Đánh chết ta cũng không biết ngươi là ai.
- Tiểu Vân?
Nàng như bám được phao cứu sinh, nhắn mắt chạy một mạch về chỗ Dạ Thiên.
Bám chặt lấy hắn.
Đúng là rời xa sư phụ là bão tố mà.
- Con sao vậy?
Cơn cáu giận mấy ngày nay của Dạ Thiên cũng vì sự sợ hãi của nàng mà bốc hơi luôn.
Hắn cúi xuống ôm nàng vào lòng.
- Có gì đáng sợ sao?
- Không có.
Gương mặt nàng tràn đầy sự oan ức không nói thành lời nhưng cũng chẳng dám nói với hắn.
Chắc chắn sư phụ cũng sẽ không quan tâm gì với việc này.
Dù sao thì hắn cũng đã có người trong lòng, sao lại để tâm đến chuyện của nàng cơ chứ.
Nàng xốc lại tinh thần, đứng thẳng người dậy.
Dạ Thiên có chút ngỡ ngàng, định chạm vào vai nàng nhưng lại bị nàng tránh đi.
- Không có gì a.
Tại hồi nãy có con sâu bám vô áo con.
Giờ thì không thấy nữa rồi.
Hắn khựng người, chưa tra hỏi được câu nào nàng đã cong cẳng chạy biến vào trong.
Đứa trẻ này...!là muốn né tránh hắn sao?
- May quá.
Vân Hy vào đến phòng liền thả mình vào chiếc đệm êm ái.
Cả người nàng mệt đến nhừ cả người, may sao sư phụ không có bắt ra tập luyện nữa.
Đã mấy ngày kể từ khi chuyện trấn thành được dẹp gọn.
Bốn người bọn họ lên đường đi ngược xuống phía đông nam, đến Vạn Hoa Lâu của sư phụ ở giữa khu đồi núi.
Sư phụ nói muốn ở đây tĩnh dưỡng một thời gian.
Van Hoa Lâu rộng hơn Nguyệt phủ rất nhiều, còn có vô số nha hoàn thị vệ túc trực ngày đêm hầu hạ.
Nàng thấy ở đây chẳng thiếu thứ gì cả, tập hợp đủ mọi loại từ suối nước nóng cho đến sân tập bắn đều có hết.
Đoán rằng đây là nơi mà sư phụ hay lui tới nhất.
Thậm chí ở đây đã sắp xếp sẵn một căn phòng sát vách với phòng Dạ Thiên cho nàng.
Có cả những thứ đồ mà nàng còn không biết nó dùng làm gì cũng xuất hiện trong phòng nàng nữa.
Làm tiểu nữ của nhà vương giả là như thế này sao?
- Tiểu thư.
- Vâng?
Vân Hy ngóc đầu, lục đục xuống giường mở cửa cho nữ nhân bên ngoài.
- Tiểu thư đau nhức chỗ nào sao? Vương gia nói thần sắc của tiểu thư không tốt nên phải tiểu nữ qua trông chừng.
Ủa rồi thấy nàng bệnh đúng ra nên gọi đại phu chữa bệnh chứ sao lại sai thị vệ sang giám sát
nàng?
- Tỷ không phải lo lắng.
Muội không có sao cả.
- Tiểu thư khách khí quá rồi.
Tiểu nữ không quyền không quý không dám làm tỷ tỷ của tiểu thư.
Sư phụ tuyển người tốt thật đấy.
Nơi nào cũng có những tỷ tỷ xinh đẹp đáng yêu như vầy.
- Aida không sao mà.
Nếu tỷ không muốn thì ta cũng không gọi như vậy nữa.
Mà tỷ tên là gì?
- Dạ tiểu nữ tên Đăng.
- Được rồi.
Vậy tỷ có muốn vào trong không?
Đăng lắc đầu khéo từ chối nàng.
- Tiểu nhân không vào.
Vương gia dặn tiểu nhân canh gác bên ngoài, không làm phiền đến tiểu thư nghỉ ngơi.
- Được rồi...
Nữ thị vệ tên Đăng cúi người, trong chớp mắt liền biến mất.
Nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đành chậm rãi đóng cửa lại.
Như thế này là muốn nhốt nàng ở một chỗ sao?
- Haiz...!Sư phụ đúng là nhẫn tâm quá mà.
Nàng lại trở về với chiếc giường, lười biếng nằm dài.
Thắc mắc tại sao sư phụ lại muốn kiểm soát nàng chứ.
Xung quanh đều là rừng núi hoang vu cho nàng mười lá gan cũng không dám bỏ nhà ra đi.
Không lẽ là muốn bảo vệ nàng khỏi thứ gì đó sao?
Nhưng mà làm gì có ai đánh liều cả tính mạng mà làm hại nàng ở ngay Vạn Hoa Lâu chứ.
Vân Hy chìm trong suy nghĩ mông lung, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.
Nhưng có điều nàng không hề hay biết rằng trong phòng đã xuất hiện thêm một người lạ.
Hắn mỉm cười, đôi mắt huyễn hoặc ánh lên tia thích thú.
- Tìm thấy nàng rồi.
Danh Sách Chương: