Edit: Đậu Xanh
Trong đêm gió lớn nổi lên, tiếng gió gào thét xuyên qua sảnh nhà, đập lên cửa sổ kính, giống như có ai đó đang điên cuồng gõ cửa.
Từ Tư Nhan ngủ không được yên ổn, cô mơ màng mở mắt thử mấy lần, lần cuối cùng cô thấp thoáng nhìn thấy có một người đứng bên cửa sổ.
“Trần Chiêu Hàn?”
Người đàn ông nghe thấy tiếng bèn xoay qua, Từ Tư Nhan phát hiện một tay anh vịn trên cửa sổ.
“Đánh thức em à?” Giọng nói của anh trong đêm nghe hơi khàn khàn, rất là mệt mỏi.
“Gió lớn quá, thổi hư mất một bên cửa sổ, nhất thời không sửa được, anh sợ làm ồn đến em.”
Cho nên anh định vịn như thế cả đêm sao, Từ Tư Nhan dụi dụi mắt, đứng dậy leo xuống giường, bước vài bước nhào vào lòng anh.
“Anh có tâm sự gì có thể nói với em, đừng một mình kìm nén, em sẽ đau lòng.” Anh ôm cô thật chặt, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
“Anh không sao, chỉ sợ ngủ một giấc tỉnh dậy, em lại không thấy đâu nữa, anh phải canh chừng em.”
“Sẽ không đâu, em đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, chỉ cần mấy người Trương đạo sĩ chịu phối hợp, chúng ta sẽ có thể cùng nhau quay về, đến lúc đó em còn phải, còn phải sinh bé con cho anh nữa.”
Trần Chiêu Hàn ôm cô lên rời khỏi mặt đất, để trái tim của hai người càng dán sát vào nhau hơn, “Được, anh biết rồi, em muốn làm gì thì cứ làm, thầy trò Lục Đại Lâm anh giúp em giải quyết.”
Lần này ra ngoài, trái tim anh gióng như bị một tảng đá đè nặng lên, chỉ có khi ôm chặt cô, mới có thể cảm thấy yên tâm.
“Nếu như anh không ngủ được, vậy chúng ta làm đi.”
Bọn họ quá lâu không thân mật, chỉ cần hơi châm lên một chút lửa, phản ứng trên sinh lý đã bùng phát không thể thu lại được.
gậy th*t cứng rắn của anh chốc chốc lại cọ xát lên người cô trong quá trình bọn họ hôn môi, giống như đang châm lửa, thiêu đốt cô đến mức trống rỗng ngứa ngáy.
Cô bám lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, miệng nhỏ gào khóc đòi ăn dáng vẻ còn gấp hơn cả anh.
“Trần Chiêu Hàn, anh mau cắm vào đi, em muốn.”
“Được.”
Anh cởi quần xuống, vén váy cô lên sờ một lượt, ướt đẫm, chảy rất nhiều nước.
Anh đột nhiên không muốn để cô cởi quần lót ra, đầu ngón tay vén mở quần lót nhỏ bị kẹt trong khe cốc, ưỡn hông chen vào trong.
Thật khít, thật ướt.
“Sao anh không giúp em cởi quần áo.”
Cắm vào quá mạnh mẽ, cô cảm thấy hơi tủi thân, khóe mắt chảy ra nước mắt.
“Đợi chút nữa cởi, có làm em đau không?”
“Không có~”
“Vậy, có thoải mái không?”
“Em không nói cho anh biết, Trần Chiêu Hàn, anh thật xấu xa.”
Nhưng thân thể của cô rất thành thật, mang theo chút hành vi trói buộc càng có thể kích thích đến anh, cô rất nhanh đã không ổn, sau khi đổi tư thế khác vẫn chịu không nổi, cuối cùng cô bịt miệng bật khóc.
Trần Chiêu Hàn thả nhẹ tốc độ cúi xuống hôn mặt cô, nhỏ giọng nói vài câu ngọt ngào, mới khiến cô thả lỏng trở lại.
Thân thể của bọn họ sớm đã ăn ý không gì sánh bằng, có thể tiến hành một trận giao lưu vui sướng thỏa mãn giữa thân thể và trái tim, lúc này giờ này đối với bọn họ mà nói là chuyện vui đập tan tất cả sương mù.
Gió lại nổi lên, cửa sổ lạch cạch lạch cạch kêu suốt cả đêm, trên giường của cô, từ quần lót tơi tả đến vết hôn tươi mới trên sống lưng của người phụ nữ.
Cho đến khi ánh nắng chiếu lên bả vai của người đàn ông, anh trở mình ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
Từ Tư Nhan nằm nghiêng ngủ, mông dán vào vùng bụng nhỏ của anh, phía dưới ngậm lấy gậy th*t nhô lên của người đàn ông, cứng rắn nóng bỏng.
Một giây nào đó, cô đột nhiên từ trong giấc mơ co rút một hồi, khoái cảm giữa háng nhanh chóng ập đến, cô vô thức nhíu mày kẹp chặt hai đùi, vừa khóc vừa kêu rên.
Trần Chiêu Hàn đã tỉnh từ sớm, nhìn góc nghiêng của cô ngẩn người một hồi, bất thình lình bị cô kích thích, nhanh chóng tỉnh táo hơn không ít.
“Sao…thế?”
Còn chưa nói xong, anh đã biết chuyện gì xảy ra, vậy mà cô cao trào, dịch thể nóng nóng đổ ập lên gậy th*t của anh, anh nhướng mày cười khẽ: “Đến cả trong mơ em cũng không thành thật.”
Từ Tư Nhan xấu hổ che mặt, không vui càu nhàu nói: “Là ai không thành thật trước hả, anh còn dám cười em.”
Người đàn ông cười cười lại lần nữa đè cô dưới thân, ưỡn hông cắm rút ra vào: “Đột nhiên anh muốn bắn quá, em nhịn một chút có được không?”
“Không được không được.”
Không được cũng vô dụng, Trần Chiêu Hàn nhanh chóng trao hết toàn bộ tinh lực buổi sáng sớm cho cô.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Danh Sách Chương: