Lục Thù Đồng ngồi cạnh Hứa Ước, rất muốn vươn tay sờ sờ hắn, nhưng lại sợ người kia tức giận. Cả người muốn nói lại thôi, xem ra vô cùng nhát gan, hoàn toàn khác biệt kẻ tàn nhẫn vừa nãy.
Hứa Ước hơi nghiêng đầu, ghét bỏ nói: "Làm cái gì."
Lục Thù Đồng cơ hồ ngay thời khắc hắn vừa nói xong câu đó đột nhiên lao tới. Hứa lão bản hôm nay động đao lại động súng, lại chẳng thể ngăn lại "con cẩu" mãnh liệt quấn người này, chỉ có thể miễn cưỡng "đi vào khuôn phép."
Lục Thù Đồng ôm hắn, kéo kéo áo: "Hứa Ước, chúng ta đang yêu đương.... Ngài không thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt, loại người như Lý Tuân Ngọc.... thật đáng chết."
"Chỉ là giao dịch, cậu chớ tưởng thiệt" Hứa lão bản lạnh nhạt nói, ý của hắn chính là cùng Lục Thù Đồng cái gọi là "luyến ái", chỉ là giao dịch.
Lục Thù Đồng trầm mặc vài giây: "Đó là đối với ngài, nhưng tôi thì thật tâm."
"...." Mi mắt Hứa Ước giật lên, chẳng lên tiếng.
Lục Thù Đồng chăm chú nhìn hắn: "Hứa Ước, ngài đang cho rằng tôi nói láo, lừa gạt ngài ư?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Người nọ hào phóng nhìn lại y, trong mắt không hề có tia tình cảm dị dạng.
"Lục Thù Đồng, ta thật chẳng hiểu nổi, cậu từ nhỏ đến lớn bị ta ngược đãi thế nào đều quên sao? Hay cậu mất trí nhớ, bị bạo hành nên tâm lý xảy ra vấn đề, không hiểu vì sao thích ta?"
***
- - hơn hai tuần trước, Hứa Ước và Lục Thù Đồng thực hiện một giao dịch.
Qua nhiều năm như vậy, hai người bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều. Hứa Ước đối với con trai nuôi chẳng chút nào che giấu chán ghét. Hắn căn bản không muốn nhìn Lục Thù Đồng, bình thường chỉ hỏi một câu "người chết hay chưa", "còn sống là được". Nhưng hắn không biết mình trả thù sai ở bước nào rồi, dẫn đến Lục Thù Đồng nói yêu hắn.
Chuyện này quả thật chẳng ra sao.
Nó cùng phụ thân Lục Tân giống như đúc.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Hứa Ước liền buồn bực cực điểm.
Năm đó Lục Tân cũng thế này, một mực si mê hắn, hi vọng ở cùng hắn vĩnh viễn. Hứa Ước tất nhiên cảm thấy không thể nói lý, chẳng nghĩ ra làm sao bằng hữu cùng nhau lớn lên như huynh đệ đột nhiên đối với mình ôm ấp thứ tình cảm nọ.
Hắn cự tuyệt Lục Tân. Nhưng ngay sau đó người kia thay đổi, nghĩ ra sự tình điên cuồng nọ để Hứa Ước "lưu lại" bên cạnh bản thân.
Hiện tại nhi tử của Lục Tân - Lục Thù Đồng cũng phát sinh cảm tình tương tự.
Đây là thế nào, chấp niệm cũng có thể được kế thừa theo huyết thống, khiến hai cha con họ đều phải cùng Hứa Ước hắn sứt đầu mẻ trán?
Hứa lão bản đau đầu, hắn từ trước không xem tình yêu vặn vẹo của Lục Tân thành chuyện to tát, bây giờ vẫn cứ như vậy.
Mà Lục Thù Đồng, người này từ đầu trong mắt chỉ có mỗi Hứa Ước -- ngược đãi của đối phương xác thực gián tiếp khiến y sản sinh tình cảm kỳ dị với mình. Lục Thù Đồng sau lưng để ý dưỡng phụ của y rất lâu, phát hiện Hứa Ước không chỉ căm ghét ma tuý, mà còn lập kế hoạch phá huỷ tổ chức buôn bán thứ hàng trắng này.
Trùng hợp thay, Lục thị chính là một mục tiêu trong đó.
Vì thế, y chủ động tiến lên, nói với Hứa Ước rằng họ có thể hợp tác.
"Tôi là người đứng đầu Lục thị. Lục thị có những độc xưởng bí mật và địa điểm kinh doanh ma tuý, người nằm vùng ở cơ sở ngầm mỗi địa phương, tôi sẽ nói cho ngài biết, cũng giúp ngài trừ khử."
".... Cậu muốn trao đổi cái gì từ ta?"
"Ngài."
Hôm ấy, Hứa Ước nhìn ra trong mắt con trai nuôi chính mình điểm cảm tình nồng nặc không hợp lẽ thường. Rất tinh tường, chớp mắt thần trí không rõ, ngỡ Lục Tân lần nữa đứng trước mặt.
"Tôi yêu ngài, Hứa Ước, tôi muốn ngài vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."
"Hứa Ước.... ngài có thể để cho tôi ở lại với ngài chăng?"
Hai cha con họ nói giống như đúc, khiến hắn căn bản chẳng nhận rõ ai là ai, cũng không muốn cẩn thận lắng nghe suy đoán. Hồi ức đau đớn thê thảm nhiều năm trước lần thứ hai men theo khe hở dâng lên. Hắn buồn bực cau mày, nắm trong tay thứ gì đó ném về phía Lục Thù Đồng.
Đối phương dõi theo hắn không chớp mắt, cũng chẳng hề né tránh. Giọng nói có phần thấp kém, khẩn cầu: "Chỉ cần một tháng, chúng ta ở cùng nhau một tháng được hay không? Thời gian vừa quá, tôi sẽ theo kế hoạch cùng Lục thị chết trước mặt ngài."
***
Trong xe, Hứa Ước nói xong câu kia thì nghĩ tới lời của Lục Thù Đồng ngay lúc giao dịch, giống như dứt khoát chịu chết. Hắn cười gằn: "Cậu muốn gì ta rất rõ ràng, nhưng ta không muốn cậu vọng tưởng ngắn ngủi một tháng có thể khiến ta thay đổi chủ ý, yêu cậu."
Lục Thù Đồng nghiêng đầu, tựa hồ bị đối phương tổn thương, nhưng chẳng cách tránh né. Y thấp giọng: "Tôi biết."
Sau đó, y thăm dò qua, hai tay y chống tại bên hông Hứa Ước, cúi xuống hôn lên môi hắn.
"Tôi cũng biết, tôi thật sự yêu ngài."
"..." Hứa Ước trợn mắt nhìn kẻ tập kích mình. Trên người đối phương còn mùi thuốc súng và máu tanh. Hắn đặt tay trên vai Lục Thù Đồng, đợi đối phương hôn thoả rồi rời đi, mới từng câu từng chữ tàn nhẫn mở miệng.
"Mặc dù là thật sự, ta vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận."
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ước của chúng ta thật nhẫn tâm!! Quá nhẫn tâm a a a a a!! Tại sao có thể như vậy, ta đau lòng Lục Lục huhu...