổi dần. Là hiện tượng sốc phản vệ? Du Nhiên lập tức phân phó:



- Chuẩn bị thuốc chống phản vệ, kiểm tra lại toàn bộ thành phần thuốc tê ban nãy xem có thành phần đặc hiệu nào dễ gây kích ứng.



Du Nhiên quay sang hỏi Hàn Như Tuyết một lần nữa:



- Cô chắc chắn mình không dị ứng với thứ gì chứ.



Hàn Như Tuyết cắn cắn môi, không nói rồi bất ngờ ngất lịm khiến cả phòng bệnh nháo nhác hồi sức cấp cứu. Lông mày Du Nhiên nhíu chặt, tình huống quái quỷ gì vậy? Đang định phân phó người tìm người thân của bệnh nhân để hỏi thêm tình hình thì may mắn thay tiểu trợ lý của Hàn Như Tuyết trở lại. Du Nhiên lúc này lạnh mặt, giọng ẩn ẩn uy hiếp hỏi:



- Nói... minh tinh nhà các cô bị dị ứng thứ gì? Cô ta đang có hiện tượng sốc phản vệ. Nếu không nói ra nguyên nhân, chúng tôi không thể cứu được.



Cô bé trợ lý nhìn thấy khung cảnh rối loạn trong phòng, lại nghe tiếng nói lạnh lùng của Du Nhiên thì sợ thiếu điều khụy xuống, run rẩy nói:



- Hàn... Hàn tỷ... bị... bị dị ứng lông thú nặng. Chỉ... chỉ cần ở gần, chạm phải hoặc hít phải một chút cũng có thể bị khó thở, tim đập nhanh, phát ban... Cái... cái này...không phải ai cũng biết... xin.. xin anh....



Nói đến dị ứng lông thú, Du Nhiên một giây trước là ngây người, một giây sau là tức giận bùng nổ giật phăng chiếc ống nghe đeo trên cổ, chạy lại điện thoại bàn bấm số gọi, chỉ trong giây lát đầu kia đã có người nhấc máy. Du Nhiên nói:



- Bác sĩ Lý, anh qua ngay phòng bệnh VIP số 08 thay tôi hồi sức ca này. Bệnh nhân có tiền sử dị ứng lông thú mà không báo. Sáng nay tôi qua Cố gia có tiếp xúc với mèo bên đó. Tôi không thể tiếp tục ở phòng bệnh này giám sát được.



Nhận được lời xác nhận từ đầu dây bên kia, Du Nhiên buông ống nghe rồi trực tiếp rời phòng bệnh. Mấy y tá đi cùng cũng đã rõ chuyện gì xảy ra. Nếu biết được dị nguyên thì đơn giản rồi. Thật khiến người ta mệt mỏi.



Du Nhiên bực bội trở về phòng tắm rửa để loại bỏ lông thú. Dù không muốn nhưng trách nhiệm của hắn không thể chối bỏ. Cái tên Hàn Như Tuyết đã được vào sổ đen của hắn. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn chủ trị cho nữ nhân ngu xuẩn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK