Oái!!
Vân Hy kêu lên một tiếng.
Chưa kịp nhìn mặt tên dám túm cổ mình thì đã bị không khí lạnh lẽo trào đến làm cho run sợ.
Biết mình bây giờ có mấy cái cẳng cũng không chạy được.
Nàng ngoan cố nuốt miếng lương khô vào bụng mới quay đầu lại, rặn ra cười méo mó.
- Sư phụ...
Dạ Thiên trừng mắt, doạ nàng một phen hồn bay phách lạc.
Không biết hắn tức giận do nàng nửa đêm nửa hôm mò đồ ăn hay tức nàng ăn lương khô của hắn vậy?
- Ngủ đã không?
- Đã ạ....!Hehe...
Ngủ nguyên cả ngày như thế không đã cái nư mới lạ.
Sắc mặt Dạ Thiên lại tối thêm vài phần nữa.
Hàn khí xung quanh trong một khắc liền chuyển thành sát khí.
Thấy tâm tình người định đoạn mạng sống của bản thân mình không tốt, nàng liền vứt bỏ túi lương khô quý báu, ôm chặt lấy hắn.
- Con xin lỗi!!! Sư phụ đừng phạt con!!!!
-....
Hắn không trả lời nàng, buông tay thả nàng ra.
Vân Hy mất thăng bằng rơi bịch xuống sàn, ê ẩm cả chiếc mông đáng thương.
Trời ạ, cái con người này.
Đèn trong phòng bếp vụt sáng, chiếu rọi cả căn phòng xa hoa đầy ắp tiện nghi.
Hai mắt nàng lấp lánh, nhìn những bắp thịt treo trên tường mà thèm dỏ dãi.
Ây không được.
Bây giờ nàng phải tỏ ra hối lỗi về những gì đã làm.
Nếu không sư phụ sẽ bẻ nàng ra hầm xương cho chó mất.
Nàng còn chưa kịp làm gì đã thấy hắn tiến lại bàn bếp, cầm con dao chặt xương to tổ bố lên.
Nàng lúc này mới hốt hoảng, chạy đến ôm chân hắn khóc nức nở.
- Sư phụ!! Huhuhuhuhu!! Con biết lỗi rồi!! Sư phụ đừng thịt con mà!!!
- Ai nói ta thịt con?
Thịt thì có nhưng không phải bây giờ.
Vân Hy nước mắt ngắn nước mắt dài chùi hết vào đồ ngủ của hắn, ngước mắt lên thắc mắc.
- Sao...!Sao sư phụ lại cầm dao...?
Hắn thở dài, cúi xuống bế nàng ngồi vào bàn đối diện.
- Ta nấu mì cho con.
Nàng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì thì bếp lửa phập phồng đã được thổi lên.
Tiếng dao thớt nhuần nhuyễn vang vọng khắp cả căn phòng bếp.
Chỉ thấy hắn thái thái vài cái liền có một đĩa thịt tươi ngon bỏ vào nồi nước sôi.
Theo đó là những sợi mì vàng óng ả và gia vị cũng vô nồi.
Mùi hương thơm nức mũi bắt đầu xộc lên, lan toả đến mọi ngóc ngách.
Đây là lần đầu nàng quan sát hắn nấu ăn.
Không ngờ chỉ vài thao tác cơ bản đã làm ra được món đỉnh như vậy.
Có vẻ như mùi hương đã bay ra cả bên ngoài.
Chuyện kì lạ như vậy sao có thể không đánh động mọi người trong phủ được.
Chỉ thấy bếp trường vội vã chạy đến, trên người còn nguyên bộ đồ ngủ chưa kịp thay.
Nhìn thấy hắn trong bếp liền run bần bật.
- Vương...! Vương gia...!Sao ngài lại xuống bếp như vậy? Để đấy tiểu nhân làm cho.
- Không cần.
Dạ Thiên không thèm quay người lại, lạnh lùng đuổi người đầu bếp đi.
- Ra ngoài.
Đừng cho ai vào.
- V...Vâng.
Bếp trưởng khúm núm, không dám ho he gì lẳng lặng đi ra.
Bên ngoài còn có tiếng của một số nha hoàn vang đến.
Họ cũng biết điều, nhanh chóng cuốn xéo về phòng ngủ của mình.
Nàng chưa kịp phản ứng thì một tô mì nóng hổi đã được bưng ra.
Có điều....
- Sư phụ.
- Hửm?
- Đây là mì thịt hay thịt mì vậy?
- Trẻ con nên ăn nhiều thịt một chút.
-....
Cái tô mì còn to hơn cái bản mặt nàng.
Nhìn vào chỉ thấy toàn thịt là thịt chứ chẳng có cọng mì nào tồn tại trong bát cả.
Rõ ràng ban nãy sư phụ có cho vô mà? Sao giờ toàn thịt không?
Ọc ọc ọc...
Không để nàng chần chừ thêm một giây nào nữa, Dạ Thiên ngay lập tức dúi đôi đũa tre vào tay nàng.
Lên giọng nạt nộ.
- Ăn mau.
Không phải con đói sao? Đêm hôm không ngủ còn mò xuống tận đây cơ mà?
Danh Sách Chương: