Bình tĩnh lại đi! Thiên ca!
- Sư phụ!!
Hồng Diệp choáng váng, chống tay gượng dậy.
Phát hiện Vân Hy đang nằm đè lên người mình.
Ban nãy là nàng ta đã cứu hắn một mạng.
Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt lo lắng nhìn Dạ Thiên.
- Sư phụ! Người làm sao vậy!?
Dạ Thiên trong khi mất đi lí trí nhìn thấy Vân Hy đang nằm trên người nam nhân kia liền tiến lại gần.
Bàn tay lớn vô thức vung về phía Hồng Diệp.
May mắn là Hồng Diệp kịp thời bật dậy, bế nàng né khỏi móng vuốt của Dạ Thiên.
Lúc này hắn giống như phát điên.
Gầm gừ chạy đến chỗ hai người.
Tức giận gào lên.
- Không được đụng tới nàng ấy!
- Sư phụ!
Vì lo sợ Dạ Thiên trong cơn mất bình tĩnh sẽ làm hại đến người khác nên nàng cắn rắng thoát khỏi bàn tay của Hồng Diệp.
Nhảy bổ về phía Dạ Thiên khi hắn đang trên đà chạy khiến hắn ngã ra đằng sau.
Hai tay nhỏ ôm chặt lấy eo hắn, không ngừng lớn tiếng gọi.
- Sư phụ! Người đừng như vậy mà! Sư phụ!! Người mau tỉnh lại đi!!
Không ngờ sau khi ngã xuống sàn, tiếng gầm gừ của Dạ Thiên nhỏ lại rồi biến mất hẳn.
Cơ thể hắn từ từ thả lỏng ra.
Bàn tay đầy móng vuốt cũng dần trở lại trạng thái ban đầu.
Vân Hy lúc này đã sợ đến mức bật khóc.
Nàng vừa co ro ôm lấy hắn, vừa khóc nấc lên thành từng tiếng.
Cả người run rẩy như một con mèo hen.
- Sư....!phụ....Người đừng như vậy...nữa được không...! Con...! Con sợ lắm...
Một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
- Ngoan nào.
Không sao rồi.
- Có...!Có thật vậy không...
Nàng ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Dạ Thiên.
Bấy giờ hắn cũng đã bình phục lại ý thức.
Ôn nhu nhìn nàng.
- Thật.
Nên là ngoan nào.
Đừng khóc nữa.
Có ta ở đây với nàng rồi.
- Hức..
hức...
Hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng.
Lau đi nhưng giọng nước mắt nóng hổi lăn trên má nàng.
Vỗ về an ủi.
Hơi ấm của Dạ Thiên lúc này cũng đã khiến nàng bình tĩnh hơn.
Nỗi sợ hãi ban nãy cũng theo nó mà biến mất.
Nàng như một con chim nhỏ dụi đầu vào lòng Dạ Thiên để tìm kiếm sự che chở.
Một hồi sau liền thiếp đi.
Hàn Hạo đứng phía sau không ngừng cảm thán.
- Ta nói rồi.
Huynh ấy đi đến đâu thì phá đến đó thôi.
Thái lão sư chậm rãi đứng dậy.
Nhìn bàn trà của bà đã bị đập tan tành rồi lại nhìn đôi nam nữ đang nằm dưới sàn.
Khẽ thờ dài rồi gọi người vào trong dọn dẹp.
Dạ vương đến nay vẫn không buông bỏ được chấm niệm đối với nam nhân kia.
Nếu như ngài ấy không thể chấp nhận sự thật thì Vân Hy e rằng khó cứu chữa được.
- Lão lại nhắc đến việc gì trước mặt hắn sao?
Hồng Diệp đi đến bên cạnh bà.
Cúi người thì thầm hỏi.
Trước giờ hắn luôn kiêng nể kính trọng Dạ Thiên vì Thái lão sư nhưng sau vụ này thì bản thân hắn cũng rén mất mấy phần.
- Ừ.
Sau nhớ nhắc ta rút kinh nghiệm.
Bà lão nhìn nha hoàn đang nhanh tay dọn dẹp đóng tàn dư.
Phát hiện viên ngọc bội hoa sen kia nằm bên dưới những mẫu gỗ vụn.
Toàn thân đều không có gì tổn hại.
Mất đi ý thức như vậy mà vẫn không quên chừa lại ngọc bội.
Hàn Hạo tiến đến nhặt ngọc bội lên, đưa lại cho Dạ Thiên đang nằm bệt dưới sàn.
Bộ dạng mệt mỏi này của Dạ Thiên làm hắn bật cười.
- Lần này mới chỉ là một bàn tay thôi mà đã mất sức đến như vậy rồi sao?
Dạ Thiên không trả lời.
Chỉ đưa tay lên đỡ lấy viên ngọc bội từ tay Hàn Hạo, cất vào trong người.
Sau khi nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, thay một chiếc bàn mới rồi lui xuống hết nhưng Dạ Thiên vẫn nằm lì ở đó không ngồi dậy.
Ba người kia cũng không nói gì hơn.
Ngồi xuống bàn trà mới được bê lên.
Mong lần này nó sẽ không bị xui xẻo như cái trước.
Danh Sách Chương: