Edit: Đậu Xanh
“Anh không biết xấu hổ.” Từ Tư Nhan hiển nhiên đã bị anh giày vò đến mềm nhũn, tiếng rên rỉ mềm mại, quyến rũ câu hồn, “Em nhìn thấy anh có ơn cứu mạng với em, em đến đây chỉ vì muốn báo ơn, nếu như anh, ở trên giường chết vì xuất tinh quá nhiều, em sẽ không chịu trách nhiệm đâu…”
Đao thịt sung huyết đột nhiên rút ra khỏi khe mông hồng hào, tiếng nước òm ọp khiến lòng người ta nghe đến ngứa ngáy, cơ thể bị ép co rút của Từ Tư Nhan lập tức dấy lên một trận trống rỗng, cô ngửa mặt nhìn lên, trong mắt của người đàn ông lúc này đang u ám như đáy biển, gương mặt dịu dàng rõ ràng là không vui vẻ.
Anh không hỏi, cô không nói, nếu anh hỏi cô cũng chẳng nói gì, đến cả việc bịa đại một câu nói dối cô cũng ngại phiền.
“Vậy nên hôm đó em cố ý tìm đến anh?”
“Không phải cố ý, mà là đặc biệt tìm đến anh.”
“Có gì khác biệt sao?” So với những thứ khác, Trần Chiêu Hàng càng để ý đến cảm nhận của cô, quy đầu to lớn ướt đẫm dâm dịch lại lần nữa mạnh mẽ cắm vào hoa huy*t của cô, khoái cảm từ trên đầu giáng xuống.
“A~ ưm…a…a, nhẹ một chút, quá sâu.”
“Khác biệt chính là, nếu như đổi thành người khác, em chắc chắn sẽ không lựa chọn cách như thế này để báo ơn, ưm a~ chết mất thôi…”
Đêm nay không có ánh trăng, ánh đèn trong phòng chiếu sáng trên giường, Trần Chiêu Hàn cúi đầu xuống, tay đỡ nửa gương mặt cô, nhỏ giọng nói: “Sau này không được phép rời khỏi anh, ở lại bên cạnh anh, làm vợ của anh, làm mẹ của con anh, có được không?”
“Nếu như em làm không được thì sao?”
“Vậy anh cũng sẽ không buông tha cho em.”
Mồ hôi chảy như suối trên sống lưng dày rộng của người đàn ông, đầu gối vững vàng quỳ trên giường, eo hẹp luật động, cắm rút gần như không cần mạng.
Cuối cùng, Từ Tư Nhan vẫn không nhịn được mà ngất đi, bàn tay của người đàn ông siết chặt giấu sau lưng cô, bấm ra cả vết máu.
Trong bóng tối, cổ lực đạo ấy vẫn không hề rút lui khỏi cơ thể của cô, mà cắm vào nơi sâu nhất như sóng lớn trào dâng, bắn hết lần này đến lần khác, có lẽ anh muốn làm cô mang thai bé con, nhưng việc đó làm sao có thể chứ.
Cô chỉ có thể thụ thai vào đêm trăng tròn, hiện tại đang là cuối tháng. Truyện Quân Sự
Có lẽ anh đã làm đau cô, Từ Tư Nhan lại tỉnh dậy, anh vẫn đang cắm rút giữa háng cô, phát hiện ra cô đã tỉnh, người đàn ông cúi người xuống hôn cô, “A Nhan.”
“Trần Chiêu Hàn, em sắp chết rồi này.”
Sống lưng người đàn ông cứng ngắt, đôi mắt trào dâng sóng ngầm nhìn về phía cô, râu xanh dưới cằm trong một đêm trở nên lòa xòa, sa sút.
“Anh chưa từng nghe nói có ai chết khi đang làm tình.”
Đó là anh chưa từng nghe nói, “Nhưng ngày mai em còn muốn đi ra sông câu cá với anh, đêm nay anh tha cho em đi, có được không?”
Sau khi Trần Chiêu Hàn lưu luyến bên tai cô, tiếng thở dốc khàn đặc đượm tình còn ướt át hơn cả vùng giữa háng cô, lại không mất đi khí phách của người đàn ông, Từ Tư Nhan đã khóc cạn cả nước mắt, cô mềm mại rên rỉ, giống như một vũng sữa mê người, tan ra trong trái tim anh.
Người đàn ông một mực liếm đến bầu vú của cô, vừa ngửi vừa cắn, nhẹ nhàng ngậm mút cô, “A Nhan đang cầu xin anh sao?”
Với tính cách và thân phận của cô, chắc hẳn chưa từng cầu xin người khác, sự đầu hàng vô thức và vẻ dịu dàng đáng chết, khiến anh càng không muốn dứt ra.
“Nếu như sau này em dám bỏ trốn, anh sẽ bắt em về lại ngày ngày làm em như thế này.”
Từ Tư Nhan nghe thấy không khỏi bị dọa sợ, ngón tay run rẩy không dám nói thêm gì nữa. Nếu như cô không quay về, nhà họ hàn Hàn sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đây, đến chừng đó mảnh rừng núi và dân làng mà anh bảo vệ không thể may mắn thoát khỏi.
Ngày hôm sau, sông ngòi hẻm núi tích tụ nước mưa khiến chúng trở nên vừa rộng vừa đầy, Từ Tư Nhan đi theo sau lưng Trần Chiêu Hàn, nhìn anh nghiêm túc bận bịu.
Bởi vì thời tiết đẹp, đường thông dưới núi bị người khác đào ra, trên đường cũng sẽ gặp được vài người du khách, tìm bọn họ nhờ chụp dùm tấm hình. Từ Tư Nhan nhìn anh giúp người khác chụp ảnh, trong lòng có gì đó rục rịch.
“Chúng ta cũng chụp một tấm đi.”
Danh Sách Chương: