Edit: Đậu Xanh
Trần Chiêu Hàn có chút lơ đễnh, chuyện tối nay tuyệt đối không phải khi không mà có, đám người lệ thuộc vào Bạch Thanh Thanh rõ ràng muốn mượn cơ hội này chèn ép anh một phen, nhưng Từ Tư Nhan đến đây còn chưa tới ba ngày, bọn họ làm thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn như thế cũng kéo cô vào theo, hơn nữa ôm lòng sát tâm muốn xử gọn một lần, tối nay nếu như không phải anh kịp thời chạy đến, cô có thế đã…anh không dám nghĩ tiếp nữa.
Trên người cô rốt cuộc có bí mật gì, lại khiến cho bọn họ kiêng dè đến thế.
Qua quýt lau khô nước trên người, thau gỗ còn chưa kịp dọn dẹp, anh đã nhanh bước đi vào trong nhà.
Cô vẫn đang ngâm bồn, xoay lưng với anh, tóc đen như thủy triều, nghe thấy động tĩnh mở cửa, cô xoay người nằm tựa lên mép bồn tắm, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo sáng rực, xương bả vai mịn màng tròn trịa như ngọc, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cổ họng anh đã bắt đầu khô nóng, cơ bắp cũng theo đó siết chặt, phản ứng giữa háng vừa chân thật vừa bản năng.
Cô là yêu tinh hớp hồn anh, một khi chạm vào sẽ không thể thoát thân.
“Em muốn biết điều gì?” Trần Chiêu Hàn đi đến, thử nhiệt độ nước, vừa phải.
“Trong lòng anh đang nghĩ những gì, em đều muốn biết.”
Bị đôi mắt dịu dàng như mực của anh nhìn chăm chú, Từ Tư Nhan chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng, vô thức ngồi xổm xuống rụt vào trong nước, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nổi trên mặt nước, ở cùng phòng với một người đàn ông giống như anh, không nghĩ nhiều đều không phải phụ nữ bình thường.
“Ngồi như thế không khó chịu sao?” Trần Chiêu Hàn nhíu mày, tay luồn xuống nách xách cô lên.
“A….”
Nước văng tung tóe nhanh chóng thấm ướt vòm ngực anh, trước mắt là thân thể trần truồng mê người, mềm mại trơn bóng, xương quai xanh xinh đẹp run rẩy vì cái lạnh bất ngờ ập tới, nhìn xuống nữa là hai đỉnh núi tuyết đầy đặn trắng nộn, trước mắt toàn là những vết dâu tây do anh lưu lại.
Khuôn mặt của Từ Tư Nhan thật sự nóng bỏng vô cùng, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hờn dỗi trừng anh một cái, đôi tay vô thức vòng qua eo anh, dán người lên.
Anh nhanh chóng kéo cô vào lòng, một tay vuốt ve tấm lưng trần của cô, hơi thở nóng rực phả vào thùy tai cô, giọng nói khàn khàn, trong ngữ khí mang theo chút ý cười.
“Tiểu quỷ lanh lợi.”
Cô lập tức như bị đốt cháy, trái tim thình thịch xao động, thân thể mềm mại cũng bắt đầu run rẩy.
Từ Tư Nhan thật lòng sợ anh, không phải sợ hãi mà chỉ đơn thuần sợ bể trầm luân vô tận trong dục vọng mà anh mang lại cho cô.
Thân là đàn ông, phản ứng này của cô hoàn toàn đã lấy được lòng anh.
Thân thể mềm mại đang trong lòng, anh muốn cô, không thể chậm một giây.
Từ Tư Nhan bị anh xách ra khỏi bồn tắm, lau khô nước trên người, cơ thể rắn chắc của người đàn ông kín kẽ phủ lên, vật cứng giữa háng như có như không chọc vào giữa eo cô, đôi tay thô sần xoa tới nắn lui trên cơ thể cô.
Anh hỏi: “Có muốn thử tư thế khác không?”
Ánh mắt anh nhiệt tình, hơi thở cường thế nửa dụ dỗ nửa an ủi, cô không thể nói rõ có bao nhiêu thoải mái, nhưng cũng không muốn từ chối.
Nền đất làm bằng gỗ, tuy là mùa hè nhưng Trần Chiêu Hàn sợ cô nhiễm lạnh, bèn với lấy cái áo thun sạch sẽ mắc trên lưng ghế mặc vào cho cô, dụ cô vịn vào bồn tắm, anh đỡ eo cô cắm vào từ phía sau.
“Ưm~ trướng quá…chậm một chút…”
“A Nhan thả lỏng nào, bên trong chặt quá, sẽ làm em bị thương đấy.”
Trần Chiêu Hàn bị kẹp đến mức tiến không được lùi cũng không xong, anh không ngờ sẽ chặt như thế, rõ ràng đã chảy nước rồi mà.
“Không được…em sợ.”
Từ Tư Nhan chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng thể xác và tâm hồn bẩm sinh lại nhạy cảm đến lạ thường, đứng xoay lưng với anh như thế, khiến đáy lòng của cô căng thẳng không thôi.
Với tình huống này, Trần Chiêu Hàn không thể không khốn đốn lùi ra ngoài, cảm giác khó chịu ấy không thể nói thành lời, người đàn ông rên khẽ một tiếng, ôm chặt cô, mặt vùi vào sau gáy cô cọ cọ.
“Chuyện tối nay, ngày mai anh sẽ nói với em sau.”
Từ Tư Nhan đáp ứng loa qua, anh đột nhiên buông lỏng khiến đầu gối cô mềm nhũn, thân thể trượt xuống không kiểm soát được.
Trần Chiêu Hàn làm sao có thể để cô tuột xuống, một phát ôm ngang cô lên, đi vào phòng ngủ.
Danh Sách Chương: